Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 8

“Vậy bây giờ ngươi dự định làm gì?” Quân Thư Ảnh hỏi.

Sở Phi Dương cười lắc đầu, ngón tay tựa như chơi đùa mà ở trên mu bàn tay Quân Thư Ảnh vạch tới vạch lui: “Ta cũng không dự định làm như thế nào, Vân Thâm là chưởng môn, việc này nên để hắn lo liệu đi. Mấy năm trước là vì hắn còn nhỏ, ta mọi việc phải giúp đỡ, tiểu tử này cũng đã an nhàn quá lâu, lần này để tự hắn nghĩ biện pháp đi.”

“A cha người thật là xấu, ta phải nói cho Vân Thâm ca.” Sở Kỳ lại xiên lấy một miếng thịt, gắp cho Quân Thư Ảnh.

“Vẫn còn ca a, đó là thúc thúc ngươi, làm sao lại sửa mãi không được chứ.” Sở Phi Dương trừng mắt nhìn đại nhi tử một cái.

Quân Thư Ảnh ngồi ở một bên không nói lời nào, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Sở Phi Dương tiến lại gần nhìn y một chút, cười hỏi: “Tại sao không nói chuyện, nghĩ gì thế?”

Quân Thư Ảnh nói: “Vân Thâm có phiền phức, chính là Cao Phóng có phiền phức, ta không thể ngồi nhìn.”

Sở Phi Dương bị nghẹn không nhẹ, trơ mắt nhìn Quân Thư Ảnh, nửa ngày nói không ra lời.

Sở Kỳ Sở Lân đúng là đang ở tuổi ăn tuổi lớn, lại hoạt bát hiếu động, một bàn đồ ăn bị phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan) một trận, cuối cùng còn lại không đáng là bao.

Bữa trưa giải quyết xong, Sở Phi Dương hỏi Quân Thư Ảnh buổi chiều còn muốn ra ngoài hay không. Quân Thư Ảnh ngẫm nghĩ ở đây chỗ nào cũng là dính dáng đến La gia bang kia, khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái, liền chỉ muốn ở trong phòng.

Sở Phi Dương cũng thành thật mà cùng với y ở trong phòng hết nửa ngày.

Buổi tối Sở Phi Dương gọi tiểu nhị đem một chút cháo đến, cơm tối cứ như vậy mà tùy tiện giải quyết rồi thật sớm đem Sở Kỳ Sở Lân đuổi về phòng.

Hai người lần lượt rửa mặt qua loa, Quân Thư Ảnh lại cầm một quyển sách ngồi vào bàn nhỏ bên cửa sổ.

Sở Phi Dương đi tới, choàng cho y một xiêm y, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt y, cười nói: “Thế nào lại chăm chỉ như vậy, ngươi thực sự muốn thi Trạng Nguyên a.”

Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại chờ hắn hôn xong, mới liếc mắt nhìn Sở Phi Dương một cái, nói: “Ngày còn sớm như vậy, ta ngủ không được, không xem sách còn có thể làm gì?”

“Không xem sách, ta đổi lại dạy ngươi làm một chút chuyện có ý nghĩa a…” Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh, cúi đầu dùng chóp mũi thẳng tắp ghé vào lỗ tai y chậm rãi cọ xát, cố ý để thanh âm nhẹ nhàng tiến vào trong tai y, khiến vành tai bạch tích liền dần dần nhiễm lên một tầng phấn hồng.

Sở Phi Dương thấy lòng khẽ động, cúi người xuống đem Quân Thư Ảnh chặt chẽ ôm sát vào lồng ngực, thuận theo chiếc cổ mềm mại hiện ra trước mắt, chậm rãi cắn lên.

“Phi Dương…” Quân Thư Ảnh thanh âm có chút bất ổn, ngón tay nắm lấy quyển sách cũng đã mất tự chủ, tạo thành mấy nếp nhăn.

“Thật thơm, như thế nào nghe mãi cũng không thấy đủ, Thư Ảnh, ngươi làm sao lại thơm như vậy chứ?” Sở Phi Dương thấp giọng mà trêu đùa, giọng nói ôn nhu lại mang theo thuần hậu, từng chút đẩy vào trong tai Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh đưa tay bắt được cánh tay Sở Phi Dương, nhưng chỉ là nắm lấy, không đẩy ra cũng không cho hắn tiếp tục thân mật.

Sở Phi Dương hiểu rõ phải thi triển sức quyến rũ của mình ra sao, biết rằng phải làm gì để khiến Quân Thư Ảnh đỏ mặt tim đập, vô pháp cự tuyệt. Ngoại trừ hai lần trước ở ngoài, Quân Thư Ảnh gần như chưa bao giờ cự tuyệt hắn nhưng Sở Phi Dương càng ưa thích chứng kiến y bị mình dụ hoặc mà vô pháp tự kiềm chế, bộ dạng chủ động thân cận.

“Thư Ảnh, ngẩng đầu.” Sở Phi Dương thấp giọng ra lệnh, đồng thời lấy tay vuốt nhè nhẹ trên khuôn mặt da thịt so với trước kia lại càng nhẵn nhụi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, thấy được Quân Thư Ảnh lông mi khẽ run rẩy nhưng lại không ngoan ngoãn ngẩng đầu.

“Nghe lời a Thư Ảnh, không ngẩng đầu lên ta sẽ không hôn ngươi a…” Sở Phi Dương cười, cắn lấy vành tai y, rồi lại không mãnh liệt như trước mà nâng cằm y lên hôn nhẹ.

“…”

Quân Thư Ảnh cúi đầu lặng thinh, Sở Phi Dương cũng không ép y, chỉ là không nhanh không chậm mà trên mặt trên trán y hôn hít loạn xạ.

Sau một lúc lâu, Quân Thư Ảnh bắt được cánh tay hắn nắm thật chặt, lại ngẩng mặt lên, ánh mắt đối với Sở Phi Dương mang theo bảy phần nhu tình ba phần bỡn cợt chống đối.

Quân Thư Ảnh có chút tức giận, người này vì sao bao giờ cũng muốn tác lộng y?

Sở Phi Dương cúi đầu xuống, hắn vừa mới nhẹ nhàng mà hôn lên môi y một cái, lại tức thì rời ra, cười nhẹ nói: “Hôn một chút, hài lòng không?”

Quân Thư Ảnh hơi nghiêm mặt, vươn cổ, giống như theo bản năng truy đuổi đôi môi Sở Phi Dương.

Một trận hôn môi cuồng phong bạo vũ như trong chờ đợi không đến, lại còn bị hắn chòng ghẹo, Quân Thư Ảnh dường như thực sự giận, nói: “Sở Phi Dương…”

Sở Phi Dương hiểu được không nên tiếp tục đùa giỡn thêm, lập tức một phen nâng lấy hai gò má Quân Thư Ảnh, bá đạo hôn xuống, làm cho y không còn tâm lực suy nghĩ chuyện khác.

Thân thể trong lồng ngực nhất thời cứng ngắc rồi lại mềm nhũn ra. Sở Phi Dương biết rằng Quân Thư Ảnh thích nhất là hôn môi, không mang theo bất cứ dục vọng gì. Mặt đối mặt, môi kề môi, đầu lưỡi triền miên thân mật, khiến người ta ngay cả trái tim cũng dán chặt vào nhau, hòa cùng một nhịp. Kiểu hành động này giống như xâm nhập khắc sâu tâm hồn, có thể thấu hiểu và đẩy lùi hết thảy hư tình giả ý, có thể làm cho chân tâm càng thêm ấm áp.

Cùng Quân Thư Ảnh truy đuổi, lại cảm thấy chính bản thân muốn cái kia, quả thực đúng là bất chính phái tới cực điểm… Sở Phi Dương ở cự ly hô hấp trao đổi thân mật, nhìn thấy Quân Thư Ảnh lông mi khép hờ, trong lòng tự giễu.

Bất chính phái thì bất chính phái, Sở Phi Dương chưa bao giờ ở nghĩ tới ở phương diện này phải đề thăng (nâng cao) đạo đức của mình.

Hắn một phen giật lấy quyển sách trên tay Quân Thư Ảnh ném qua một bên, lại càng dùng sức mà đem Quân Thư Ảnh kéo vào trong ngực, đôi tay cũng bắt đầu khắp nơi động loạn.

“Ách… khụ, Sở huynh, Thư Ảnh, đang bận a.” Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng cảm giác được có ngoại nhân, trong nháy mắt khí tức nhanh chóng tới gần, một đạo thanh âm quen thuộc ở ngoài cửa sổ vọng lại.

Quân Thư Ảnh trong lòng thu hồi ý loạn tình mê, một phen đẩy Sở Phi Dương ra, hai người đồng thời trừng mắt hướng về phía người ngoài cửa sổ.

Thanh Lang chẳng biết lúc nào đã đứng trên một cành cây đại thụ phía ngoài cửa sổ, cảm giác được bốn đạo ánh mắt bắn về phía y, ngượng ngùng tìm cách mở lời: “Tại hạ thật sự không phải cố ý.”

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đồng thời giống như thấy địch nhân mà nhìn về phía y, Sở Phi Dương có lẽ chỉ là có chút chưa thỏa mãn dục vọng, tại thời điểm này bị quấy rầy ai còn có thể tận hứng. Thanh Lang không một chút nghi ngờ, Quân Thư Ảnh vừa rồi bị kẻ khác tận mắt chứng kiến cảnh y bộ dạng nhu thuận, cung phụng ở trong lòng Sở Phi Dương, khẳng định là đang nghĩ “bất động thanh sắc giết chết Thanh Lang là cách tốt nhất”.

“Tại hạ thật sự không phải cố ý, hơn nữa tại hạ là còn có chuyện quan trọng.” Thanh Lang vô tội mà xác nhận lại lần nữa, thật sự y là vì chính sự mà đến, điểm này nhất định phải nhấn mạnh.

Sở Phi Dương trừng mắt nhìn y, nói: “Tại sao ngươi không đi cửa chính?”

“Ta từ Thanh Phong kiếm phái xuất phát, một đường thi triển khinh công mà đến, đúng lúc hạ cước ở chỗ này.” Thanh Lang vỗ vỗ thân cây giải thích.

“…”
Bình Luận (0)
Comment