Tác giả: Nam Phong Ca
Ban đêm, bầu trời không trăng không sao.
Một đạo bóng dáng phía bên ngoài địa lao chớp qua. Tiếng thở nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy tiêu thất vào trong không trung, người nọ khom lưng lách qua cánh cửa sắt thấp bé. Đèn đuốc trong lao phòng in bóng bóng dáng đang nhấp nhô trên vách tường, qua mỗi một cây đuốc bóng người vừa kéo dài ra lập tức ngắn lại, thẳng hướng nơi sâu nhất của địa lao mà chạy.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh bị một trận tiếng động huyên náo hỗn loạn làm cho tỉnh giấc. Hai người cảnh giác cực cao, trong nháy mắt đã từ trên giường trở mình nhảy xuống, hai mắt thanh tỉnh, y sam bất loạn, trên khuôn mặt nhìn không ra một tia uể oải vừa mới tỉnh ngủ.
Cùng nhau chạy ra khỏi phòng, hai người nhanh chóng lướt về hướng phát sinh thanh âm hỗn loạn, chỉ một khắc sau đã tới nơi.
Nơi này là một viện lạc rất rộng lớn, chính là luyện võ tràng (một khoảng sân rộng rãi dùng để luyện võ, thao lược) của Vô cực sơn trang.
Những môn phái Trung Nguyên đến đầu phục Vô Cực sơn trang, bởi vì nhân số quá đông, trong địa lao không đủ chỗ giam giữ nên có rất nhiều người bị giam giữ ở đây, do tam phái đệ tử Thanh Phong phái, Thiên Nhất giáo và Võ Lâm minh liên hợp trông coi.
Những người này bởi vì liên tiếp mấy ngày không được nghe tiếng ca của Thánh Cô, lại không có máu của Liên Sơn tộc nhân để uống cho nên bị vũ phách dày vò, hư nhược bất kham. Tam phái đệ tử thay nhau trông coi, vốn là phải hết sức cẩn thận.
Nhiều ngày đều bình an vô sự, đến hôm nay bọn chúng lại dám công phá nơi này, đang ở trên sân hỗn chiến cùng với tam phái đệ tử.
Thời điểm Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh chạy tới, Thanh Lang và Tín Vân Thâm cũng gần như đồng thời có mặt.
Bốn người vừa mới chạm mặt, Thanh Lang đã thuận miệng nói: “Trong sơn trang khắp nơi đều xảy ra loạn chiến, người trốn ra được nhiều lắm, tất cả đều như điên dại, thực sự khó mà khống chế, điểm này là do chúng ta khinh suất! Ta đã để Tĩnh nhi, Kỳ Lân che chở Tiểu Kỳ và Tiểu Phóng đi trước. Ba hài tử đó võ công không tầm thường, lại có độc phấn độc vụ của Cao Phóng trợ lực, những kẻ binh hèn tướng nhát kia căn bản không thể làm gì bọn họ.”
“Ta đã đưa bọn họ ra ngoài, Vượng Tài cũng đi theo rồi.” Tín Vân Thâm nói thêm, “Đại sư huynh, Quân đại ca, các huynh không cần lo lắng, bọn họ hiện tại hẳn là đã đến được nơi an toàn.”
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nghe vậy gật đầu.
Bốn người lại quay đầu nhìn thế cục trên luyện võ tràng. Tuy thoát ra được nhưng những người kia thân thể vẫn cực kỳ hư nhược, tạm thời tam phái đệ tử vẫn có thể chiếm được thế thượng phong, trên trận cũng chưa có tử thương. Nhưng bọn họ dù sao cũng đã từng uống vũ phách, lại tu luyện rất nhiều kỳ pháp cao thâm, Tín Vân Thâm có chút lo lắng các đệ tử sẽ không chống đỡ mãi được.
Mọi chuyện vốn đã nắm chắc trong tay nhưng vì suy tính của bọn họ không vẹn toàn mà phát sinh biến cố. Nếu như có đệ tử ở trong loạn chiến mà mất mạng, hoặc trọng thương, thì rất không đáng!
Sở Phi Dương vẻ mặt bình tĩnh xem xét xung quanh, mở miệng nói: “Trước tiên phải nghĩ ra biện pháp đem các đệ tử thoát ra ngoài! Đối phương rất đông, kéo dài đối với chúng ta là bất lợi.”
“Đại sư huynh nói đúng! Ta đi chiếu cố đệ tử Thanh Phong phái. Thanh Lang, huynh chú ý tới Thiên Nhất giáo của huynh, còn đệ tử Võ Lâm minh giao cho Đại sư huynh và Quân đại ca!” Tín Vân Thâm lời còn chưa dứt, đột nhiên bị cắt ngang.
“Sở đại hiệp quả nhiên là người có đức độ, bản thân đã rơi vào hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể lo nghĩ cho an nguy của kẻ khác.” Một đạo nữ thanh bất ngờ vang lên giữa không trung, mặc dù không vang dội, thậm chí còn mang theo vẻ mềm yếu nhưng thanh âm này lại như kinh lôi lăng không, chọc thẳng vào tai mọi người.
Gần như trong khoảnh khắc đó, mọi người đang mải mê trong vòng chiến bỗng nhiên ngừng động tác, ngay sau đó liền tách nhau ra, hình thành ranh giới rõ ràng giữa hai bên.
Đệ tử Thanh Phong phái, Thiên Nhất giáo và Võ Lâm minh tay cầm vũ khí, hoặc đao hoặc kiếm hoặc tác, dựa lưng vào nhau, cùng nhau cảnh giới địch nhân xung quanh.
Vừa rồi những người này rõ ràng như sài lang hổ báo, tuy rằng hư nhược nhưng ỷ vào ưu thế số đông, dùng đến chiến thuật ti tiện để công kích tam phái đệ tử với nhân số ít hơn rất nhiều. Mặc dù còn chưa tới mức trí mạng nhưng rất nhiều đệ tử đã một mỏi bất kham, thương tích cũng không ít.
Mà lúc này, bọn chúng lại như nhận được chỉ thị, lập tức ngừng công kích, đoàn người giống như thuỷ triều lao nhanh về phía phát ra thanh âm.
Tam phái đệ tử có chút khẩn trương lại có chút khó hiểu nhìn đối phương, đang không biết phải làm thế nào thì lại nghe thấy thanh âm trầm trầm của Sở Phi Dương vang lên: “Mọi người không được vọng động, nghe lệnh ta, lập tức lui về.”
Có chỉ thị, đám đệ tử lập tức không hề nao núng, dồn dập di chuyển về phía mấy người Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương cất bước đi thẳng về phía trước, Quân Thư Ảnh chìa tay muốn kéo hắn lại nhưng bị Sở Phi Dương kéo đi cùng, chỉ có thể cùng hắn đi xuyên qua đám đệ tử lên phía trước nhất.
Thanh Lang và Tín Vân Thâm rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi ngay lập tức chạy về hai phía hàng ngũ.
Trận hỗn chiến này khó có thể dự đoán, nhiệm vụ thiết yếu của bọn họ chỉ có một, đó là bảo vệ an toàn cho người của mình.
Không người nào sinh ra lại muốn trở thành bộ xương khô để kẻ khác đạp lên sinh uy dương danh, đám người trẻ tuổi này gọi bọn họ một tiếng chưởng môn hay giáo chủ thì trách nhiệm của bọn họ chính là không thể vứt bỏ những người này.
Sở Phi Dương đi lên phía trước, khẽ ngửa đầu nhìn đám người phía đối diện, mặc dù sắc mặt và đôi môi đều nhợt nhạt nhưng uy thế vẫn đạm nhiên không thể án trụ.
“Thánh Cô nếu đã chạy thoát khỏi địa lao, tại sao lại không thể thống khoái hiện thân?” Sở Phi Dương nói.
Đám người đối diện đột nhiên nổi lên một trận rối loạn rất nhỏ, sau đó những võ lâm nhân sĩ ngày trước bộ dạng tiều tụy lại ào ào tách ra hai bên, nữ tử từ thông đạo ở chính giữa đoàn người thướt tha bước ra.
Nàng tựa hồ đã trang điểm qua, không thấy chút nào quẫn bách có người từng bị nhốt trong địa lao mấy ngày qua. Mái tóc đen được búi lên chỉnh tề, vài sợ dài buông xuống, y sức trên người cũng đều mới tinh.
Thánh Cô không nhanh không chậm đi về phía trước, đột nhiên đứng lại, tựa hồ cảm nhận được phía sau những người kia đang dùng ánh mắt nóng như lửa để nhìn nàng, đó là ánh mắt khao khát được cứu vớt sau khi phải chịu đựng đủ loại đau đớn dày vò.
Hai mắt Thánh Cô chỉ nhìn chằm chằm một mình Sở Phi Dương. Nàng đứng đoan trang, khóe môi mỉm cười không nói một lời.
Không biết nàng đã đứng đó nhìn bao lâu, Quân Thư Ảnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, sải bước đi tới phía trước Sở Phi Dương, ngẩng đầu lên, nhíu hai mắt nhìn về phía đối phương đứng cách đó chừng mười bước chân.
“Ngươi nếu đã trốn thoát, phải chăng nên trốn đi thật xa, mới gọi là khôn ngoan. Ngươi chẳng những không trốn, ngược lại đến trước mặt người khác diễu võ dương oai, nên nói ngươi quá tự tin hay là quá ngu xuẩn đây?” Quân Thư Ảnh cố ý muốn làm dao động tinh thần đối phương, lời nói ra đương nhiên là không chút khách khí.
Thánh Cô nhìn ánh mắt Quân Thư Ảnh phát ra một tia bạo ý, nhưng nàng chỉ khẽ cười, thái độ ung dung giống nhứ đang nhàn thoại chuyện gia đình.
“Quân công tử miệng lưỡi vẫn lợi hại như thế. Bất quá tiểu nữ không phải tự tin cũng không phải ngu xuẩn. Quân công tử dễ dàng có được bao nhiêu thứ tốt mà thế nhân cầu còn không được cho nên đương nhiên sẽ không thể hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta.”