Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 93

Tác giả: Nam Phong Ca 

“Ngăn bọn chúng lại!” Thánh Cô bất thình lình hét lớn một tiếng. Đám người vốn con đang lưỡng lự quan sát tình huống, lúc này nhận được mệnh lệnh lập tức ào lên.

Ba người không muốn hiếu chiến, thầm nghĩ cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây. Sở Phi Dương muốn tiếp tục thi triển nội lực Đông Long Các lại lờ mờ cảm thấy có một tia khí tức nguy hiểm trong cơ thể không bị khống chế đang du động xung quanh.

Hắn không dám tiếp tục làm bừa. Trước mắt mặc dù đối phương người đông thế mạnh nhưng dựa vào khả năng của ba người bọn họ, thoát khỏi đám đông cũng là chuyện dễ dàng. Nếu như hắn không khống chế, vạn nhất bị nội lực Đông Long Các bức ngược trở lại không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phiền toái liên lụy, chung quy lợi bất cập hại. 

Ba người vừa đánh vừa lui, sau một lát đã tiến gần tới đại môn.

Thánh Cô thấy ba người sắp thoát ra được khỏi vòng vây thì vừa vội vừa giận, quát: “Một đám phế vật, nhanh lên một chút, bắt lấy Sở Phi Dương cho ta!”

Thánh Cô vừa dứt lời, lại đột nhiên nhảy lên mộc thai, khẽ ngửa đầu, mở miệng. Một khúc ca thanh cực kỳ dễ nghe bắt đầu phát ra từ miệng nàng.

Một câu còn chưa xướng xong, nàng đột nhiên ôm lấy mạn sườn, cắn chặt. Muốn ngâm xướng mê hồn chi pháp cần phải hao tổn nội lực, thậm chí so với cận chiến còn mất nhiều sức lực hơn. Nàng vừa mới bị nội thương rất nặng, lúc này cố chấp phát lực, ngược lại khiến nội thương càng trở nên nghiêm trọng, mấy tơ máu trào ra khỏi khóe miệng.

Thế nhưng một câu này cũng đủ khiến những võ lâm nhân sĩ chịu đủ tra tấn của vũ phách cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Thanh Lang và Quân Thư Ảnh mỗi người che chở một trưởng lão Liên Sơn tộc, chỉ có thể sử dụng một tay. Sở Phi Dương bởi vì trong người có thương tích nên hai tay được tự do. Tường viện gần ngay trước mắt, ba người lại cảm thấy áp lực rõ ràng đã tăng lên gấp bội, võ lâm nhân sĩ vây quanh lúc trước chùn bước thì nay đột nhiên bừng bừng hưng phấn, giống như mãnh thú kiếm ăn, không ngừng tấn công về phía trước.

Thánh Cô điều thuận khí tức, đẩy Ngọc nhi đang lo lắng mà đỡ lấy nàng ra, lại một lần nữa mở miệng.

Thanh ca u viễn mang theo khúc điệu thần bí, ở giữa bầu trời đêm lượn lờ quấn quýt. Nhẹ nhàng khuếch tán, phảng phất như một gợn sóng nước nhộn nhạo, bủa vây bóng đêm.

Những võ lâm nhân sĩ thân trúng vũ phách, không phải là chưa từng nghe Thánh Cô ngâm xướng. Thời điểm bọn họ đau đớn, tiếng ca của Thánh Cô chung quy có thể cấp cho những người này an ủi lớn nhất, đó là một loại an ủi xuyên thấu hồn phách, toàn bộ khổ sở và đau đớn đều bị triệt tiêu trong nháy mắt.

Chỉ là bọn họ chưa từng được nghe tiếng ca êm tai như thế. Tựa hồ không chỉ là dựa vào nội lực chữa thương, mà còn là khúc điệu được dày công soạn ra, chỉ dành cho một người đặc biệt.

Thời điểm tiếng ca của Thánh Cô lần thứ hai vang lên là lúc Sở Phi Dương nhíu mày không thoải mái.

Nếu như thân thể hắn là một tòa nhà thì hiện giờ trong đó đang giam giữ một con ác thú tên là huyết độc. Ác thú này giẫm đạp lên mọi thứ xung quanh, càn quấy đến long trời lở đất.

Hơn nữa tiếng ca kia còn như một bàn tay đang khăng khăng muốn mở ra nội tâm hắn gắt gao phong bế.

Trong đầu giống như có một có một dây cung bị tiếng ca kia làm cho rung lên, xuyên thẳng đến lý trí của hắn, ở sâu trong đáy lòng nói cho hắn biết, nếu hắn mất đi sự khống chế nội tâm, thì nó nhất định có thể thu phục con ác thú kia, còn mang đến cho hắn một cảm giác vui sướng và thoải mái không gì sánh bằng.

Lần trước Thánh Cô xướng lên mê hồn khúc này, hắn ở rất xa, còn tin tưởng mình có thể kiên trì tới cùng. Giờ phút này, ở một cự ly gần như vậy bị mê âm kia rót vào não, thật sự là một thử thách vô cùng lớn đối với ý chí của hắn.

Quân Thư Ảnh nhận ra Sở Phi Dương khác thường, trong lòng lo lắng, nhưng khốn nỗi không biết phải làm gì. Đây là đấu tranh nội tâm, y muốn giúp cũng không giúp được.

Hai mắt Thánh Cô trừng lên, trong mắt nàng chỉ có duy nhất bóng dáng cao lớn mạnh mẽ kia. Sở Phi Dương dần dần lảo đảo, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn. Nàng rất tự tin đối với thủ đoạn của mình, ở khoảng cách gần như vậy bị trúng huyết độc thì không ai có thể chống cự lại tiếng ca của nàng.

Đã từng có một người cực lực chống cự, cuối cùng thất khiếu lưu huyết (*) không thể không khuất phục. Sở Phi Dương cũng không thể ngoại lệ!

(Thất khiếu lưu huyết –七窍流血: 7 lỗ (2 mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, miệng) chảy máu)

Nàng thản nhiên nhìn chúng nhân bị tiếng ca của nàng khích lệ, càng đánh càng hăng. Một người phía trước ngã xuống liền có người phía sau giẫm đạp lên thi thể, tiếp tục hung hãn không sợ chết xông lên ngăn lại ba người kia rút lui.

Sở Phi Dương dần mất đi sức chống cự, tay phải của hắn cầm kiếm chém giết, tay trái vẫn bịt kín hai tai, thậm chí không ngừng lắc đầu, rõ ràng tiếng ca của Thánh Cô ảnh hướng rất lớn đến hắn.

Nét mặt Thánh Cô hiện ra một nụ cười nhạt, nội thương đau đớn nhịn xuống được khiến tiếng ca cao hơn rất nhiều.

Sở Phi Dương rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã khụy một chân xuống đất, kiếm trên tay đang kịch liệt run rẩy.

Chỉ cần nghị lực của Sở Phi Dương bị đánh phá, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ có thể chống cự lại tiếng ca của nàng thêm một lần nào được nữa.

Đây là một loại độc so với độc dược tra tấn thân thể càng đáng sợ hơn. Một khi đã nhiễm sẽ không có giải dược.

Quân Thư Ảnh rốt cuộc bất chấp trưởng lão cái gì, một kiếm chém tới hai kẻ liều mạng xông lên sau đó vội vàng chạy đến bên người Sở Phi Dương.

“Phi Dương, ngươi thế nào?” Quân Thư Ảnh nắm chặt tay Sở Phi Dương lại bị hắn chặt chẽ nắm ngược lại.

Khuôn mặt Sở Phi Dương đang cúi gằm, Quân Thư Ảnh chỉ có thể nhìn hắn đang cắn chặt khớp hàm, đôi môi tái nhợt. Hắn như muốn xác nhận cái gì đó, vội vàng kéo lấy bàn tay Quân Thư Ảnh áp chặt lên môi, hôn lên lòng bàn tay y.

Chỉ có thứ này mới khiến run rẩy trên người Sở Phi Dương thuyên giảm.

Khí tức quen thuộc, thanh nhã, trong nháy mắt thổi tan hơn phân nửa sương mù tràn ngập trong đầu hắn.

Thanh Lang nhìn hai người kia không coi ai ra gì, bất đắc dĩ gia tăng bộ pháp và chiêu thức, một mình y phải che chở hai vị trưởng lão. Lưỡi đao sắc bén xẹt ngang, một bụm máu tươi bắn ra.

Thánh Cô đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng này, khóe mắt đỏ lên như muốn phát hỏa.

Rõ ràng chỉ kém một chút nữa là có thể hạ gục Sở Phi Dương, từ nay về sau nam nhân kia sẽ không thể thoát khỏi nàng.

Nàng tốn bao tâm huyết để đan một tấm lưới rốt cuộc lại vì một chút khinh định mà bị phá hỏng.

Quân Thư Ảnh kia thậm chí chỉ vừa mới chạm đến hắn mà thôi!

Hai mắt Thánh Cô đỏ bừng nhìn hai người kia lại một lần nữa đứng lên muốn đột phá vòng vây, nàng tiếp tục đẩy thêm nội lực vào tiếng ca của mình, vết máu trên khóe miệng mỗi lúc một đậm hơn.

Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên vang lên một tiếng tru kéo dài, thâm nhập vào bóng đêm đã đủ náo nhiệt.

Thánh Cô khựng lại, tiếng ca cũng đình chỉ. Ngay sau đó nàng giống như bị một thứ gì đó hung hăng đánh trúng, lùi về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Ngọc nhi cực kỳ hoảng sợ, ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Thánh Cô.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Tiếng ca của Thánh Cô vừa dứt, đám võ lâm nhân sĩ vốn không sợ sinh tử mà xông lên ngăn cản ba người thoát thân đột nhiên cũng rút lui, tuy rằng vẫn chưa tản đi nhưng cũng khiến cho ba người có cơ hội được thở một hơi.

Quân Thư Ảnh nhìn phía trước, mở miệng nói: “Nàng cần nhờ nội lực đẩy vào tiếng ca, hiện tại chắc là do khí tức nhiễu loạn, bị nội lực của mình cắn lại.”

Thanh Lang co bả vai, bẻ bẻ cổ, thở hắt ra: “Con cẩu ngu ngốc kia không biết làm cái gì mà bây giờ mới chịu tru lên. Sở huynh, huynh hiện tại không sao rồi chứ?”

Sở Phi Dương nhìn Thanh Lang, sắc mặt và đôi môi vẫn còn phờ phạc, nhưng nổi bật lên vẫn là đôi mắt càng lúc càng đen bóng bất thường.

Sở Phi Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không sao. Thừa dịp, đột phá vòng vây!”

Hắn vừa dứt lời, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh thậm chí còn chưa kịp ứng hoà đã nghe từ giữa đám người truyền tới một tiếng hô.

“Sở đại hiệp! Là Sở đại hiệp sao?” Có một người đang run rẩy nói, “Cầm Anh… Cầm Anh không xong rồi, ta không biết nên cầu ai. Ta nghe nói Sở đại hiệp đang ở đây, bọn họ nói Sở đại hiệp sẽ cứu Cầm Anh…”
Bình Luận (0)
Comment