Tác giả: Nam Phong Ca
Đôi môi chậm rãi tiếp cận, khí tức quen thuộc phả lên mặt.
Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận được Sở Phi Dương đã ở rất gần, mặc dù chưa được hôn, nhưng đôi môi không có tiền đồ đã có cảm giác tê dại, tựa hồ là rất nhớ nụ hôn dịu dàng lưu luyến ngày trước, vì vậy mong chờ đến nỗi khẽ run lên.
Ai ngờ chờ đợi nửa ngày, cũng không thấy Sở Phi Dương làm động tác gì khác. Quân Thư Ảnh mở mắt, lại thấy Sở Phi Dương đang si ngốc nhìn mình, tựa hồ chỉ là ngắm nhìn cho thỏa mãn.
“Ngươi… giả bộ chính nhân quân tử cái gì.” Quân Thư Ảnh phẫn hận nói, với tay áp lên gáy Sở Phi Dương, đôi môi gắt gao dán chặt. Y tinh tường nhìn ra trong đôi mắt đen láy của Sở Phi Dương lộ ra tiếu ý, nên dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa. Đầu lưỡi mềm mại sục sạo, tiến vào khoang miệng đối phương.
Bàn tay Sở Phi Dương nâng hai má Quân Thư Ảnh, bắt đầu vuốt ve cần cổ mềm mại cong cong đang ngửa lên, sau đó từ tóc mai mò mẫm tới sau tai, rồi lại từ sau tai mò xuống xương quai xanh, càng lúc càng nôn nóng, càng lúc càng xấu xa, ngay cả nhịp thở cũng dần trở nên nặng nề.
Quân Thư Ảnh miễn cưỡng đẩy hắn ra: “Không được… Phi Dương, ngày mai ngươi…”
“Ngày mai ta có thể phải chết đi một lần, nhưng cùng với ngày hôm nay không có quan hệ, ngươi đừng mong viện cớ này để chạy trốn.” Sở Phi Dương nắm cả bờ vai Quân Thư Ảnh, không cho y thối lui, giống như một con dã thú đã tràn ngập mong muốn xâm lược, ánh mắt sáng rực nhìn y, “Lại nói, dù sao trước khi chết ta cũng phải thành thật làm cho tinh tẫn nhân vong, chết ở trên người ngươi.”
“Ngươi chớ nói bậy.” Quân Thư Ảnh quẫn bách nói.
“Sao có thể khẳng định ta nói bậy?” Sở Phi Dương cười nói, “Bất quá, ta xác thực không nỡ khiến ngươi phải liên lụy như vậy… Ngươi ngoan một chút, ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Quân Thư Ảnh cảm thấy kỳ lạ khi nghe khẩu khí này của hắn, nhịn không được nghi ngờ nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, đôi môi lại bị chiếm lĩnh, ở khoảng cách rất gần, lại thấy thật sâu trong đôi mắt đó bắt đầu tuôn động một chút phong cuồng như có như không. Thần sắc phong cuồng quen thuộc, trong não Quân Thư Ảnh lập tức hồi tưởng lại một Sở Phi Dương xa lạ khi ở trong đống hoang tàn của Đông Long Các…
“Ngươi…” Quân Thư Ảnh lùi về phía sau, ra sức đẩy khuôn mặt Sở Phi Dương ra, ánh mắt ngập tràn cảnh giác và lo lắng.
“Ta không sao, Thư Ảnh.” Sở Phi Dương thở hổn hển nói, “Chỉ là ta vẫn không thể thành thạo thu phóng nội lực Đông Long Các, ngươi lại khiêu khích ta như vậy. Ngươi đừng sợ, lại đây.” Sở Phi Dương nói xong, động thân áp đè Quân Thư Ảnh xuống dưới.
Dục vọng bừng bừng, nhiệt huyết tuôn động, tựa hồ không có cách nào kiểm soát cỗ sức lực trong cơ thể, chỉ có điều còn chưa tới mức bao phủ thần trí. Quân Thư Ảnh đối diện với ánh mắt kia, xác nhận đây chính là Sở Phi Dương, cơ thể lúc này mới an tĩnh trở lại.
Một bàn tay vuốt ve từ dưới đầu gối lên trên, tiếng vạt áo bị giật ra rơi xuống đất trong màn đêm lại càng tăng thêm một chút dâm mỹ.
Nơi nhạy cảm nằm gọn trong bàn tay ấm áp, thô ráp, toàn thân khẽ run lên, Quân Thư Ảnh nhịn không được cúi đầu ô một tiếng, rồi lại cắn chặt môi.
Tay phải Sở Phi Dương giữ chặt khuôn mặt y, so với ngày thường, khuôn mặt tà tình lúc này lại càng tỏa ra sức quyến rũ. Tay trái của hắn chậm rãi di động, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Quân Thư Ảnh, tựa hồ đang tinh tế thưởng thức biểu bình cố gắng chịu đựng của y mỗi khi hắn làm ra một động tác nào đó.
Sở Phi Dương vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm lên đôi môi tái nhợt của mình, khóe miệng lại mỉm cười khiến Quân Thư Ảnh tim đập tai đỏ.
“Ưm… Phi Dương…” Quân Thư Ảnh bắt được vạt áo của hắn, dường như nhịn không được mà cắn răng khẽ gọi, hai cẳng chân thon dài cũng khó nhịn, ở trên người Sở Phi Dương bắt đầu cọ xát.
“Đừng vội, bảo bối…” Sở Phi Dương cúi người hôn y, ngăn chặn y tiếp tục rục rịch hai chân. Sở Phi Dương sau đó dùng chân khẽ đạp rơi đôi giày của y, làm lộ ra hai bàn chân trắng bóc.
Sở Phi Dương bất thình lình buông Quân Thư Ảnh ra rồi đứng lên, ôm ngang người y, Sở Phi Dương cúi đầu cười cười nhìn y, nói: “Ban đêm gió lạnh, có thể nào ở trên mặt đất mạo phạm giai nhân.”
Chưa đến hai bước đã đi tới giường, đặt Quân Thư Ảnh lên giường, một tay kéo lấy mắt cá chân của y đang theo bản năng mà co lại. Sở Phi Dương cởi bỏ phi phong ném xuống đất, đá văng giày, ngồi lên giường ôm lấy Quân Thư Ảnh.
“Đáng lẽ ta không có ý định làm cái gì, ai bảo ngươi trêu chọc ta trước…” Sở Phi Dương nói, một bàn tay lại luồn xuống dưới tìm kiếm. Nhưng bàn tay kia lại chỉ khiến cho y sam vốn đã tán loạn trên người hắn lại càng thêm lộn xộn chứ không đụng chạm an ủi dục vọng đang hừng hực kia.
“Thư Ảnh, tự mình làm cho ta xem.” Sở Phi Dương kéo tay y xuống phía dưới, lòng bàn tay chạm vào thứ nóng rực của mình khiến Quân Thư Ảnh trực giác muốn rụt tay lại.
Tựa hồ từ sau khi cùng Sở Phi Dương ở chung một chỗ, những việc như vậy cũng chưa từng trải qua.
“Không được lui.” Sở Phi Dương cắn cắn vành tai của y, “Bảo bối ngoan, tự mình làm cho ta xem, ta muốn xem…”
Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, không hề kháng cự. Bàn tay Sở Phi Dương bao bọc lấy tay y đang chậm rãi di chuyển, tiếng nước dâm mỹ lọt vào tai, gò má Quân Thư Ảnh không thể nén được mà đỏ lên từng trận.
Sở Phi Dương dần buông tay, lại ý xấu dùng tay tách hai đầu gối y ra, khiến động tác xấu hổ kia không thể giấu giếm.
“Ngươi thật đẹp, ngươi thật đẹp…” Sở Phi Dương thì thầm, hôn lên mặt, lên môi, lên hầu kết rồi xương quai xanh của y.
Quân Thư Ảnh nuốt một ngụm nước bọt, một giọt mồ hôi lấm tấm thuận theo cần cổ trắng nõn uốn lượn trượt xuống, sau đó mất dạng dưới cổ áo… Cả người y không ngừng run rẩy, cơ thể như nhũn ra, như muốn ngồi không vững mà dựa vào Sở Phi Dương, đem mặt chôn sâu ở dưới vai hắn.
Sở Phi Dương biết y da mặt mỏng, không hề ép buộc y, một phen đẩy y nằm xuống, còn mình thì nằm nghiêng ở bên cạnh, đem người kéo vào trong ngực, một bàn tay gạt tay Quân Thư Ảnh ra, làm giúp y.
Quân Thư Ảnh khép hờ hai mắt, đôi môi hồng hồng khẽ nhếch lên, khí tức nóng như lửa thổi ra dồn dập. Hai tay nhàn rỗi không biết làm gì, một tay cứng ngắc duỗi thẳng ở bên người, đầu ngón tay vừa dài vừa thon nắm chặt tấm chăn phía dưới, tay còn lại thì nắm lấy cánh tay Sở Phi Dương đang đụng chạm y, không biết là muốn ngăn cản hay là muốn giữ lại, tình cảnh như thế lại càng thêm mị hoặc mê người.
Sở Phi Dương như muốn khi dễ y, rồi lại nhịn không được xuất ra mười vạn phần bản lĩnh kiên nhẫn để lấy lòng y. Hắn đối với thân thể này hiểu biết vượt xa chủ nhân của nó, hắn biết rõ phải làm thế nào để khiến y có được khoái lạc tận cùng.
“Thư Ảnh, Quân nhi, vi phu hầu hạ ngươi có thoải mái không?” Sở Phi Dương ở bên tai y cười nhẹ.
Quân Thư Ảnh cắn môi không nói, đôi mắt ướt át nhu nhuận, mi mắt đang nhắm nghiền dường như cũng đọng hơi nước.
“Ngươi chính là ngang bướng.” Sở Phi Dương cười nói, trên tay đột nhiên gia tăng tốc độ.
Quân Thư Ảnh bị hắn lộng mỗi lúc một động tình, vặn vẹo cơ thể, tiếng ô ô đè nén trong cổ họng, cho đến khi cả người căng cứng, sau khi phát ra một tiếng thở thật dài mới dần dần an tĩnh trở lại.
Phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ, Quân Thư Ảnh mới hoàn hồn trở lại, Sở Phi Dương giơ tay lên trước mặt y, Quân Thư Ảnh trong nháy mắt ngượng ngùng, rốt cuộc không dám đối diện với bàn tay bị y làm cho dơ bẩn kia.
Rõ ràng ngay từ đầu y đã muốn ngăn cản Sở Phi Dương thế nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình y rơi vào mê loạn. Vốn trong lòng đang lo lắng chuyện ngày mai giải độc, không quan tâm tới chuyện túng dục, nhưng thân thể không có tiền đồ này căn bản chống đỡ không được mỗi khi được Sở Phi Dương đụng chạm, dễ dàng ở trong tay hắn trầm luân như thế.
Kẻ khởi xướng kia lại tựa hồ ngại y không đủ ngượng ngùng, còn đem chứng cứ ra để cười nhạo y. Thật sự là… khinh người quá đáng!
Trong lòng sinh oán hận, đối với Sở Phi Dương có, đối với chính mình cũng có.
Sở Phi Dương còn muốn trêu ghẹo y, cúi đầu ghé sát tới khuôn mặt y, lại thấy Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, trên mặt hiện ra một tia ủy khuất, một cỗ tà hỏa không khỏi bùng lên.
Người này rốt cuộc là cố tình hay là vô ý, chung quy vẫn là không đấu vết mà dụ hoặc hắn như thế.
Sở Phi Dương túm lấy mảnh khăn treo trên giá gỗ bên giường, lau sạch sẽ bàn tay, sau đó lại lấy ra một hộp gỗ tinh xảo. Hộp gỗ vừa mở ra, bên trong là mỡ cao trong suốt như ngọc, tản ra mùi thơm thanh nhã.
Một bàn tay muốn kéo mớ y sam đã lộn xộn xuống lại bị Quân Thư Ảnh án trụ.
Sở Phi Dương biết y đang lo lắng cái gì, hắn cúi đầu xuống hôn y một cái, dùng khẩu khí mang theo đòi hỏi đáng thương nói: “Thư Ảnh, ngươi cho phép ta đi. Ta chỉ làm một lần, tuyệt đối không phóng túng. Ngươi nói túng dục không tốt nhưng ngươi đếm thử xem, ngươi đã bao nhiêu ngày không cho ta chạm vào rồi, vả lại chịu đựng sẽ phản tác dụng, đạo lý này ngươi cũng nên hiểu rõ một chút đi.”
Quân Thư Ảnh vậy mà cũng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy dường như… hắn nói cũng rất có lý.
Khí lực trên tay giảm bớt, để cho con người mưu đồ gây rối thừa dịp nhào tới.
Cố nén dục vọng đã gào thét đến phát đau, đầu ngón tay Sở Phi Dương khều dược cao, đâm vào thể nội Quân Thư Ảnh đang cố sức thả lỏng, từng chút từng chút một bôi trơn.
Quân Thư Ảnh yên phận nằm nghiêng người trong lòng hắn, chỉ thỉnh thoảng hít hà một chút không khí biểu đạt không thoải mái mỗi khi bị dị vật xâm nhập.
Sở Phi Dương yêu thương Quân Thư Ảnh cho nên hắn trân trọng cơ thể của y giống như báu vật trân quý nhất thế gian. Không chỉ cẩn thận ôn nhu những lúc này mà ngay cả ngày thường cũng chuyên chú chăm sóc, tuyệt đối không để y bị một chút thương tổn.
Bản năng trong máu đang kêu gào hãy chiếm cứ, tiến công, đoạt lấy nhưng vẫn còn có một loại bản năng khác có thể áp chế khát vọng này, đó là yêu thương mãnh liệt tột cùng, yêu thương này ngay cả khi hắn mất đi lý trí cũng vẫn ghi nhớ, nói với hắn rằng tuyệt đối không thể tổn thương y.
Thương tổn y, tim của hắn sẽ tan vỡ.
Một người tại sao có thể yêu thương sâu sắc một người khác như thế? Đây là thứ tình cảm có biết bao nhiêu lạ lùng, tuyệt đối không thể giải thích, tuyệt đối không thể diễn tả.
Sở Phi Dương yêu Quân Thư Ảnh, bảy chữ này tựa như chân lý thế gian, bình thản như vậy mà giác ngộ hắn.
Sở Phi Dương càng lúc càng xuất ra ánh mắt dịu dạng nhìn Quân Thư Ảnh đang thuần phục nằm trong lòng hắn, động tác quen thuộc trên ngón tay vẫn không ngừng.
Trên trán Quân Thư Ảnh đã che kín bởi một tầng mồ hôi, hàm răng cắn chặt cố nén lại những tiếng nức nở đang muốn trào ra.
Sở Phi Dương cúi đầu xuống, cắn một cái lên vành tai phiến hồng của y, khàn khàn thấp giọng nói: “Quân nhi, thanh âm của ngươi thực ngọt.”
Áo ngủ bằng gấm rộng thùng thình, che khuất hai cỗ thân thể đang dây dưa thân mật cùng một chỗ.
Tựa hồ mượn lấy sự che đậy này, ngay cả xấu hổ trong lòng cũng có thể bỏ qua. Đôi mắt Quân Thư Ảnh qua một làn hơi nước che phủ nhìn Sở Phi Dương: “Phi Dương, ta…” Y đột nhiên cắn chặt môi, đem cơ thể dưới áo ngủ tiến sâu thêm.
Sở Phi Dương cả kinh, mạnh mẽ ngửa đầu lên, hầu kết di động, phát ra một tiếng thở thật dài.
Eo lưng dưới tấm chăn mềm khẽ di chuyển, Sở Phi Dương nhắm hai mắt, hoàn toàn không thể khống chế thanh âm ồ ồ đè nén trong yết hầu. Mặc dù khoải cảm mãnh liệt như thế, khiến người ta lún sâu vào, nhưng Sở Phi Dương vẫn đưa tay kéo Quân Thư Ảnh ra ngoài, gắt gao ôm vào trong ngực.
Quân Thư Ảnh liếm liếm đôi môi hồng nhuận, cổ cùng bả vai trắng nõn đều nổi lên hồng sắc, ngay cả khóe mắt cũng phiến hồng.
Sở Phi Dương vén tóc y hất ngược ra sau, làm lộ ra vầng trán láng mịn, in lên đó một dấu hôn: “Ta làm sao cam lòng để ngươi làm như vậy…”
“Sở Phi Dương, ngươi nếu quả thật không nỡ…” Quân Thư Ảnh hai mắt nhìn chằm chằm hắn, môi mỏng khẽ run lên, hơi nước nơi khóe mắt dần ngưng tụ thành giọt, “… thì nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Ngày mai sắp phải đối diện với một kiếp nạn lớn, y mới chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng sợ. Trái tim mạnh mẽ này sẽ có lúc ngừng đập, đôi mắt luôn luôn thâm tình mà nhìn y này sẽ có lúc mất đi sức sống. Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó thì ngay cả trái tim cũng hung hăng thắt lại, đau đớn vô cùng.
Cái gì là Vô Cực sơn trang, cái gì là giang hồ kiếp nạn, những thứ đó đối với y căn bản không đáng nhắc tới, y chưa bao giờ để tâm. Nhưng nếu có người cướp đi Sở Phi Dương, thì chính là đoạt đi hết thảy mọi thứ của y.
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Sở Phi Dương cúi đầu, hôn đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt y, mùi vị mằn mặn từ đầu lưỡi khuếch tán, “Ngươi chẳng lẽ không biết, trừng phạt lớn nhất trên cõi đời này đối với ta chính là không được nhìn thấy ngươi, không được chạm tới ngươi, không được hôn ngươi hay sao… Ta đã chạm vào ngươi ngươi, thì sẽ muốn mỗi một ngày của ngươi đều phải có ta, ta nói được thì làm được.”
Sở Phi Dương dùng hết ôn nhu lớn nhất của cuộc đời này, tỉ mỉ bao bọc Quân Thư Ảnh ở trong lòng. Thân hình khẽ hạ thấp xuống, Quân Thư Ảnh bỗng nhiên hơi ngửa cổ, trong miệng tràn ra một tiếng rên nhẹ.
Không chỉ tận lực dụng chạm, dây dưa, triền miên gắn bó. Quân Thư Ảnh giống như ngưởi đuối nước nắm chặt lấy khúc gỗ đang trôi, nắm chặt tay Sở Phi Dương, mười đầu ngón tay tương giao chặt chẽ.
Đầu lưỡi quấn quýt, như muốn nuốt lấy hơi thở của đối phương. Đôi môi ướt át dán chặt vào nhau, yết hầu đè nén không được khẽ rên rỉ.
Thời gian đã vô lực phân biệt, tựa hồ ôm ấp dai dẳng lâu như vậy, sợ hãi thật sâu trong tâm tưởng lại đột nhiên dấy lên, trước mắt chỉ còn bạch quang chói mắt.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã xuất hiện vài tia nắng sớm.
Sở Phi Dương ở trên cổ ướt đẫm mồ hôi của Quân Thư Ảnh khẽ hôn hít, bàn tay lại ở đâu đó trên cơ thể di dộng.
Quân Thư Ảnh khép hờ hai mắt, không một chút đề phòng, đến khi y phát giác được ý đồ của Sở Phi Dương thì cũng là lúc đã không kịp phản ứng.
Thụy huyệt bị điểm, Quân Thư Ảnh cố gắng mở lớn hai mắt, nhưng vẫn khó có thể duy trì thanh tỉnh.
“Ngươi…”
“Ngủ đi, Thư Ảnh…” Sở Phi Dương hôn lên đôi mắt xinh đẹp của y, “Ngủ đi, chờ đến khi ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ hoàn hảo đứng trước mặt ngươi. Ta nói được thì làm được.”
Nếu tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, y sẽ bi thương như thế nào, Sở Phi Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Hắn tuyệt đối sẽ không để Quân Thư Ảnh phải trải qua thống khổ như vậy.