Nhớ tới buổi dạ yến bị chính mình ném qua một bên, cũng không biết hiện tại tình hình thế nào. Ngón tay An Hoằng Hàn cùng nhau vuốt mái tóc như tơ
tằm của tiểu cô nương, nhẹ nhàng nắm một chút. Có điều với năng lực xử
lý của Lâm An, tin rằng chuyện đó không phải vấn đề quá lớn.
Hơn nữa An Hoằng Hàn tạm thời không muốn tách ra khỏi đứa bé, bởi vì
thời gian nó biến hình cũng không lâu, cho nên An Hoằng Hàn muốn nhìn
nhiều vài lần. Tâm tình đó có điểm giống như người yêu của nhau, nhìn
bao nhiêu đều thấy không đủ, hận không được mỗi lần nhìn khắc dấu thật
kĩ bộ dáng của đối phối vào trong đầu.
Tịch Tích Chi bị nhìn chằm chằm rợn cả tóc gáy, lòng nói thầm, làm gì
vẫn nhìn xem nàng chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ dung mạo nàng rất xấu xí?
Hay là trên đỉnh đầu lỗ tai nàng trông rất quái dị?
Vì tìm ra đáp án, Tịch Tích Chi mang theo giọng nói non nớt vang lên,
bàn tay mũm mĩm nhỏ bé chìa ra, đòi hỏi An Hoằng Hàn, "Gương, ta muốn
gương."
Ba con bươm bướm đều xinh đẹp động lòng người, nếu như dáng vẻ mình thật sự xấu xí thì Tịch Tích Chi có khả năng muốn đâm đầu vào tường đi chết, để bày tỏ nỗi buồn bực của mình.
An Hoằng Hàn thất thần trong nháy mắt mới phản ứng được, đứa bé này là muốn xem bản thân mình trông như thế nào .
Hai bàn tay to xuyên qua dưới nách Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn dễ dàng
ôm lấy Tịch Tích Chi chỉ có bộ dáng đứa trẻ bảy tám tuổi, đi tới bên
phải điện Bàn Long.
Một mặt gương đồng cao bằng người, dựng ở phía trước mặt hai người.
Trong gương đồng phản chiếu ra bóng dáng của hai người, An Hoằng Hàn mặc một thân long bào màu vàng óng, phô bày khí phách bất khả xâm phạm,
lông mày như lưỡi đao, từ xa nhìn lại mang theo sát khí.
Mà đứa bé trong ngực hắn có một mắt to tròn vo, chăm chú nhìn bong người trong gương không rời, đến động tác chớp mắt đều nhìn rõ mồn một.
Nhảy từ trong lồng ngực An Hoằng Hàn xuống, Tịch Tích Chi chân không bước lại gần gương đồng, muốn cẩn thận nhìn rõ hơn.
Mắt. . . . . . Là màu xanh da trời.
Chính giữa trán có một vệt dài nhỏ màu đỏ, giống như được điểm thêm trên trán Tịch Tích Chi. Tịch Tích Chi đưa tay liền sờ sờ, đoán rằng đấy
chắc là do nhúm lông tơ đỏ rực lửa kia biến hóa đi ra . . . . . .
Mái tóc dài sáng màu bạch kim, tùy ý xoã trên đầu vai Tịch Tích Chi.
Có câu nói, ‘hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn’. Cuối cùng Tịch Tích Chi cũng hiểu vì sao người ta lại nói như vậy.
Điều khiến Tịch Tích Chi không thể tiếp nhận chính là gương mặt, hai
cánh tay mũm mĩm nhỏ bé, véo khuôn mặt tròn trịa trẻ con của mình.
Tại sao bươm bướm hoá ảo thành người liền thay đổi thành mỹ nhân tuyệt
sắc? Nàng lại trở thành một đứa trẻ răng hồng môi hồng? Da rất nộn, rất
có sức co dãn, nhưng nhìn thế nào, đều không thấy chút dáng vẻ xinh đẹp
động lòng người! Mà tất cả thay thế vào đó chỉ có thể dùng từ đáng yêu.
Tịch Tích Chi ủ rủ ngẩng đầu, trong lòng không ngừng mắng to trời ạ. Sao cùng là Yêu Tinh với Yêu Tinh mà lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?
"Không hài lòng?" An Hoằng Hàn nắm bắt được tia mất mát hiện lên trên mặt đứa bé.
Đương nhiên không hài lòng! Tịch Tích Chi nhăn mặt, "Không phải đều nói
Yêu Tinh có dung mạo khuynh thành, có thể mê hoặc tâm hồn người khác
sao?"
Mặt An Hoằng Hàn không biểu hiện gì, khóe miệng hơi co giật nở nụ cười, lần đầu tiên nghe thấy có người nói vậy.
Bàn tay nắm lấy gương mặt mềm mại của Tịch Tích Chi, "Với bộ dáng bảy
tám tuổi này, chẳng lẽ ngươi nghĩ dựa vào dáng vẻ này, mê hoặc lòng của
nam nhân? Hay là nói, con nhóc mới tí tuổi đầu nhà ngươi đã biết tương
tư?"
Tịch Tích Chi nhất thời không thể nói được gì, tức giận nghẹn đến đỏ mặt.
"Người nào tương tư chứ!" Tịch Tích Chi nghiến răn nghiến lợi một trận.
"Vậy lời vừa rồi ai mới vừa nói, là ai nói?" Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve
gò má của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nói: "Lời nói đó không phải ý tứ
tương tư thì là gì?"
Tiếng nghiến răng vang lên rõ rệt trong đại điện yên tĩnh.
Tịch Tích Chi tức giận đỏ mặt tía tai, nghiêng đầu đi, không nhìn vị Đế
Vương nào đó. Tại sao mỗi lần nàng nói chuyện với An Hoằng Hàn nói
chuyện thì mình luôn ở thế yếu!
Trên bàn giá nến lóng lánh, Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới. . . . . .
Sau khi biến ảo thành hình người, nói chuyện cùng An Hoằng Hàn, ba Yêu
Tinh kia không biết thế nào! So với Tịch Tích Chi, con chồn đạo hạnh
không lớn bằng, nhưng ba con bươm bướm kia giống nhau đều không có năng
lực tự vệ.
Mặc dù ba Yêu Tinh đó có đạo hạnh cao hơn Tịch Tích Chi rất nhiều, nhưng so sánh với kiếp trước của nàng thì chỉ cần ba hiệp đấu, Tịch Tích Chi
có thể làm cho ba người các nàng khoanh tay chịu trói.
"Bươm bướm mỹ nhân. . . . . . Mau. . . . . . Chúng ta đi tìm." Tịch Tích Chi kéo y phục của An Hoằng Hàn, vội vã muốn chạy ra ngoài.
Đột nhiên thân thể An Hoằng Hàn đứng lại, bàn tay có chứa vết chai, dùng sức lôi kéo, thành công kéo đứa bé nào đó vào trong ngực.
"Bộ dáng này của ngươi mà muốn đi ra ngoài, không muốn sống?" An Hoằng
Hàn bắt được cái đuôi của đứa trẻ, cái đuôi dài nửa mét trên không trung giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi sửng sốt một chút, đôi tay chống đỡ ở trước ngựcAn Hoằng
Hàn, "Vậy phải làm sao bây giờ? Bươm bướm mỹ nhân chỉ nhận biết ta."
Ngụ ý, ba người bọn họ không có nàng không được. Huống hồ là nàng mang
bươm bướm mỹ nhân ra ngoài, nàng càng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
"Ngươi chờ một chút." An Hoằng Hàn lại đi về phía hộc tủ, lấy một tấm vải đen từ bên trong ra.
Giữ lấy cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn quấn tấm vải màu đen quanh đầu nàng, che kín lỗ tai có bộ lông mềm đang rêu rao của nàng
"Đưa cái đuôi rúc vào trong làn váy, không được để lộ ra."
Về phần màu sắc con mắt, đó cũng không phải vấn đề lớn. Có rất nhiều
quốc gia, cũng tồn tại người có tròng mắt màu xanh lá cây cùng xanh da
trời.
Tịch Tích Chi làm theo lời nói của An Hoằng Hàn, như thế vừa nhìn, dáng
vẻ xác thực muốn bình thường hơn rất nhiều so mới vừa rồi.
Bởi vì sắc trời có vẻ tối đen, cho nên chỉ cần Tịch Tích Chi không lộ ra, nhất định không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Về phần thân phận của Tịch Tích Chi, cái này càng dễ làm.
Mỗi năm, trong hoàng cung đều tuyển thêm các tiểu cô nương tầm bảy tám
tuổi vào cung làm cung nữ. An Hoằng Hàn chỉ cần tùy tiện viết vài chữ,
vấn đề thân phận của Tịch Tích Chi đã có thể được giải quyết.
Hai người vừa muốn bước ra cửa phòng, An Hoằng Hàn đột nhiên lại nhìn
thấy bé gái lộ ra một đoạn đuôi, đưa tay liền vỗ cái mông của nàng, quát mắng nói: "Giấu vào đi, nếu không tối nay ngươi đừng nghĩ bước ra cái
cửa này."
Lại bị đánh vào mông, mặt Tịch Tích Chi nhất thời đỏ lên, cái đuôi nhỏ
trong nháy mắt bị giấu vào trong áo khoác rộng thùng thình.
Làm Yêu Tinh, đặc biệt là một Yêu Tinh hoá hình không thành công, đó là việc vô cùng khổ sở!
. . . . . .
Hai người mới vừa bước vào điện Bàn Long đã bị rất nhiều người nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc trước bệ hạ vừa mới đi vào chỉ có một mình hắn, sao lúc đi ra lại
mang theo một tiểu cô nương? Bộ dáng tiểu nữ hài rất xinh đẹp, đôi mắt
lấp lánh có hồn, như biết nói vậy. Quần áo trên người vừa nhìn đã biết
là sản phẩm được làm từ Cẩm Tú Sơn Trang, đứa bé này phải có lai lịch
lớn thế nào.
Cho dù thị vệ cùng thái giám đều hiếu kỳ, cũng không dám mở miệng hỏi
thăm, chỉ âm thầm phỏng đoán chắc là thiên kim tiểu thư của nhà vị đại
thần nào đó bị bệ hạ coi trọng. Nhưng sở thích của bệ hạ thật kỳ quái.
Tiểu nữ hài này vừa nhìn liền biết là chưa qua tám tuổi.
Một đường đi thẳng ra cửa điện Bàn Long, Tịch Tích Chi dính các loại ánh mắt kỳ quái, túm chặt áo bào An Hoằng Hàn, đi cùng một chỗ với hắn.
Lần đầu tiên lấy hình thái loài người xuất hiện ở trước mặt mọi người,
Tịch Tích Chi có vẻ vô cùng khẩn trương, bên cạnh trán chảy ra một vệt
mồ hôi hột.
"Thả lỏng." An Hoằng Hàn đưa tay ôm đầu vai đứa bé.
"Ừ." Tịch Tích Chi hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ bản thân, nào có
dễ bị lộ như vậy! Cái đuôi với lỗ tai đều được che đậy cả rồi.
Có thể do vừa mới hóa hình không lâu, nên lúc Tịch Tích Chi đi bộ có chút không quen, phải di chuyển từng bước rất nhỏ.
An Hoằng Hàn vì chiều nàng, cũng thả chậm bước chân.
Điện Lưu Vân.
Sau khi An Hoằng Hàn rời đi, không ít đại thần và hoàng tôn quý tộc cũng dần dần rời đi. Ngược lại, vị sứ giả nước khác là Đông Phương Vưu Dục,
lại chuyện phiếm cùng mấy vị đại thần, cho đến đêm đã khuya, vẫn còn
uống rượu ở Điện Lưu Vân.
Lưu Ân bận rộn sứt đầu mẻ trán, đột nhiên nhìn thấy từ xa một bóng người màu vàng đi tới, vội vàng tiến đến, cúi người thỉnh an nói: "Ra mắt bệ
hạ, sao bệ hạ còn trở lại?"
Ánh mắt dừng lại trên người tiểu cô nương được An Hoằng Hàn ôm, Lâm Ân
chưa từng gặp qua đứa nhỏ này. Đặc biệt là đôi tròng mắt màu xanh dương, chỉ cần là người từng nhìn qua, nhất định sẽ không quên được.
Khi nhìn thấy quần áo đứa bé mặc trên người, Lâm Ân không thể tưởng tượng được trợn to hai mắt.
Đây không phải là y phục mà bệ hạ phân phó Cẩm Tú Sơn Trang chế tạo gấp gáp sao?
Vừa mở miệng, An Hoằng Hàn lại hỏi: "Ba người Vũ Cơ ở chỗ nào?"
Tịch Tích Chi quét mắt một vòng quanh Điện Lưu Vân, từ đầu đến cuối
không có nhìn thấy bóng dáng của ba Yêu Tinh. Trong lòng có dự cảm xấu
xảy ra, Tịch Tích Chi hoang mang kéo kéo An Hoằng Hàn, "Không có ở nơi
này! Các nàng đâu?"
Giọng nói nghe giống như chim hoàng anh khiến ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn về hướng này.
Đông Phương Vưu Dục cũng ở trong số đó, nhìn thấy tiểu cô nương đó, nhất thời bị vẻ đáng yêu bề ngoài của đứa bé hấp dẫn ánh mắt.
"Nô tài cũng không có nhìn thấy bóng dáng ba người Vũ Cơ." Lâm Ân hồi đáp.
Do bệ hạ thình lình đề cập đến, Lâm Ân bận việc trấn an mọi người, điều người đi xem Vũ Cơ đến tột cùng đi đâu.
Giờ này trong điện Lưu Vân, số đại thần còn lại cũng không nhiều lắm.
Tất cả đều rối rít nghị luận xem đứa bé đang đứng bên cạnh bệ hạ, rốt
cuộc là ai? Bộ dáng đáng yêu quá đi mất.