Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 159

Trong ba người bọn họ, Bạch Hồ sợ nhất chính là An Hoằng Hàn lạnh lùng. Một khi nhìn thấy hắn nghiêm mặt lên, nó lại bị hù đến toàn thân phát run.

Tứ chi bị tấm lưới quấn quanh gắt gao, Bạch Hồ đến nâng móng vuốt cũng không được, chỉ có thể tiếp tục mở miệng nói: "Bên phải vách núi có một chỗ nhô ra, dùng sức ấn xuống là có thể mở cơ quan ra."

Bạch Hồ cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng chủ thượng mau mau rời đi, nếu không chủ thượng trách tội nàng nói cơ quan cho loài người, tánh mạng của nàng liền khó giữ rồi. Nàng đi theo bên cạnh chủ thượng làm việc nhiều năm, dĩ nhiên biết được hắn bụng dạ nham hiểm. Cũng không phải nàng chưa từng nghĩ qua việc thoát khỏi ma chưởng của chủ thượng, nhưng. . . . . . nói dễ hơn làm?

Phùng chân nhân sợ Bạch Hồ xảo trá, nhanh tiến một bước đi tới trước vách núi, vươn tay sờ soạng, không lâu sau, liền sờ tới chỗ nhô ra như lời Bạch Hồ nói. Chậm rãi dùng sức, Phùng chân nhân từ từ đẩy mạnh chỗ hơi nhô ra.

Tiếng rắc rắc vang lên trong sơn động.

Ba người Tịch Tích Chi nhanh chóng lui về phía sau hai bước, chỉ thấy nơi vách núi trước mặt kia từ từ nhấc lên trên, cho đến khi lộ ra một cửa người trưởng thành có thể đi qua.

"Tiến vào từ nơi này có thể đi tới chỗ sâu trong huyệt động." Giọng nói Bạch Hồ yếu ớt gần như khiến người ta không nghe được.

Tịch Tích Chi quay đầu nhìn hai mắt Bạch Hồ, vô luận là vẻ mặt hay động tác, nàng đều có thể cảm thấy Bạch Hồ xuất phát từ sợ hãi sâu trong nội tâm. Xem ra chủ thượng sau lưng nàng ta cũng không phải là nhân vật đơn giản gì. Bởi vì chưa từng nhìn thấy đối phương ra tay, cho nên trong lòng Tịch Tích Chi cũng không rõ, rốt cuộc là đạo thuật của Phùng chân nhân tốt, hay nửa yêu kia lợi hại hơn

An Hoằng Hàn nhấc bước chân liền bước vào bên trong. Từng đợt ánh sáng xanh âm u trong huyệt động, mang theo một chút âm trầm kinh khủng. Chỉ là không khí như vậy không đủ khiến ba người khiếp đảm.

Lúc Tịch Tích Chi vừa bước vào, e sợ dẫn tới sự chú ý của nửa yêu, không dám làm ra cử động quá lớn, cho nên đối với hoàn cảnh bên trong động, cũng không có xem xét quá mức cẩn thận. Hội này vừa tiến đến, Tịch Tích Chi lập tức chuyển động đầu nhỏ, quét nhìn hoàn cảnh.

"Mới vừa rồi ta đúng là nhìn thấy Từ lão đầu ở nơi đó." Tịch Tích Chi duỗi ngón tay ra, chỉ về góc bên cạnh. Ai ngờ đầu nhỏ vừa mới chuyển qua, liền trừng lớn mắt.

Vốn Từ lão đầu bị trói trên ghế, đã sớm không còn thấy bóng dáng, thay vào đó chính là một bóng đen. Trong góc u ám, một bóng người ngồi dựa lưng vào ghế, vắt chân, hình như đang đưa mắt nhìn bọn họ.

Trong lòng Tịch Tích Chi lộp bộp một tiếng, không khỏi kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn theo phương hướng Tịch Tích Chi chỉ, chậm rãi nhìn sang, cau mày, sau đó lại khôi phục vẻ mặt bình thường. Cái sơn động này cũng không lớn, nhìn một chút liền có thể thu hết toàn cảnh vào trong đáy mắt. Từ quốc sư. . . . . . không có ở nơi này, đã sớm biến mất không thấy nữa.

Xem ra trước khi bọn hắn chạy tới, nửa yêu đã dời Từ quốc sư đi rồi. Chỉ là nếu dời đi? Tại sao chính hắn lại ở lại? Hay là nói, nửa yêu này quá mức tự tin, cho rằng đạo hạnh của mình lợi hại hơn Phùng chân nhân?

Tịch Tích Chi và Phùng chân nhân chia ra đứng ở hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhìn thấy ‘người’ đó lần nữa, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác âm trầm. Đặc biệt là bây giờ, cả người hắn núp ở trong bóng tối, làm cho người ta không nhìn thấy toàn bộ người hắn.

"Chủ. . . . . . chủ thượng." Bạch Hồ run rẩy thân thể, giọng nói đứt quãng. Cuộn rút thành một đoàn, trong đôi mắt Bạch Hồ tràn đầy sợ hãi.

"Câm miệng! Đồ vô dụng! Chỉ bắt một con chồn, ngược lại rơi vào trong tay của kẻ địch, phế vật!" Giọng nam cực kỳ âm hàn. . . . . .

Loại cảm giác âm hàn này không giống với An Hoằng Hàn. Trong giọng nói người này, hình như mang theo một cỗ tà khí, có thể làm cho người cảm thấy hơi thở của bóng tối.

Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, trong ánh mắt nhiễm một tầng nước mắt.

Trầm mặc, trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Đầu của nam tử mặc cẩm bào màu đen hơi di chuyển, quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn.

Cười châm biếm hai tiếng, tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, "Bệ hạ Phong Trạch quốc. . . . . . Nghe đồn không bằng gặp mặt, ngài quả thật có bản lãnh, lại có thể tìm tới đây. Chỉ là nếu ngươi không tìm được nơi này, như vậy bổn tôn ngược lại xem thường ngươi, dù sao làm đối thủ, thế lực phải ngang nhau. Nếu không lúc đấu với nhau, sao có thể có thú vị?”

Tiếng cười của nam từ phiêu dâng cả sơn động, tạo thành từng đợt tiếng vang.

Tịch Tích Chi không khỏi rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên trừ An Hoằng Hàn, cảm nhận được cảm giác giá rét từ trên người khác.

An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, một thân khí thế không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không có chút thay đổi, chỉ là lạnh lùng nâng khóe môi lên, tạo thành một độ cong, giống như tràn đầy giễu cợt, ánh mắt nhìn đối phương cực kỳ khinh thường.

“Thật sao?” Mở miệng hỏi ngược lại, An Hoằng Hàn lạnh lùng nói: “Những lời này không chỉ có một mình ngươi nói với trẫm.........Nhưng có thể sống đến hôm nay, đến một người cũng không có.”

Muốn thắng được hắn? Vậy phải xem có bản lĩnh hay không.

An Hoằng Hàn chính là trải qua sóng to gió lớn, mới bò đến địa vị hôm nya. Chỉ vài ba lời liền muốn hù dọa hắn? Đó là chuyện không thể nào.

“Chúng ta có thể thử xem.” Nam tử không hề e ngại, cười lạnh một tiếng, tiếp theo nói: “Chúng ta đánh cuộc đi?”

Tịch Tích Chi nghi ngờ theo dõi hắn, đánh cuộc? Đánh cuộc gì?

“Nói.” An Hoằng Hàn càng sẽ không sợ hãi người nào, nếu đối phương nói ra, hắn liền không có khả năng lùi bước, nếu không sao xứng với thân phận vua một nước của hắn?

Phùng chân nhân là người cực kỳ cẩn thận, nghe được bệ hạ nhanh đồng ý yêu cầu của đối phương nhanh như vậy, cảm thấy quá mức qua loa.

“Bệ hạ! Chúng ta có thể nào đánh cuộc với một yêu nghiệt? Mất thân phận của chúng ta.” Phùng chân nhân lo lắng dậm chân bước, không đồng ý hành động này của bệ hạ.

Tịch Tích chi cũng sợ có bẫy, âm thầm ngắt lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, giống như là đang trách cứ hắn đồng ý quá nhanh. Mà An Hoằng Hàn không có bất kỳ cử động nào, hình như tất cả chuyện này không đáng già hắn quá mức coi trọng.

“Bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay vang lên, nam tử mặc cẩm bào màu đen chậm rãi đứng lên, “Bệ hạ không hổ là bệ hạ, tự tin như thế. Nếu đánh cuộc, như vậy nhất định phải công bằng, nếu không đối với ngươi, đối với bản tôn, đều là một loại khinh nhờn.”

Vừa nhìn đối phương, Tịch Tích Chi liền hiểu rõ người này khẳng định cũng sống an nhàn sung sướng, là người đứng ở quyền thế tột cùng. Bởi vì chỉ có thứ người như thế, mới có thể nói chuyện như vậy.

“Ít nói lời vô ích.” An Hoằng Hàn nheo mắt lạnh lại, hình như không muốn lãng phí thời gian.

Đối phương chẳng những không nổi giận, mà ngược lại, cười ha hả: “thật sao? Chỉ là trước khi đánh cuộc, chúng ta có nên định tiền đánh cuộc hay không? Không có tiền đánh cuộc, làm sao sẽ tìm được niềm vui thú? Ngài nói phải không? Bệ hạ Phong Trạch quốc.”

Đối phương chẳng những không tức giận, ý khiêu khích trong lời nói còn rất rõ ràng.

Tịch Tích Chi rất không thích có người lấy tư thái này nói chuyện với An Hoằng Hàn. Trải qua mấy tháng chung đụng, lòng của Tịch Tích Chi đã sớm ở bên phía An Hoằng hàn. Kẻ địch của hắn, dĩ nhiên cũng là kẻ địch của mình.

“Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Lời nói vẫn không mặn không lạt, thái độ An Hoằng Hàn làm cho người nhìn không thấu.

Trước đó, mỗi một lần Tịch Tích Chi đều lập lờ nước đôi. Lại không thấy kiên quyết đồng ý đánh cuộc với hắn, cũng không có nói phản đối.

Trong lòng Tịch Tích Chi âm thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là lão giang hồ trên triều đình, đối với người ,đối với chuyện, hắn đều cân nhắc cực tốt.

Nam tử mặc cẩm bào màu đen tự nhiên sẽ hiểu chỗ tính toán của An Hoằng Hàn, “Như thế nào? Chúng ta đánh cuộc tung tích cảu Từ quốc sư? Trong vòng một tháng nay, bổn tôn sẽ đảm bao an toàn của Từ quốc sư, nhưng nếu ngươi tìm được, như vậy bổn tôn liền đưa Từ quốc sư hoàn hảo vô khuyết trở về. Nhưng nếu không tìm được....” Ánh mắt của hắn dời đến trên người Bạch Hồ, lại nhìn thoáng qua Vân Chồn, cố ý cười nói: “Liền đưa con Vân Chồn kia cho bổn tôn.......Một con sủng vật có thể đổi lấy một quốc sư, đây là mua bán rất có lời?”

Đổi thành người khác, nhất định sẽ không chút do dự ném một con sủng vật ra. Bởi vì quốc sư đối với một nước là quan trọng bực nào? Mà một con sủng vật , dù quan trọng hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi thôi.

Ai ngờ sắc mặt An Hoằng Hàn đại biến, trong đôi mắt lộ ra ý lạnh, “Xem ra lần đánh cuộc này, chúng ta không thể tiếp tục.”

Thứ khác, An Hoằng Hàn có thể cười trừ, duy chỉ có chuyện liên quan đến Tịch Tích chi là không được.

Hắn không thể dễ dàng tha thứ có người đánh chủ ý lên Tịch Tích chi.

“Thì ra bệ hạ máu lạnh vô tình, cũng sẽ có chuyện không dám làm sao? Dân gian đồn đại bệ hạ giết người không chớp mắt, chưa bao giờ sinh ra lòng thương hại với bất kỳ người nao, nhưng đối với con chồn này...... Bổn tôn mới vừa biết bệ hạ cũng là người có tình cảm.” Nam tử mặc cẩm bào màu đen há mồm chính là giễu cợt, giống như là đang nhạo báng An Hoằng hàn.

Tính tình An Hoằng hàn, ai không biết?

Chợt nhìn thấy hắn coi trọng một con sủng vật như thế, dĩ nhiên đều sẽ không nhịn được kinh thán.

“Ha ha.....Coi như bệ hạ không đồng ý! Bổn tôn cũng đã quyết định.” Nam tử cười lạnh hai tiếng, mắt điếc tai ngơ với cự tuyệt của An Hoằng Hàn, “Bổn tôn liền giữ lại một mạng của Từ quốc sư, bệ hạ, ngài nên nhanh lên. Về phần con chồn kia......Nếu bệ hạ thua, bổn tôn chắc chắn mang nó đi.”

Nam tử tràn đầy tự tin, lấy năng lực của hắn, muốn trộm một vật từ hoàng cung Phong trạch quốc, cũng sẽ không quá khó khăn. Chỉ là đổi thành trộm Vân Chồn, vậy thì tính khiêu chiến sẽ lớn hơn.

Vẻ mặt Tịch Tích Chi tràn đầy nghi ngờ, lòng nói, nó khi nào thì trở nên đắt giá như vậy rồi hả? Người này lại muốn cướp nó từ bên cạnh An Hoằng Hàn.

Nhưng Tịch Tích Chi nhìn một thân màu đen của đối phương, liền hoàn toàn tức giận. Nếu là một mỹ nam, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể suy nghĩ chủ động đi theo hắn đi. Nhưng mà cách ăn mặc của người này, tỏ rõ hắn không phải người tốt. Đi theo một chủ nhân như vậy, không nghi ngờ chờ nó chính là những ngày tháng khổ sở!

Hơn nữa đối phương là kẻ địch của An Hoằng hàn, chẳng may ngược đãi nó, phát tiết hận ý với An Hoằng Hàn lên người nó, chẳng phải bản thân thật vô tội sao?

Càng nghĩ càng thấy không đáng tin, Tịch Tích Chi cho là.......Nàng vẫn là thành thật bám cây to An Hoằng Hàn này thì tốt hơn, ít nhất An HOằng Hàn chăm sóc cẩn thận, ăn mặc, đi, ở của nàng. Thỉnh thoảng còn có thể phát một chút phúc lợi cho sủng vật, cho ăn một con Phượng Kim Lân Ngư.

“Phùng chân nhân, thay trẫm bắt lấy hắn!” An Hoằng Hàn không thích nói nhảm, thích dùng hành động thực tế, ra lệnh một tiếng, Phùng chân nhân lập tức vứt Bạch hồ xuống, rút kiếm gỗ đào ra, đâm về phía nửa yêu.

Bàn tay của An Hoằng Hàn khoác lên vai Tịch Tích Chi dùng động tác tuyên thệ quyền sở hữu, “Đồ của trẫm, không cho phép người khác dòm ngó. Những kẻ dám dòm ngó đều phải trả giá thật lớn, hiểu không?”
Bình Luận (0)
Comment