Ba gã đại thần chạy trối chết, nhìn bóng lưng họ rất chật vật.
Cho dù An Hoằng Hàn tàn bạo vô tình nhưng không thể phủ nhận, hắn thật
sự là một vị hoàng đế tốt, nếu không hắn sao phải hết lòng hết dạ cai
quản nước Phong Trạch.
Tịch Tích Chi vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn tựa như an ủi, đệm thịt (1) mềm nhũn màu hồng nhẹ nhàng chạm vào da An Hoằng Hàn.
(1) Đệm thịt: phần thịt giữa chân của động vật, mềm mềm.
Đệm thịt vừa mềm vừa nóng, độ co dãn vô cùng tốt. An Hoằng Hàn không để ý con chồn nhỏ giãy giụa, bắt được móng của nó, xấu xa trọc trọc vào đêm
thịt mềm nhũn của con chồn nhỏ.
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm không cần an ủi." Một người
một con chồn chơi không chán, mặc dù con chồn nhỏ kia do bị ép buộc.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi không ngừng vùng vẫy muốn rụt lại
móng vuốt, nàng thật sự thành đồ chơi cho kẻ khác. Ai nói người tốt được báo đáp? Không phải đều nói bừa sao?
Giãy giụa đến không còn hơi sức, Tịch Tích Chi bị người nào đó ôm trở về Điện Bàn Long, sau đó đặt vào ổ nhỏ, được đắp kín chăn tơ lụa.
Tư thế ngủ mỗi tối của Tịch Tích Chi đều giống nhau là tứ chi duỗi
thẳng. Cho nên đám cung nữ thái giám kia nhìn thấy cũng không nhịn được
nhỏ giọng cười thầm. Ngay cả núi băng ngàn năm An Hoằng Hàn cũng có lúc
khóe miệng nhếch lên bật cười.
Tịch Tích Chi không có để ý ánh mắt bọn họ, cái mũi nhỏ hít một hơi dọc
theo chăn bông. Một mùi thuốc nồng nặc bay quanh lỗ mũi làm nó không
nhịn được hắt xì. Bởi vì mỗi ngày con chồn nhỏ đều được bôi thuốc đến
hôm sau mới được tắm sạch. Vì vậy khi nó chui vào ổ nhỏ đi ngủ, không
tránh khỏi mang mùi vị thuốc mỡ trên người lau lên chăn bông.
Nghĩ như thế, Tịch Tích Chi nghiêng đầu nhỏ, ánh mắt nhìn long sàng. An
Hoằng Hàn ôm nó cả ngày, không biết có dính phải mùi thuốc mỡ này không?
Nhất định dính vào, nhất định do mình ngửi mùi này một thời gian dài nên không biết được.
Cố nén mùi thuốc gay mũi, Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Tích Chi hé đôi mắt nhỏ, nhảy khỏi chăn ấm, chạy đến ngồi trước cái bát nhỏ đặt bên cạnh. Cái bát đó đựng nước để
mỗi khi khát nước nó có thể tự đến uống.
Mơ màng thè lưỡi liếm hai cái, chép chép miệng. . . . . . Tại sao lại là vị cay xè?
Con chồn nhỏ tức khắc mở to mắt, ngửi ngửi ‘ nước ’ trong bát, mùi rượu nồng nặc!
Thấy hai lần trước không có uống bao nhiêu giọt rượu nàng đã say đến bất tỉnh nhân sự. Lần này Tịch Tích Chi không dám uống nhiều, chỉ liếm một
ngụm để giải khát. May nhờ phẩm chất của nó luôn rất tốt, sau khi uống
rượu say chỉ ngủ, không hề say khướt đi khắp nơi. Nếu không đã mất hết
thể diện.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kêu hai tiếng với Lâm Ân, móng vuốt
nhỏ chỉ vào bát rượu. Muốn nói, các ngươi mang nhầm rồi, nàng muốn uống
nước chứ không phải rượu.
Khóe miệng Lâm Ân cứng ngắc giật giật, khom mình cúi người nói: "Chẳng
lẽ ngươi quên mất? Hôm qua bệ hạ hỏi ngươi, có phải thích uống rượu
không, ngươi thẳng thừng gật đầu. Vì vậy bệ hạ đã phân phó rồi, đổi hết
đồ uống của ngươi thành rượu ngon lâu năm.”
Những lời này giống như một tia sấm sét giữa bầu trời quang đãng, đánh
trúng đầu Tịch Tích Chi. Nàng. . . . . . Lúc nào nói qua lời này?
‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi nghi ngờ kêu Lâm Ân. Nàng cũng
không phải sâu rượu, thỉnh thoảng uống một lần thì được, nếu ngày ngày
uống..., chẳng lẽ nàng phải học phật Di Lặc, ngày ngày ngủ ngon?
Nước. . . . . . Nước. . . . . .
Thấy Lâm Ân thờ ơ hờ hững, Tịch Tích Chi chơi xấu lăn lộn trên mặt đất.
Lăn một hồi sang bên trái đụng vào tường thì dừng lại, rồi ngoặt sang
chỗ khác tiếp tục lăn hướng bên phải, đụng vào bình hoa. . . . . .
Tường thì cố định, mặc cho Tịch Tích Chi đụng vào cũng không chút nào
dịch chuyển. Nhưng bình hoa thì khác hẳn, thân thể nhỏ bé của Tịch Tích
Chi vừa đụng vào, bình hoa lung lay vài cái, ‘bịch’ một tiếng, ngã ra
phía sau.
"A!" Mấy tên cung nữ nhìn thấy một màn này, hoảng sợ hét lên chói tai.
Đôi mắt Lâm Ân đột nhiên mở to, khóe mắt như rách ra, vội vàng chạy tới
phía bên kia. Bình hoa vỡ không quan trọng, ngộ nhỡ nện vào con chồn
nhỏ, đầu của bọn họ sẽ lại bị khảo nghiệm sống chết. Thật vất vả nhặt
được một mạng từ Quỷ Môn quan trở về, còn chưa sống được mấy ngày liền
bị con chồn nhỏ này hại chết.
Có một người nhanh hơn so với Lâm Ân, gần như trong nháy mắt bình hoa
rơi xuống đất, An Hoằng Hàn thình lình chạy như bay đến, bắt nâng con
chồn nhỏ nghịch ngợm kia lên.
Choang. . . . . . Bình hoa cao một mét vỡ vụn.
Vài mảnh vụn lớn nhỏ văng lên cao hơn một thước, xẹt qua mu bàn tay An
Hoằng Hàn. Từng giọt máu tươi rơi xuống sàn nhà bạch ngọc như một bông
hoa sáng lạn dần dần nở rộ.
Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, nhìn một màu đỏ tươi kia, đầu óc mất đi khả năng suy nghĩ.
"Trẫm không nhìn ngươi chốc lát...ngươi liền càn rỡ gây sự." An Hoằng
Hàn chỉ mặc một cái áo ngủ màu xanh đậm, vạt áo rộng mở, có thể nhìn
thấy rõ cơ ngực bên trong.
Đường cong ngũ quan cương nghị, cặp mắt sắc nhọn như chim ưng, nhạy bén có thể nhìn rõ tất cả.
Tầm mắt con chồn nhỏ nhìn vệt đỏ tươi trên mặt đất dần dần chuyển qua mu bàn tay An Hoằng Hàn.
Một vết thương vừa dài vừa sâu chiếm giữ phía trên, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Móng vuốt Tịch Tích Chi chỉ vào vết thương, trong đôi mắt lộ ra tự trách rất nhiều, nhắc nhở hắn nhanh đi cầm máu.
Lâm Ân sợ hãi choáng váng, giậm chân hô: "Nhanh đi mời thái y!"
Cung nữ thái giám hốt hoảng đi ra ngoài, Lâm Ân phân phó hai người thái giám đi múc nước.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, dùng thanh âm bất đắc dĩ, quát mắng con chồn nhỏ một câu: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm."
Hắn nghe thấy giọng nói Lâm Ân gắn với nội dung ông ta nói chuyện, biết
con chồn nhỏ chắc đã rời giường. Vừa định đứng dậy xem sau khi con chồn
nhỏ uống xong bát kia rượu sẽ có phản ứng gì, không ngờ ngoài ý muốn
nhìn thấy một màn nguy hiểm.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn chạy tới theo bản năng, sợ bình hoa nện vào
con chồn nhỏ. Với thân hình yếu ớt kia của nó bị cái bình hoa lớn như
vậy nện xuống thì trực tiếp có thể lấy cái mạng nhỏ của nó.
Tịch Tích Chi cũng biết mình sai rồi, hơn nữa mu bàn tay An Hoằng Hàn bị thương còn do nó ban tặng. Thân thể cuộn tròn, tròng mắt trong veo như
nước nhìn An Hoằng Hàn tưa hồ có thể nhỏ ra nước.
"Mau. . . . . . Mau tránh ra. . . . . . Thái y đến."
Ba gã nam tử trung niên mặc y phục màu xanh lá cây xách theo hòm thuốc, thở không ra hơi chạy vào.
Đồng thời thái giám bưng đến hai chậu nước nóng đặt lên bàn.
Thái y vừa nhìn thấy vết thương An Hoằng Hàn, kinh ngạc há hốc miệng.
Vết thương kia rõ ràng cho thấy bị vật sắc gây thương tích. Theo bọn họ
biết, lúc bệ hạ còn nhỏ thường xuyên tập võ, võ công lợi hại tuyệt đỉnh, rất nhiều đại tướng quân đều không phải đối thủ của ngài.
Mấy năm gần đây, càng không có người có thể làm bị thương một cây tóc của bệ hạ.
"Vết thương này là chuyện gì xảy ra?" Thái y nhỏ giọng hỏi thăm Lâm Ân,
ngày hôm nay còn chưa sáng, nhìn nét mặt thái giám cung nữ không giống
có thích khách tới hành thích.
An Hoằng Hàn nhíu mày, ánh mắt cố ý chuyển đến con chồn nhỏ đang nằm trên đùi.
Tịch Tích Chi càng thấy xấu hổ vô cùng, đừng nhìn nàng nữa được không? Càng nhìn chằm chằm nàng, nàng càng cảm thấy tự trách.
Lâm Ân thấy bệ hạ không hề tức giận, vỗ vỗ trái tim còn lo lắng hãi
hùng, chậm rãi nói ra: "Bình hoa vỡ, mảnh vụn gây ra vết thương."
Lâm Ân không có nói nguyên nhân cụ thể cho thái y, chỉ phân phó bọn họ
vội vàng cầm máu cho bệ hạ. Ngộ nhỡ vết thương lưu lại sẹo thì làm sao
bây giờ? Tuy nói nam nhân lưu sẹo càng thêm thể hiện khí phách nam tử.
Nhưng An Hoằng Hàn chính là vua một nước, mu bàn tay có hình dạng cái
sẹo này, nói ra không phải sẽ làm cho người ta chê cười sao?
Ba gã thái y làm việc nhiều năm trong hoàng cung, y thuật vô cùng tinh
xảo, quen thuộc trước tiên dùng nước sạch xử lý tốt vết thương, sau đó
rắc Kim Sang Dược(1), cuối cùng dùng vải trắng băng bó cho An Hoằng Hàn.
(1) Kim Sang Dược: thuốc màu vàng có tác dụng cầm máu, chống viêm nhiễm
trùng, có thể giúp nhanh chóng khép lại miệng vết thương.
Tịch Tích Chi không chớp mắt nhìn thái y xử lý vết thương của An Hoằng
Hàn, cho đến khi làm xong vẫn còn nhìn mu bàn tay hắn ngẩn người.