Thời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩn
bị chôn cất cho Thái hậu. Nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì không thể nào
khác ngoài con chồn nhỏ.
Móng vuốt vươn tới cái đĩa, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng của mình. Tịch Tích Chi nhai chép chép, vụn bánh ngọt bắn tung tóe khắp nơi.
An Hoằng Hàn vùi đầu nghiêm túc xử lý chính sự, không có thời gian rỗi
rãi để ý tới Tịch Tích Chi. Nàng cảm thấy rất buồn chán, xoay người,
nhày khỏi bàn, chuẩn bị đi ra ngoài tìm thú vui. Nó cũng không phải An
Hoằng Hàn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua ba điểm trên một đường thẳng
cuộc sống mà không cảm thấy nhàm chán.
Nằm ở bậc cửa, Tịch Tích Chi xoay qua xoay lại cái đầu nhỏ, nghĩ xem
hoàng cung có nơi nào đi chơi được. Mấy lần trước chạy loạn ra ngoài,
nàng đều đi chuyển động đầu nhỏ, suy tư hoàng cung có cái gì tốt chơi
địa phương. Mấy lần trước nó đều chạy loạn đi ra ngoài đến các nơi khác
nhau. Nếu không có một tấm bản đồ thì hoàng cung lớn thế rất dễ lạc
đường.
Mặc dù nàng có hai cung nữ theo hầu nhưng chẳng may bọn họ không ở bên
canh thì khi nàng lạc đường biết làm thế nào? Tục ngữ có câu: Tay làm
hàm nhai, không thể trông cậy mọi thứ vào sự giúp đỡ của người khác
được.
Lấy được một tấm bản đồ, học thuộc lòng đường lối ở hoàng cung mới là chuyện quan trọng nhất.
Bất kể sống ở đâu, đầu tiên người ta không phải nên quen thuộc hoàn cảnh hay sao?
Nhanh nhẹn chạy về trước thư án, kêu ‘chít chít’ gọi An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó ngừng động tác trong tay lại, "Sao nào?"
Bởi vì hai người không cùng một loại ngôn ngữ nên Tịch Tích Chi chỉ có
thể dựa vào động tác khoa tay múa chân để An Hoằng Hàn hiểu ý của nàng.
Móng vuốt vỗ vỗ vào sàn nhà ngọc lại chỉ vào bức tranh treo trên bức
tường.
An Hoằng Hàn hạ bút lông, hứng thú nhìn nó, "Có ý gì?"
Tịch Tích Chi lập tức có chút thất vọng, lại diễn tả lại lần nữa. Bởi vì bốn chân tương đối ngắn nhỏ, động tác liên tục vụng về vô cùng đáng
yêu.
An Hoằng Hàn cố tình kìm nét vẻ buồn cười, "Nói rõ ràng hơn."
Tịch Tích Chi lại khoa tay múa chân chục lần, nhìn thấy người kia vẫn
chống cằm nhìn nó, dù kẻ không thông minh thì cũng phát hiện ra điều bất thường. An Hoằng Hàn đơn giản là trêu chọc nó! Hắn đã sớm hiểu rõ từ
lâu.
Ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển.
Đập tay xuống sàn nhà ý là —— chỉ mặt đất; chỉ tay lên bức tranh ý là —— chỉ bức vẽ. Hai động tác nối liền ý nghĩa là nói đến bản đồ.
An Hoằng Hàn đi ra khỏi thư án, phân phó Lâm Ân nói: "Đi tìm bản đồ hoàng cung."
Lâm Ân gật đầu, liền đi ra ngoài. Ông chung đụng tiếp xúc với con chồn
nhỏ này thời gian càng lâu thì càng thấy nó có linh tính(1). Tuy cũng có nhiều sủng vật thông minh nhưng cũng không thể tự biết đòi hỏi mà rất
nhiều chuyện điều do chủ nhân sắp đặt. Nhưng con chồn nhỏ này lại dám
thỉnh cầu hết thứ này đến thứ khác.
(1)Linh tính: tương đương với trí tuệ của con người, ý chỉ nó biết suy nghĩ, có chính kiến, biết chủ động đòi hỏi thứ cần.
Khi Lâm Ân lấy ra bản đồ thì Tịch Tích Chi bị dọa sợ lui về phía sau hai bước. Có cần phải khoa trương thế không, tấm bản đồ dài hơn năm
thước(2), rộng hơn ba thước, là chuyện gì xảy ra?
(2)Thước: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, 1 thước = 1/3m
Bị hành động khiếp đảm của con chồn chọc cười, An Hoằng Hàn nhíu mày
nói: "Bản đồ ngươi muốn đã đưa tới, ngươi đã ham học thế thì mấy ngày
này liền ở lại trong ngự thư phòng học thuộc lòng đường lối ở cung cho
tốt. Đến lúc đó, trẫm sẽ kiểm tra. Nếu như không học xong thì cứ tiếp
tục học đến khi trẫm hài lòng mới thôi.”
Đây có phải câu mà người ta nói “Tự bê đá đập vào chân mình”! Gương mặt
Tịch Tích Chi đau khổ, ánh mắt tha thiết mong ngóng vị vua nào đó.
Biết thừa con chồn nhỏ giả bộ đáng thương, giở thủ đoạn để được đồng
tình, An Hoằng Hàn không mắc mưu, lắc đầu nói: "Đây là một trong những
kỹ năng sinh tồn(3) cần phải học."
(3)Sinh tồn: sinh sống và tồn tại
Một câu nói ngăn chặn Tịch Tích Chi không cách nào phản bác lại.
Sinh tồn, tất cả vì sinh tồn!
Hai người thái giám đem bản đồ trải trên sàn bạch ngọc, trong hoàng cung đường lối đan xen phức tạp, liếc mắt đã hiện ra trước mắt Tịch Tích
Chi.
Không thể không khâm phục người đã thiết kế ra hoàng cung, mỗi một con
đường đều thông qua một nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối đi tắt khác nhau.
Tịch Tích Chi nhảy lên trên bàn đồ, đi vòng quanh vài vòng thì bỗng nghĩ tới một vấn đề là nàng không được được chữ viết đánh dấu trên đó.
Tịch Tích Chi lúng túng nhìn An Hoằng Hàn, chán nản lăn lộn tại chỗ.
"Lâm Ân, ngươi đọc chữ viết trên đó cho con chồn nghe, làm cho nó nhớ
tên tất cả cung điện.” An Hoằng Hàn cũng xuất hiện ý nghĩ giống con chồn nhỏ, chỉ trong phút chốc lại phái ra nhiệm vụ cho Lâm Ân.
Kết quả là Lâm Ân trở thành lão sư vỡ lòng của con chồn nhỏ.
Mặc dù biết rằng không thể nào dạy một con chồn nhỏ biết chữ nhưng Lâm
Ân không dám chống lại ý chỉ của bệ hạ, nhận mệnh quỳ một chân trên đất, đầu tiên chỉ vào cung điện quan trọng nhất ở giữa, "Đây chính là vị trí chúng ta—— Ngự Thư Phòng."
An Hoằng Hàn đứng một bên quan sát, khi con chồn nhỏ duỗi móng vuốt miêu tả ba chữ kia thì hắn lại lộ ý cười.
Tịch Tích Chi lặp lại luyện tập nhiều lần, xác định nhớ nét chữ kia
trong đầu mới trịnh trọng gật đầu với Lâm Ân, ý bảo ông ta có thể tiếp
tục dạy.
Lâm Ân kinh ngạc không khép miệng được. . . . . .
An Hoằng Hàn thúc giục: "Còn không mau dạy?"
Lâm Ân run rẩy sợ sệt, lại chỉ phía sau vườn ngược hướng ‘ Ngự Thư Phòng ’, nói "Nơi này là Ngự Hoa Viên."
Bởi vì hoàng cung cực lớn, rất nhiều cung điện cho nên tốn một canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ nhớ kỹ hơn mười cái. Bởi vì cần thuộc lòng không chỉ
là vị trí cung điện, còn phải nhớ những đường lối phức tạp cho nên tiến
độ rất chậm.
An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ nghiêm túc học tập, lại ngồi trở lại thư án, tiếp tục nhấc bút phê duyệt tấu chương.
Gần đây rất nhiều chuyện phiền toái, đầu tiên là phát hiện lũ lụt ở
Phong Châu, hiện tại lại về việc chôn cất Thái hậu cần hoàn thành. Muốn
bớt chút thời gian chơi cùng con chồn nhỏ cũng không có.
Rốt cuộc đợi đến ngày Thái hậu chôn cất, cả triều văn võ bá quan tụ tập
trong hoàng cung, sắc mặt mỗi người đều nặng nề, khóc lóc thảm thiết.
Rất nhiều đại thần khoác một một miếng vải trắng trên người bày tỏ
thương tiếc với sự qua đời của Thái hậu.
Sauk hi Thái hậu hoăng thệ cần phải chôn cất vào Hoàng Lăng(4) mà văn võ bá quan đều muốn đi theo.
(4)Hoàng lăng: nơi chôn cất dành cho người trong hoàng tộc
Mang theo con chồn nhỏ đi Hoàng Lăng hơi bất tiện nên An Hoằng Hàn giao
nó cho Tiểu Tuân Tử để thái gián trong Điện Bàn Long chăm sóc cho tốt.
Tịch Tích Chi cũng vui vẻ ung dung, nghe nói Hoàng Lăng nằm ở giữa sườn
núi cỏ mọc xanh thẳm. Thời tiết nóng bức thế này đi leo núi không phải
tự chịu khổ sao? Nghĩ đến khó có dịp An Hoằng Hàn đi ‘ xa nhà ’ một
chuyến, nàng vừa hay đi đến đúng cửa Viện Thái Y.
Thế giới lớn như vậy nhưng nàng chỉ biết đến hai người là An Hoằng Hàn cùng lão đầu.
Sau hai ngày chăm chỉ học tập cuối cùng cũng phát huy được chút công dụng.
An Hoằng Hàn vừa bước chân trước ra khỏi Điện Bàn Long, Tịch Tích Chi
liền chạy như bay chân sau chạy đi, hai cung nữ hoảng hốt luống cuống đi theo đằng sau.
Tính mệnh Tiểu Tuân Tử nhờ con chồn nhỏ cầu xin mới giữ lại được. Huống
hồ trước khi đi, bệ hạ đã phân phó phải chăm sóc nó thật tốt, nếu có gì
sai sót bọn họ cũng chịu không nổi. Tiểu Tuân Tử vội vã nhấc chân đuổi
theo.
Thân thể Tịch Tích Chi vừa nhỏ, tốc độ cũng không chậm. Chạy nhảy một
lúc lại dừng lại, nhớ lại đường đi trong đầu rốt cuộc tìm được vị trí
Viện Thái Y. Tịch Tích Chi không tập viết nhưng ba chữ to mạ vàng trên
biển giống y đúc trên bản đồ liền chắc chắn không sai được.
Ngông nghênh nhảy qua bậc cửa cao, mùi thuốc vừa hay xông vào mũi.
Rất nhiều thái giám đang phơi dược liệu ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy một quả cầu nhỏ lông màu trắng chui vào đều cho rằng mèo con hay chó
con của vị phi tử nào đó nuôi đi nhầm chỗ. Nhưng chờ quả cầu trắng kia
đến gần mới phát hiện ở giữa cái trán nó có đám lông tơ đỏ rực.
Không biết ai kêu một tiếng: "Là Vân chồn bệ hạ nuôi!"