Một tên thái giám nhanh mắt nhìn thấy, giọng the thé kêu: "Mau! Con Vân chồn chạy ra ngoài!"
Hai người cung nữ có trách nhiệm đi theo con chồn nhỏ mọi lúc không được rời khỏi nó nửa bước nên khi nghe thấy thái giám kêu la, hai người liền nâng váy nhanh chóng đuổi theo.
Bọn thái giám cũng không kém xui xẻo, vì thiếu mất một con cá mà tất cả
đều chạy theo sát sau đó. “Sống phải gặp cá sống, chết phải nhìn thấy
xác cá”.
Tịch Tích Chi bỏ rơi mọi người một khoảng cách, chạy qua hành lang quen
thuộc, đi tắt qua vài con đường nhỏ, xông vào mấy người cung nữ đang bê
thức ăn. Nhìn thấy nàng đột nhiên nhảy ra, mấy người họ giật mình, chiếc mâm đang bưng trên tay nghiêng về một phía, thức ăn rơi vãi tung tóe ra ngoài, mùi thơm ngay lập tức liền bay ra theo.
Nếu một cung nữ gặp nạn thì thôi, đằng này lại do con chồn nhỏ cố tình
chạy đâm vào các nàng làm bọn họ điều sợ dẫm vào người nó nên một đám
cung nữ không biết làm sao để tránh khỏi, vì thế các nàng mới không xác
định được phương hướng, người thì tiến lên trước, người thì lùi về sau
khiến nhiều cung nữ đụng vào nhau làm tất cả thức ăn rơi vãi trên đất.
Những đồ ăn này đều là bữa ăn trưa của bệ hạ nhưng lại rơi vãi toàn bộ,
lần này chỉ sợ tính mạng của các nàng khó giữ được. Một đám cung nữ khóc sướt mướt, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Con Vân chồn đang chạy đến Ngự Thiện Phòng!" Tên thái giám cầm đầu la
lên: "Tiểu Lưu Tử, ngươi chạy nhanh đến Ngự Thư Phòng bẩm báo bệ hạ. Con cá này chắc chắn không sống nổi, chúng ta có thể giảm bớt tội liền cố
gắng giảm thiểu.”
Cách một thời gian dài, cá Phượng Kim Lân chắc chắn đã chết khô rồi. Bọn họ lại không dám đánh mắng con chồn nhỏ nên chỉ có thể trước hết thông
báo bệ hạ không biết chừng còn có con đường sống.
Tiểu Lưu Tử dừng bước, sửng sốt hồi lâu, lập tức thay đổi phương hướng,
chạy về phía ngã ba. Hắn vốn tưởng rằng chăn sóc cá Phượng Kim Lân là
công việc thoải mái nhất, không ngờ mới vừa được điều tới mấy ngày liền
gặp phải chuyện xui xẻo.
Nhìn thấy Ngự Thư Phòng xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Lưu Tử gia tăng
tốc độ, cúi đầu nghĩ vọt vào, không ngờ bị thị vệ canh bên ngoài cản
lại.
Lâm Ân đúng lúc bưng trà đi vào, nhìn thấy Tiểu Lưu Tử, trừng mắt liếc
hắn, "Ngươi là người cung nào? Không biết đi đón hay sao, ngộ nhỡ quấy
rầy bệ hạ phê duyệt tấu chương, ngươi còn muốn đầu hay không?"
Lần đầu tiên Tiểu Lưu Tử nhìn thấy Đại Tổng Quản, sợ hãi vai run bần
bật, nhỏ nhẹ nói: "Dạ . . . . . Là Vân. . . . . . chồn. . . . . ."
Không đợi hắn nói xong, Lâm Ân liền vội vàng hỏi: "Con Vân chồn làm sao?"
Theo suy nghĩ của ông về mức độ bệ hạ coi trọng con chồn kia, nếu nó
thật sự xảy ra chuyện gì thì đám nô tài bọn họ đừng mong có ngày sống
tốt.
An Hoằng Hàn đã sớm nghe thấy động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, giọng nói âm trầm lạnh lẽo của hắn vang lên: “Vào đi!”
Âm thanh không lớn nhưng có khí thế của vương giả làm cho tận sâu đáy lòng mọi người không dám có ý phản kháng.
Tiểu Lưu Tử lảo đảo chạy đi vào , thở không ra hơi, bẩm báo: "Bệ hạ, con Vân chồn nhảy vào Thanh Nguyên Trì, bắt cá Phượng Kim Lân, đã chạy
hướng Ngự Thiện Phòng rồi."
An Hoằng Hàn đang xử lý chính vụ cũng khẽ dừng cây bút lông trong tay
nhưng đầu cũng không ngẩng lên nói, "Nếu nó thích ăn liền truyền thư cho nước Duật Vân bảo bọn họ lại đưa một nhóm cá tới đây."
Lâm Ân trợn mắt há mồm sững sờ đứng tại chỗ, cá Phượng Kim Lân trị giá
ngàn vàng, cả Thanh Nguyên Trì chẳng qua mới chừng hai mươi con. Vậy mà
bệ hạ không chỉ dung túng con chồn nhỏ tùy ý săn bắt chúng còn nghĩ dùng loài cá quý giá ấy làm thức ăn cho con chồn nhỏ.
Thời xưa có hôn quân(1) không tiếc hao phí ngàn vàng xây dựng cung điện
lộng lẫy để làm mỹ nhân cười. Mà người lại dung túng cho một con sủng
vật nhỏ đến nước này!!!
(1)Hôn quân: vị vua ngu tối, ngu đần.
Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, người thường đi Thanh Nguyên Trì thưởng
thưởng cá, bây giờ lại cam lòng để cá Phượng Kim Lân rơi vào bụng con
chồn.
Tiểu Lưu Tử càng giật mình hơn Lâm Ân, bệ hạ không chút ý tứ trách phạt, ngược lại còn mang cá Phượng Kim Lân làm thức ăn cho con chồn nhỏ. Hơn
nữa, người còn lo lắng hai mươi con cá còn chưa đủ mấy bữa ăn cho nó,
còn truyền lệnh nước Lưu Vân đưa thêm một nhóm nữa tới. Mặc dù cá Phượng Kim Lân không hiếm thấy như con Vân chồn nhưng mức độ quý báu cũng
không chút nào thua kém Vân chồn.
An Hoằng Hàn đặt bút trên tấu chương, vẽ ra một đường nét, "Lâm Ân, ngươi đi Ngự Thiện Phòng quan sát."
Lâm Ân khúm núm cúi đầu lên tiếng, "Nô tài tuân lệnh."
Tiểu Lưu Tử không biết nên làm sao, nhìn thấy tổng quản Lâm đi ra ngoài, hắn vẫn quỳ gối tại chỗ. Bệ hạ không có kêu bình thân, hắn cũng không
dám lộn xộn.
Chạy vội tới Ngự Thiện Phòng, toàn thân Tịch Tích Chi ướt sũng chạy đi vào .
Mấy tên ngự trù nhìn thấy con chồn nhỏ xuất hiện lúc này, nhất thời khuôn mặt khó coi như đi đại tiện.
Mỗi bước con chồn nhỏ đều tạo ra một vệt nước, dấu chân dễ trông thấy nhất kéo dài từ cửa bếp đến bếp lò.
"Nô tài van cầu ngài, chúng ta còn nhiều thức ăn chưa đưa đến cho Tần
phi. Nếu thời gian bị trì hoãn nữa thì tính mạng của chúng ta đều khó
giữ." Ngự trù Bàn Tử khom lưng, mắt nhìn xuống con chồn nhỏ rồi nói.
Hắn là đầu bếp trưởng cả Ngự Thiện Phòng, tài nấu nướng tốt nhất.
Tịch Tích Chi thích nhất ăn đồ ăn hắn làm, liền chạy về phía hắn, mồm
ngậm cá Phượng Kim Lân quơ quơ giữa không trung, sau đó miệng buông
lỏng, cá Phượng Kim Lân liền rơi xuống đất.
Cá Phượng Kim Lân đã tắt thở, nhưng nó mới chết không lâu, thân thể vẫn co dãn như cũ, nện vào mặt đất còn bắn lên hai phát.
Tất cả đầu bếp đều nhìn về phía bên này, " Chẳng nhẽ con Vân chồn muốn chúng ta nướng cá cho nó ăn?"
Rất nhiều đầu bếp không hẹn mà cùng nghĩ đến.
Dù sao bọn họ đã chuẩn bị xong bữa trưa cho bệ hạ, làm một con cá không
phí bao nhiêu thời gian, Ngự trù Bàn Tử nhặt con cá lên, "Vân chồn, nô
tài giúp ngài làm món cá kho tàu nhưng xin ngài nghìn lần đừng quấy rối
trong Ngự Thiện Phòng nữa. Ngài nhìn xem, chúng ta còn nhiều công việc
trong tay chưa làm xong, các phi tần trong cung điện đều chờ chúng ta
đưa đồ ăn đi."
Có lẽ do bị con chồn hành hạ thời gian dài nên nhóm ngự trù cũng trở nên hồ đồ lại giảng đạo lý cùng một con chồn nhỏ.
Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là con chồn nhỏ suy nghĩ một lát, cái đầu nhỏ thận trọng gật gật.
"Nô tài coi như ngài đồng ý đó, vậy liền làm con cá này cho ngài." Ngự
trù Bàn Tử cầm cá, thả vào thớt gỗ lên, vừa nhấc dao định đánh vẩy cá.
Một đám thái giám mặc quần áo màu xanh lá cây hung hổ xông vào, nhìn
thấy hắn giơ dao, vẻ mặt bọn họ như kiểu sắp bị lấy mạng họ, "Không cho
phép đánh vảy cá! Đó là cá Phượng Kim Lân, loài cá bệ hạ thích thưởng
thức nhất."
Mặc dù mọi người chưa trông thấy hình dáng cá Phượng Kim Lân nhưng từng
nghe nói bệ hạ cố ý xây dựng một bức tường vòng cung bao quanh một cái
ao Thanh Nguyên Trì chỉ để chăn nuôi loài cá này .
Tịch Tích Chi chuẩn bị thấy con cá sắp vào nồi lại đột nhiên xuất hiện Trần Giảo Kim(2) làm nàng nghiến răng tức giận.
(2)Trần Giảo Kim: ý chỉ kẻ cản đường, muốn biết rõ hơn nguồn gốc từ này mời hỏi bác Gút Gồ ^^
Sức lực cung nữ yếu hơn thái giám, lúc này vẫn dựa vào ván cửa, thở
không ra hơi, không nói được câu nào. Nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của
bọn họ, mọi người cũng đoán ra cũng không đồng ý con chồn nhỏ ăn cá
Phượng Kim Lân.
Tuy con chồn nhỏ không được cưng chiều nhưng nó cũng giống loài cá
Phượng Kim Lân, đều là sủng vật bệ hạ nuôi. Ngộ nhỡ bệ hạ truy cứu ra,
rốt cuộc thái giám trông Thanh Nguyên Trì bị tội hay các nàng bị tội còn chưa biết.
Ngự trù Bàn Tử sợ hãi rút dao về, khó trách hắn chưa gặp qua loài cá này, không ngờ nó lại có lai lịch lớn thế.
Nhìn cá Phượng Kim Lân đã chết hẳn, bọn thái giám không khỏi muốn khóc rống lên, vươn tay muốn cầm xác cá mang về.
Bảo vệ đồ ăn là bản năng của động vật, Tịch Tích Chi đột nhiên chạy lên
trên thớt gỗ, hai móng vuốt ôm con cá chết không chịu buông tay. Hôm
nay, nàng phải ăn hết con cá này!