Tuy loài cá này thơm ngon, nhưng cũng chịu không nổi sức ăn của Tịch Tích Chi.
Gặm hết một con cá Phượng Kim Lân, Tịch Tích Chi trở về chỗ, miệng ‘chép chép’. Kể sau khi được ăn loài cá này, khẩu vị của Tịch Tích Chi càng
ngày càng kén chọn hơn. Thịt cá tầm thường căn bản nàng không buồn nếm.
Thỏa mãn lau chùi miệng, Tịch Tích Chi hài lòng kêu ‘ợ’ một cái.
Liếc nhìn An Hoằng Hàn vẫn còn đang dùng bữa, Tịch Tích Chi nhón bốn
chân, lén lút xuống dưới ghế. Còn chưa bước ra tới cửa, giọng nói lạnh
lùng của An Hoằng Hàn đột nhiên vang lên, "Ngươi định đi đâu?"
Từ lần trước Tịch Tích Chi vô cớ ngủ mê man, An Hoằng Hàn càng trông coi nàng chặt chẽ hơn. Cũng đã hai ngày không cho nàng ra khỏi cửa, khó
trách cứ rảnh rỗi nàng liền muốn nghĩ chạy ra ngoài.
Chít chít. . . . . . Tội nghiệp nhìn An Hoằng Hàn, đôi mắt Tịch Tích Chi to tròn mọng nước thể hiện sự vô tội. Nuôi chó còn cần dắt cho đi dạo
mà, không thể mỗi ngày đều coi nàng như bình hoa đặt tại chỗ bất động
chứ.
Thời tiết bên ngoài cũng không xấu lắm, con chồn nhỏ quả thật nên ra
ngoài đi dạo một chút, lấy tính cách của nàng, hai ngày không cho phép
nàng phá sập điện rồng đã là giới hạn lớn nhất rồi.
An Hoằng Hàn gác đũa bạc, dùng khăn tay lau chùi miệng, đứng lên nói: "Đi Ngự Hoa Viên một chút."
Tịch Tích Chi vội vã muốn chạy ra ngoài không phải không có lý do. Bởi
vì chuyện tắm rửa lần trước xảy ra, cho nên nàng rất muốn tìm một địa
phương không có ai thử xem có thể vận dụng linh lực biến ảo thành người
hình hay không.
Nhưng mấy ngày gần đây An Hoằng Hàn hạ lệnh cấm túc nàng, làm hại nàng
mỗi ngày đều bị đám nô tài nhìn chằm chằm, không có được một chút không
gian cá nhân nào.
Thật vất vả có cơ hội ra khỏi cửa đi dạo, nhưng An Hoằng Hàn lại vẫn rảnh rỗi không yên tâm hoàn toàn, muốn đi theo cạnh nàng.
Đầu nhỏ vươn thẳng, Tịch Tích Chi đuổi sát chạy theo bước chân An Hoằng Hàn.
Cũng không phải nàng không muốn tìm cơ hội chạy đi, mà là phía sau nàng còn có hơn mười thái giám đi theo.
An Hoằng Hàn dường như cố ý an bài như thế, kẹp nàng ở giữa, ngăn cản sạch sẽ tất cả cơ hội chạy trốn mà nàng có thể.
Ngự Hoa Viên chiếm diện tích cực lớn, vừa đi vừa nhìn thực vật sinh sôi ở trong này rất khác nhau.
Bên bờ hồ, cây liễu đón gió phất phơ lay động, từng đợt gió thổi đến hòa quyện cùng các mùi hoa khác nhau xông vào mũi.
Xuyên qua con đường nhỏ lát bằng thạch đá ấm áp, An Hoằng Hàn và con
chồn nhỏ đi tản bộ thằng đến nhà thủy tạ(2) cách đó không xa. Chưa tiến
vào nhà thủy tạ đã nghe được tiếng đàn êm tai, lỗ tai Tịch Tích Chi rung lên, ánh mắt dần dần chuyển qua bên đó.
(2)Nhà thủy tạ: là nhà nhỏ xây trên mặt cái ao nước để hóng mát về mùa
hè, thông thường thì mặt quay về hướng Đông Nam, 4 mặt để trống để đón
gió, mặt trước phải có cầu thang đưa xuống tận mặt nước để có thể ra
ngồi chơi trên cầu thang ấy sát mặt nước để dọc nước chơi.
Chỉ thấy trong nhà thủy tạ đặt một chiếc bàn đàn, hơn mười nữ nhân mặc y phục xinh đẹp ngồi bên đó nói chuyện phiếm, mà tiếng đàn này thì có một người trong số bọn họ đàn ra.
Nữ nhân trong hậu cung dữ như hổ, đến bây giờ Tịch Tích Chi còn chưa
thoát ra khỏi bóng ma mà những nữ nhân đó gây ra với nàng. Nhìn thấy các nàng, việc đầu tiên nàng thầm nghĩ là nhanh chóng rời đi trách rước họa vào thân.
Nhưng. . . . . . Nàng quên mất một vật sáng đứng bên cạnh nàng. Cho dù
nàng ẩn núp thế nào, những người bên cạnh đã sớm gây ra sự chú ý của
người khác.
Tiếng đàn líu lo bị đứt, toàn bộ đám nữ nhân kia hành lễ chào hỏi An Hoằng Hàn.
"Ra mắt hoàng huynh." Các nữ nhân xinh đẹp trăm miệng một lời hô.
Thấy không thể né tránh, Tịch Tích Chi vội vàng tiến tới An bên chân
Hoằng Hàn, ngồi chồm hổm ở nơi đó. Dù sao có ngọn núi dựa lớn là An
Hoằng Hàn ở đây, nàng mới không sợ đám nữ nhân đó dám bắt nạt nàng.
An Hoằng Hàn vốn cũng không muốn bước vào nhà thủy tạ trò chuyện cùng
đám nữ nhân kia, nhưng đối phương đã hành lễ, hắn không thể làm gì khác
đành khẽ gật đầu, nói: "Bình thân."
Mặc dù đám công chúa sống trong hoàng cung hàng ngày, nhưng thời gian chân chính chung đụng được với An Hoằng Hàn thì rất ít.
Lục Công Chúa An Nhược Yên cười duyên nâng bình trà lên, rót cho An
Hoằng Hàn một ly trà, "Hoàng huynh đã đến đây, không như ngồi nghe Yên
Nhi gảy một khúc cho người?"
Những công chúa còn lại cũng phụ họa theo nói: "Tài đánh đàn của lục tỷ
cao nhất trong số bọn muội, ngay cả nhạc công cũng kém tỷ ấy đấy."
"Lục tỷ không chỉ có vóc dáng xinh đẹp, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, mỗi một thứ đều giỏi hơn đám bọn muội."
. . . . . .
Lời khen ngời liên miên không dứt, toàn bộ đều vây quanh An Nhược Yên.
Mặc kệ An Nhược Yên xuất sắc đến đâu, nói tóm lại Tịch Tích Chi không
thích nàng ta. Nàng ngồi yên lặng dưới đất, nhìn khuôn mặt giả dối của
nàng ta.
An Hoằng Hàn đang im lặng đột nhiên hỏi "Các ngươi từng tỷ thí qua?"
Trong nhà thủy tạ mới vừa rồi còn tiếng huyên náo, nhất thời lâm vào yên tĩnh toàn bộ.
Rất nhiều công chúa đều lắc đầu.
"Nếu chưa có tỷ thí qua thì sao các ngươi biết tài đánh đàn muội ấy giỏi nhất?" Từ trước đến giờ, An Hoằng Hàn đều nói chuyện trúng tim đen, ánh mắt của hắn liếc một cái liền nhìn ra Thập Tứ công chúa đang núp mình
trong đám người.