"Thần muội. . . . . . Ra mắt hoàng huynh." Gương mặt mang thương tích khiến An Vân Y không nói chuyện trôi chảy được.
Tịch Tích Chi khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía An Nhược Yên bên kia. Hai gò má của An Nhược Yên được bôi trát
phấn son trông rất diễm lệ. Nhưng dù dáng vẻ bên ngoài nàng ta có xinh
đẹp đi nữa thì lòng dạ còn độc ác hơn so với con bò cạp.
An Hoằng Hàn làm ngơ như không thấy, chỉ nhìn An Vân Y một cái rồi thu
hồi ánh mắt, lạnh nhạt ‘ ừ ’ một tiếng, không nói một chữ về chuyện nàng ấy bị tát.
An Nhược Yên thấy vậy, cuối cùng thoải mái thở ra một hơi. Chỉ cần hoàng huynh không truy cứu việc đó thì đã nói rõ hoàng huynh cũng không hoàn
toàn đứng về phía của thập tức bên kia. Nàng vẫn còn nhiều cơ hội cứu
vãn tình thế. . . . . .
"Hôm qua thái tử nước Luật Vân đưa đến một lượng lớn đồ trang sức tinh xảo, các ngươi thích gì liền chọn vài cái đi."
Mấy tên thám giám bưng khay hình vuông đi vào từ ngoài điện, trên khay toàn bộ đều là trân châu mã não, vàng bạc châu báu.
Tịch Tích Chi cắn hai móng vuốt, vô cùng u oán nhìn chằm chằm An Hoằng
Hàn. Ánh mắt long lanh như nước dường như muốn biểu đạt. . . . . . Nàng
cũng muốn, nàng cũng muốn trân châu mã não.
Bị ánh mắt đau thương buồn bã của con chồn nhỏ nhìn chằm chằm, An Hoằng
Hàn dù lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng sẽ bị mềm hóa, "Nếu ngươi thích thì cũng đi chọn đi."
Dù sao chúng cũng chỉ ít đồ, trong hoàng cung còn nhiều, An Hoằng Hàn không thèm để ý chút nào.
Mà nguyên nhân Tịch Tích Chi yêu thích những món đồ trang sức này chỉ có một. . . . . . Có thể đổi thành tiền. Tuy nói những thứ này đối với An
Hoằng Hàn như cỏ dại trong bụi hoa, có thể tùy tiện muốn là được. Nhưng
đối với Tịch Tích Chi mà nói, đây không thể nghi ngờ là một khoản của
cải cực kỳ to lớn. Nếu như một ngày kia An Hoằng Hàn đá nàng văng đi thì ít nhất nàng còn có bạc phòng thân, không phải sao?
Đến lúc đó làm một con chồn nhỏ giàu đến chảy mỡ cũng không tệ. . . . . .
Con chồn nhỏ tung tăng chạy đến trước mặt thái giám, mà trên tay đám
thái giám đều đang nâng khay để cho đám công chúa bọn họ chọn lựa.
Khoảng cách cao như vậy trở thành vấn đề lớn vô cùng. Tịch Tích Chi chạy quanh người thái giám kêu lên ‘chít chít’, ý gọi bọn họ để cái khay
thấp xuống một chút, tốt nhất có thể đặt trên sàn nhà để nàng cùng lựa
chọn.
Đáng tiếc!. . . . . . Đừng tưởng rằng mỗi người đều thông minh như An
Hoằng Hàn, có thể nghe hiểu được ngôn ngữ loài vật của con chồn nhỏ nào
đó.
An Hoằng Hàn đi ra từ sau thư án, "Đặt cái khay lên bàn."
"Vâng, bệ hạ." Thái giám cung kính làm theo.
An Hoằng Hàn khom lưng, ngón tay xuyên qua móng trước con chồn nhỏ đến
dưới nách nàng rồi sau đó ôm lấy nàng. Đủ loại đồ trang sức quý giá rực
rỡ chất đầy trên cái khay tròn. Tịch Tích Chi không kịp chờ đợi đạp chân sau một cái, vững vàng rơi xuống khay.
Có mấy cái vòng cổ Mã Não đã bị người khác chọn mất, Tịch Tích Chi nhìn tiếc nuối, hạt châu lớn lắm đó.
An Vân Y vừa ý một cây trâm cài tóc, trên cây trâm khảm một viên trân
châu lớn bằng móng tay, mà chung quanh có khắc hình hoa mẫu đơn, đơn
giản nhưng không mất đi vẻ cao quý.
An Vân Y vừa định đưa tay cầm lấy, không ngờ bị người khác đoạt trước
một bước. Nhìn lên theo bàn tay ngọc thon dài, trước mắt nàng xuất hiện
một khuôn mặt tươi cười. An Vân Y lắp bắp hô: "Lục. . . . . . Lục Hoàng
Tỷ."
"Ngươi thích cây trâm này?" Mặc dù An Nhược Yên dùng ý hỏi, nhưng trong giọng nói nàng ta lại mang theo sự khẳng định chắc chắn.
An Vân Y do dự một hồi, tự ti cúi đầu, "Muốn. . . . . . Nếu Lục Hoàng Tỷ thích thì để cây trâm này cho Lục Hoàng Tỷ. . . . . ."
Lời này thoáng chọc giận An Nhược Yên, nàng nắm chặt cây trâm, tức giận tăng cao, "Nếu bổn cung thích thì còn cần ngươi nhường?"
An Nhược Yên nói khoáy, nhưng ánh mắt An Vân Y lại hồ đồ như nghe không hiểu.
Hai người tranh chấp làm mọi người chú ý đến. Thừa dịp toàn bộ bọn họ
chú ý đến việc khác, Tịch Tích Chi lén lút nện bước bốn chân, nhanh như
gió thổi mây trôi tàn quét qua mấy khay. Nhìn thấy vòng cổ, vòng tay, đồ trang sức các loại, toàn bộ vơ vét vào trên người.
Đồ trang sức trong mấy khay đều bị nàng dồn vào một đống tạo thành một
núi nhỏ. Còn thân hình tròn vo của nàng, ngoại trừ hai con mắt trong veo sáng rọi lộ ra bên ngoài thì những bộ phận khác đều treo vòng cổ hoặc
đeo vòng tay.
Trong giờ khắc này, cuối cùng Tịch Tích Chi đã hiểu câu nói “Ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Nhìn thấy cây trâm mà Lục Công Chúa cầm trong tay có chất lượng tốt,
Tịch Tích Chi chậm chạm di chuyển thân mình đi qua, kéo cây trâm lại,
đột nhiên rút ra ngoài tay nàng ta.
Lục Công Chúa không ngờ có người dám giật đồ từ trong tay nàng ta, đến khi bàn tay trống không mới xoay người lại.
"Là ai không muốn sống nữa hả ?" Gần đây bởi vì chuyện của An Vân Y đã
khiến cơn tức của An Nhược Yên vô cùng lớn, như một khối thuốc nổ chỉ
cần có lửa chắc chắn sẽ nổ.
Nàng ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, "Là ai ? Đem trâm cài tóc trả lại cho bổn cung, bổn cung sẽ bỏ qua chuyện cũ."
An Hoằng Hàn yên lặng nhìn xem cuộc vui, ánh mắt chuyển qua thân hình con chồn nhỏ bị bao trùm bởi đống đồ trang sức.
"Lục tỷ, cây trâm ở đằng kia, không ai cầm." Một vị công chúa trong đó
nhìn thấy trên bàn dồn thành một đống châu báu, mà cây trâm đó liền cắm ở phía trên.
An Nhược Yên chỉ cho là ai trộm nhưng không dám thừa nhận, cho nên lại
lặng lẽ đem cây trâm bỏ vào đống châu báu. Nàng ta đưa tay phải rút ra,
nhưng sử dụng ba phần sức lực vẫn không thành công rút ra được.
Chít chít. . . . . .
Khi Tịch Tích Chi đang di chuyển, ánh mắt không cẩn thận bị vòng tay
chặn lại. Con chồn nhỏ cảm giác trên cổ có người dùng sức giật đồ của
nàng, con chồn nhỏ bị kích thích bản tính trời sinh bảo vệ đồ ăn, liều
mạng níu lại cây trâm không buông.