Bộ lông toàn thân ẩm ướt, dính bệt vào một chỗ. Mỗi lần di chuyển môt
bước, bụi bặm trên mặt đất bay lên dính toàn bộ vào bộ lông Tịch Tích
Chi thành những đám lông màu xám.
Nàng kéo thân thể nặng nề trở lại điện Bàn Long, dọc theo đường đi rước
lấy không ít cái nhìn chăm chú của đám cung nữ thái giám. Con chồn nhỏ
cúi đầu sát mặt đất bước đi, sợ ngẩng đầu lên nhìn thấy những khuôn mặt
cười nhạo.
Nàng chưa kịp lén lút chạy vào bể tắm, đột nhiên liền bị một tiếng âm
thanh lạnh lùng ngăn lại, "Làm chuyện gì xấu? Đầu cũng không dám ngẩng
lên."
Dù bận vẫn ung dung bưng ly trà, cặp mắt An Hoằng Hàn lộ ra từng luồng
khí lạnh, nhìn con chồn nhỏ ảo não vừa chạy về. Mới sáng sớm lúc ra cửa
bộ dáng còn rực rỡ như cảnh mùa xuân, làm sao vừa ra ngoài dạo chơi lắc
lư một vòng trở về thành dáng vẻ khẩn trương rụt rè rồi?
Ánh mắt chuyển qua cung nữ đứng bên kia, An Hoằng Hàn vừa định hỏi
chuyện gì xảy ra, lập tức phát hiện dấu vân tay đỏ trên gương mặt cung
nữ.
"Các ngươi gặp người nào?" An Hoằng Hàn không ghét bỏ cả thân con chồn
nhỏ cả người bẩn, ôm lấy con chồn nhỏ, mở ra lông của nó, bắt đầu kiểm
tra nó có bị thương không.
Mà động tác này gần như xuất phát từ bản năng An Hoằng Hàn. Cho đến khi
hắn lật từng chỗ trên bộ lông con chồn nhỏ vẫn không nhìn thấy bất kì
chút vết thương nào, vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn mới chậm rãi lui đi.
"Gặp thái tử nước Luật Vân. . . . . ." Đối mặt khí thế cường đại của An Hoằng Hàn, cung nữ nói lắp ba lắp bắp.
"Là hắn tát?" Câu nói lạnh lùng không làm người ta kịp thích ứng.
Tịch Tích Chi gật gù đắc ý, kêu ‘chít chít’.
Cung nữ biết bệ hạ hiểu nhầm, vội vàng lắc đầu, "Không phải, không phải. . . . . . Thái tử điện hạ, phải . . . . . Phải . . . . ." Nhớ tới câu
nói cảnh cáo cuối cùng của Lục Công Chúa, cung nữ nghẹn nước mắt, do dự
có nên nói hay không.
Chít chít. . . . . . Con chồn nhỏ giơ lên hai móng vuốt, học dáng vẻ nữ
nhân đang trang điểm, cố gắng hết sức miêu tả tố cáo với An Hoằng Hàn. . . . . .Người bắt nạt nàng tới cùng là ai. Nàng là một con chồn có bụng
dạ hẹp hòi, mặc dù việc mach lẻo không phải chuyện có đạo đức, nhưng nếu đã uy hiếp đến tính mạng mình, Tịch Tịch Chi sẽ không lo lắng được
nhiều đến thế.
Có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Ai biết đến lúc nào An Nhược Yên lại tìm nàng gây phiền phức?
Làm An Hoằng Hàn hơi cảnh cáo đối phương một câu, ít nhất đối với nàng cũng là một loại bảo đảm.
Mặc dù con chồn nhỏ diễn tả không thật sự rõ ràng, nhưng chỉ một một
động tác vậy lại nói cho An Hoằng Hàn biết đối phương là một nữ nhân
thích trang điểm ăn mặc. Chỉ cần có chút manh mối, An Hoằng Hàn đã đoán
ra một người.
"Là Lục Công Chúa?" An Hoằng Hàn bình tĩnh nói.
Xem ra gần đầy An Nhược Yên càng ngày càng không biết bớt phóng túng,
lại dám khi dễ sủng vật mà hắn nuôi, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho hắn. Có câu nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, An Nhược Yên thật sự là
càng ngày càng to gan.
"Đi tắm rửa trước đi." Nhìn toàn thân con chồn nhỏ bẩn thỉu, An Hoằng
Hàn thu hồi suy nghĩ, cũng đến lúc giải quyết xong phiền toái là An
Nhược Yên rồi.
Nhưng. . . . . . Từ xưa đến nay hắn thích thứ gì đều có chỗ hữu dụng, An Nhược Yên vốn chỉ là một quân cờ được hoàng gia nuôi dưỡng từ khi ra
đời đến bây giờ, bỏ đi mà nói có phần đáng tiếc.
Căn bản không biết An Hoằng Hàn suy nghĩ việc gì, Tịch Tích Chi kéo vạt
áo của hắn, ý bảo hắn nhanh đi tắm, cả người nàng dinh dính khó chịu sắp chết rồi.
Đế Vương hắn bị coi làm nô dịch sai bảo, hắn đưa tay liền nắm cái bụng
trắng nõn của con chồn nhỏ, đâu chỉ An Nhược Yên không biết bớt phóng
túng, con chồn nhỏ này càng không biết gì gọi là ‘ bớt phóng túng ’. Có
thể đường hoàng làm cho vị Hoàng đế nước Phong Trạch tự mình phục vụ,
trừ con chồn này thì còn ai có thể có phúc khí đó.
Mới vừa vào bể tắm, ao nước trong suốt lập tức liền trở nên vẩn đục. Chỉ trách trên thân Tịch Tích Chi dính quá nhiều bụi bẫm làm ô nhiễm nước
trong ao.
Nhớ đến việc An Nhược Yên gây ra, Tịch Tích Chi đã cảm thấy tức giận
không vui, vừa tắm vừa thì thầm. Nàng thỉnh thoảng nâng móng vuốt lên,
chà xát vào bộ lông mình, cọ rửa vật bẩn trên thân.
Khó thấy được con chồn nhỏ phối hợp, An Hoằng Hàn ngồi xổm trên bờ ao,
một tay nâng con chồn nhỏ, một tay khác múc hai gáo nước đổ dọc sống
lưng nó.
"Trẫm sẽ đòi lại ngươi."
Tịch Tích Chi không hiểu rõ nguyên do chuyển sang nhìn An Hoằng Hàn, đòi cái gì?
An Hoằng Hàn không trả lời nó, múc một muỗng nước tiếp tục đổ xuống từ trên đầu con chồn nhỏ.
Có vài giọt nước giội vào mắt, Tịch Tích Chi đung đưa đầu, bộ lông rung
lên, bọt nước nhất thời văng khắp nơi, toàn bộ hắt lên y phục An Hoằng
Hàn.
Nhìn chằm chằm giọt nước đọng trên long bào, An Hoằng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, lát nữa lại phải đổi một bộ long bào rồi.
Xoa bộ lông con chồn nhỏ cho đến khi không nhìn thấy vết bẩn nào nữa, An Hoằng Hàn mới lần nữa ôm lấy con chồn nhỏ.
Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi lập tức lay động bộ lông làm văng nước còn
đọng trên thân. Nàng lắc đầu nhiều quá có chút choáng váng, đầu óc hoảng loạn đi về trước vài bước, bịch một tiếng đụng vào bắp chân An Hoằng
Hàn. Móng vuốt xoa xoa trán, Tịch Tích Chi nói thầm hai câu, chân sau
bước lên mu bàn chân An Hoằng Hàn, sau đó lại nhảy ra cách xa hai bước.
Khóe miệng của tất cả đám cung nữ thái giám giật giật, trong lòng nói
thầm, Vân chồn bị choáng váng sao? Chắc là choáng váng rồi? Đến bệ hạ
cũng dám đạp.
"Lá gan càng ngày càng lớn rồi, mấy ngày nay trẫm thiếu giáo huấn ngươi
nên đến đầu trẫm ngươi cũng dám cưỡi lên?" An Hoằng Hàn nói, nhận lấy
khăn mà cung nữ đưa tới, sau đó nâng con chồn nhỏ lên đặt nó ngồi vào
lòng.
Chờ sau khi Tịch Tích Chi làm xong một ít động tác mới ý thức được mình
đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì! Sau đó nàng bừng tỉnh hiểu ra, rụt lui đầu một cái. So với bắp chân nhà hắn, lưng bàn chân, cái trán của nàng mới
thật sự là bị thương, cho tới giờ vẫn còn có chút cảm giác chóng mặt.
An Hoằng Hàn xòe bàn tay ra, liền vỗ một cái vào mông con chồn nhỏ, "Lần sau nếu còn tái phạm thì trẫm nhất định không tha cho ngươi."
Khăn đặt xuống đầu con chồn nhỏ, trong nháy mắt che kín toàn bộ con chồn.
An Hoằng Hàn dùng khăn xoa, lau khô bộ lông cho con chồn nhỏ.
"Tất cả các ngươi lui hết ra." An Hoằng Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về cung nữ thái giám nói.
Tất cả cung nữ thái giám nhận được lệnh, từ từ thối lui khỏi phòng.
Cửa chính điện Bàn Long khép lại, một tay An Hoằng Hàn nâng lên cằm con
chồn nhỏ mang theo nét cảnh cáo nói: "Về sau nhìn thấy Đông Phương Vưu
Dục xuất hiện thì phải trốn thật xa, hiểu không?"
Nhớ tới chuyện bắt bướm mà hắn phân phó thị vệ làm, Tịch Tích Chi rất chi là đồng ý gật đầu ——
Một con sói đội lốt cừu.
Con chồn nhỏ nhanh chóng gật đầu, lấy lòng An Hoằng Hàn thành công,
"Ngoan, chí ít ngươi chưa đến nỗi bị sắc đẹp làm mê muội mất cả cái đầu
suy đầu."
Tịch Tích Chi kêu ‘chít chít’ mắng lớn, ngươi mới bị mê muội. Tuy nàng
rất ‘ trong sáng’, mặc dù hai chữ trong sáng phải để trong dấu ngoặc
kép!
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi âm
thầm gật đầu, đích thực rất đẹp trai! Đang muốn mê mẩn, đột nhiên, trong đầu gương mặt đó từ từ biến hình, hóa thành gương mặt núi băng vạn năm
không đổi của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi bị dọa sợ rùng mình một cái, vội vàng dùng móng vuốt vỗ thân mình.
Rõ là sợ gì chứ, có nghĩ gì đó thôi mà.
Chột dạ giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, thật ra thì. . . . . . vẻ ngoài An Hoằng Hàn không thua kém với Đông Phương Vưu Dục. Chỉ do An Hoằng Hàn
rất ít nở nụ cười khiến người ta có cảm giác lạnh lùng nên có rất ít
người dám ở trước mặt khen hắn tuấn tú.
Nàng chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn có bằng hữu, một người mà ngày ngày sống ở trong hoàng cung, không cảm thấy cô đơn sao?
Hai con mắt Tịch Tích Chi mở to lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm An Hoằng
Hàn, càng nhìn càng thấy tuấn tú. Một dòng máu nóng xông lên não, nếu
Tịch Tích Chi còn có gương mặt của con người thì nhất định có thể nhìn
ra nàng đang ngượng đỏ cả mặt.
Hơn nữa, hai tay An Hoằng Hàn liên tục chà xát bộ lông của Tịch Tích Chi nàng khiến thân thể nàng không thể an phận cứ xoay qua xoay lại. Từ khi ý nghĩ đó chợt xuất hiện, đến giờ vẫn không thể ngừng lại được, lúc này Tịch Tích Chi chỉ hận không thể đập đầu chết.
Trước kia nhìn thấy soái ca, không phải nàng đều hận không thể đến gần
sàm sỡ hay sao? Thế nào hôm nay đổi thành đại soái ca là An Hoằng Hàn
thì ngược lại nàng muốn cách xa rồi!
Càng nghĩ càng không thích hợp, Tịch Tích Chi né tránh bàn tay An Hoằng
Hàn, nhảy vững vàng rơi xuống đất, con chồn nhỏ như một làn khói chạy về phía long sàng. Nàng leo lên đầu long sàng, vô cùng thuần thục chui vào chăn bông, trốn ở trong chăn bông không chịu ló mặt.