Bởi vì người trong hoàng cung quá mức phức tạp.
Ngay cuộc sống Tịch Tích Chi ở trong hoàng cung cũng thở không nổi,
chẳng cần nói đến ba Yêu Tinh cái gì cũng không hiểu này. Xem ra chờ dạ
yến vừa kết thúc, nàng nhất định phải lập tức mang các nàng đi, tránh
cho rước lấy nhiều phiền toái.
Chít chít. . . . . . [Đuổi theo]. Tiếp tục vung móng vuốt, Tịch Tích Chi chạy như bay về phía Điện Lưu Vân.
Ba Yêu Tinh đều là lần đầu tiên mặc y phục loài người, cho nên lúc bước đi cũng không được tự nhiên, luôn nghiêng ngả chao đảo.
Từ cửa sau Điện Lưu Vân len lén đi vào. Nàng vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ân đứng tại nơi đó, chờ nàng.
"Tiểu Tổ Tông, cuối cùng ngài đã trở lại. Ngài còn không về, đoán chừng
bệ hạ sẽ phải phái người đi tìm." Lâm Ân khom lưng hướng con chồn nhỏ
nói xong, ánh mắt chạm đến ba mỹ nhân đứng phía sau, cặp mắt trợn trừng
có thể so với chuông đồng.
"Các nàng là người nào?" Sau khi Lâm Ân kinh ngạc, liền nổi lên nghi ngờ.
Dù sao một con chồn cùng ba Yêu Tinh cũng không thể nói chuyện được nên trực tiếp coi lời Lâm Ân nói như không nghe qua.
Mái tóc đen láy của ba Yêu Tinh bay bồng bềnh trong không trung, khuôn
mặt sạch sẽ không có bất kì chút phấn son nào, so với bất kỳ cô gái nào
đều xinh đẹp hơn. Đặc biệt làn da trên người như được tạc từ ngọc.
Tịch Tích Chi đi vòng vo tại chỗ mấy vòng, gẩy gẩy đầu, ý bảo Lâm Ân mang các nàng đi trang điểm ăn mặc.
Có ba người giúp đỡ còn sợ không thể thắng được đám Vũ Cơ kia? Nói giỡn
sao, người nào không biết bay múa dập dờn như bươm bướm, nói đến múa, ba Yêu Tinh này tuyệt đối là người trong nghề!
"Ngài. . . . . . Ngài muốn cho bọn họ tỷ thí múa với nước Luật Vân?" Lâm Ân không thể tin, chỉ trong nháy mắt liền thu lại cảm xúc bản thân.
Dù sao bệ hạ đã phân phó, nếu như con chồn nhỏ thật sự có biện pháp, bất kể thắng thua đều giao cho con chồn nhỏ đi làm.
Huống chi dung mạo ba cô nương này xuất chúng, chỉ đi ra đứng ngoài Điện Lưu Vân đã có thể hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Không dám chần chờ nữa, Lâm Ân dẫn một con chồn và ba Yêu Tinh đi tới nơi trang điểm.
Đập vào mặt đúng là một mùi son phấn, Tịch Tích Chi hắt xì, ngồi ở ghế
bên cạnh, chăm chú nhìn lão ma ma trang điểm cho ba Yêu Tinh.
Chỉ cần nhan sắc vốn có, bọn họ cũng đã đẹp lắm rồi. Lại trang điểm
thêm, gương mặt đó quả thật trở nên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt
thẹn.
Ước chừng nhìn được một lúc, Tịch Tích Chi từ từ hồi hồn, vung móng
vuốt, ý bảo chúng ta đi! Làm cho loài người cũng nhìn một chút, Yêu Tinh chúng ta cũng có sở trường của Yêu Tinh!
Mãi đến lúc bọn họ đi rồi, trong phòng lão ma ma còn vẫn không ngừng ca
ngợi nói: "Rất lâu không nhìn thấy người xinh đẹp đến vậy, cảm thấy còn
xinh đẹp hơn Lục Công Chúa mấy phần."
Sau đó là một trận tiếng cười.
Tịch Tích Chi càng trở nên mong đợi bộ dáng sau khi biến thân của mình. . . . . .
Trên dạ yến, vũ điệu đã gần đi đến kết thúc.
Tịch Tích Chi đi ra ngoài từ một lối đi nhỏ, cũng không có gấp gáp đi
tìm An Hoằng Hàn, mà ở cùng một chỗ với ba Yêu Tinh. Móng vuốt chỉ vào
vùng đất chính giữa Vũ Cơ đang đứng, lải nhải truyền đạt nói một hồi.
[Đợi lát nữa ba người các ngươi liền đi đến nơi đó múa một điệu, nhất định phải múa sở trường của mình!]
Cũng không biết ba Yêu Tinh có nghe hiểu hay không, dù sao cuối cùng bọn họ u mê gật đầu một cái.
Ba ba. . . . . . Một trận âm thanh vỗ tay vang lên.
Mười người Vũ Cơ đột nhiên nhảy xoay tròn rồi tập trung lại với nhau,
sau đó giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ, tay nắm tay, lưng cong ra
bên ngoài. Họ dẻo dai giống như rắn vậy, chỉ cách mấy giây, lại đột
nhiên tiếp tục chuyển hóa đội hình.
Bốn gã Vũ Cơ nửa ngồi , cánh tay hướng về phía Vũ Cơ còn lại, vung lên,
lập tức lại có ba gã Vũ Cơ đạp bờ vai của các nàng, đứng thẳng ở lên tựa như xây từng tầng lầu.
Nhưng chỉ hai tầng còn chưa đủ, lại có hai người Vũ Cơ tiếp tục nhảy leo lên trên các nàng, hai chân chia ra đạp vào đầu vai của các nàng dưới,
cánh tay vừa nhấc làm ra một tư thế hết sức đẹp đẽ.
"Được, rất đẹp, không hổ đúng là phượng hoàng cùng bay."
"Nhiều năm chưa xem qua, hôm nay vừa nhìn mới biết điệu múa này tuyệt đẹp, động lòng người bao nhiêu."
. . . . . .
Ánh mắt Tịch Tích Chi cũng bị hấp dẫn, nàng biết, điều này cũng không
phải khó khăn nhất, bởi vì người thứ mười còn không có đi lên.
Ba Yêu Tinh bên cạnh cũng nhìn vô cùng chăm chú, dường như cũng thích điệu múa này.
Đúng lúc này, hai cánh tay người Vũ Cơ cuối cùng động, đập tay giống như Phượng Hoàng cất cánh, cả người chạy về hướng nhóm múa đang xây thành
bức tường người ba tầng.
Nàng ta nhón chân, cho nên người ở bên ngoài xem thấy, động tác này mang theo sự nhẹ nhàng.
Tay chân nàng ta linh hoạt vịn vào đầu vai Vũ Cơ khác, đạp lên bắp đùi
một Vũ Cơ khác, trong khoảnh khắc liền leo lên tới chỗ cao nhất.
Cánh tay chậm rãi động, chân phải phía sau từ từ nâng lên, giống như
Phượng Hoàng đang vểnh đuôi lên, thân thể lấy hình giọt nước trình hiện ở trước mặt mọi người.
Động tác này nhìn tưởng đơn giản, nhưng muốn làm chuẩn động tác lại cực
kỳ khó khăn. Bởi vì phía dưới nàng ta có ba tầng người, toàn bộ cộng lại khoảng chừng cao bốn năm mét. Muốn ở chỗ cao như vậy giữ vững thăng
bằng là một chuyện không dễ dàng chút nào, nếu không, người dám múa điệu ‘ phượng hoàng cùng bay ’ sẽ không ít như thế.
Điệu múa kết thục, tiếng vỗ tay ‘bộp bộp’ vang khắp cả đại điện.
Ngay cả Tịch Tích Chi cũng sinh ra lòng khâm phục, ít nhất để có thể múa được điệu múa có độ khó cao vậy, không nỗ lực cố gắng mười năm thì
không thể nhảy ra được.
"Đẹp đẹp đẹp. . . . . . Thật sự rất đẹp."
"Nước Luật Vân thật là nơi địa linh nhân kiệt, tài nghệ của mười tên Vũ Cơ càng khiến hai mắt người ta toả sáng!"
. . . . . .
Tiếng ca ngợi liên tục truyền vào lỗ tai mọi người.
Mười tên Vũ Cơ nhảy thời gian lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi mặt mũi đầy mồ hôi, mới vừa kết thúc liền lấy khăn tay ra xoa mặt.
Lúc này Đông Phương Vưu Dục đứng lên, dò hỏi: "Bệ hạ bên kia đã chuẩn bị xong?"
Ánh mắt An Hoằng Hàn chuyển xuống phía dưới, rơi vào trên thân quả cầu trắng nào đó.
Hiện tại Tịch Tích Chi cùng ba Yêu Tinh đang đứng ở ngoài hành lang.
Nhìn thấy ánh mắt An Hoằng Hàn chuyển tới, nàng hưng phấn bộ lông run
lên, một dáng điệu ‘ ta rất lợi hại ’.
"Đã chuẩn bị ổn thỏa." Giọng nói lạnh lùng của An Hoằng Hàn Băng vang lên, tiếp theo lại nói: "Có thể bắt đầu."
"Thế thì tốt, bổn thái tử cũng hi vọng nhìn thấy một điệu múa tuyệt
vời." Đông Phương Vưu Dục lại lần nữa ngồi xuống, bưng rượu lên, nhấp
một ngụm, dường như nắm chắc phần thắng.
Tịch Tích Chi chỉ vào trong đại điện, kêu lên hai tiếng ‘chít chít’, đẩy ba Yêu Tinh đi ra.
[Để cho họ biết Yêu Tinh chúng ta cũng không thua kém gì!]
Ngày thường Ba Yêu Tinh gặp qua không ít người, vì vậy sau khi đi vào
trong đại điện liền không có chút biểu tình khẩn trương nào.
"Nên đàn khúc nhạc nào?" Lâm Ân hỏi thăm con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi sao biết được? Nhưng mà muốn khiêu chiến với điệu ‘Phượng
hoàng cùng bay’ thì khúc đàn ra nhất định không thể thua kém.
Đương nhiên là càng khó càng tốt!
Không biết nên làm sao biểu đạt ý của mình, Tịch Tích Chi đột nhiên loé
lên một ý tưởng trong đầu , móng vuốt chỉ hướng Nam. . . . . .
"Chỉ bên kia làm cái gì?" Lúc vừa mới bắt đầu Lâm Ân chưa kịp phản ứng, nhìn theo cái hướng đó, thấy chỉ có một gốc cây cổ thụ.
Cho đến khi Tịch Tích Chi lặp đi lặp lại hành động chỉ mấy lần, tiểu
thái giám mới lên tiếng nhắc nhở: "Đại Tổng Quản, Vân chồn chỉ là phương Nam."
"Nam. . . . . . Khó khăn(*)! Ta đã hiểu." Lâm Ân lập tức vung phất trần, chạy tới đi hướng nhạc sĩ bên kia, phân phó nói: "Đàn bài hát càng khó
càng tốt!"
(*) Ở đây con chồn nhỏ chỉ ‘phương Nam’, đọc lên là {Nán}, cũng là cách đọc của từ ‘khó/khó khăn’ trong tiếng Trung.
Sau khi an bài hết những chuyện cần làm, Tịch Tích Chi hấp ta hấp tấp lắc cái mông nhỏ, chạy như bay về phía An Hoằng Hàn.