Sở Uyển Nhược khóc không phải miệng vết thương đau, mà khóc là vì bị cắn ở nơi kia, nàng ta làm sao hầu hạ Vương gia a?
Vương gia nhìn thấy nhất định sẽ ghét bỏ nàng ta.
Sở Uyển Nhược khi dễ nô tỳ thành thói quen, không có người nào dám khi dễ nàng ta, ngược lại nàng ta bị tiểu thú khi dễ hai lần, nàng ta cảm thấy rất uất ức, muốn hung hăng đánh tiểu thú, muốn dùng búa đánh gãy hết răng nanh trong miệng tiểu thú.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, nàng ta cũng không đánh mất lý trí. Hiện tại không thể làm gì tổn hại đến tiểu thú, chờ đến khi nàng ta được Vương gia sủng ái, thế nào cũng phải đem tiểu súc sinh kia lột da.
"Thập Mai ngươi không thấy ngực của bổn phu nhân bị cắn sao? Còn không mau đi lấy thuốc, nếu ngực bổn phu nhân lưu lại sẹo ta sẽ bắt ngươi hỏi tội." Sở Uyển Nhược bén nhọn kêu lên.
Thập Mai nước mắt từng giọt rơi ra, thống khổ nói: "Phu nhân, tay của nô tỳ bị tiểu tổ tông cắn, nếu buông tay lấy thuốc cho phu nhân, tiểu tổ tông này sẽ lại chạy trốn."
Sở Uyển Nhược nhìn tay Thập Mai bị tiểu thú cắn chặt không buông, oán hận trừng mắt liếc nó một cái: "Ngươi nắm chặt nó lại cho bổn phu nhân, nếu Vương gia không tìm thấy nó sẽ sốt ruột."
Lời này nói cho Thập Mai nghe, càng giống như là nói cho bản thân nghe.
Chỉ có lý do này, mới có thể thuyết phục bản thân không giết chết nó.
Thập Mai gật đầu, đau đớn làm nước mắm mắt rơi đầy mặt!
Sở Uyển Nhược sinh ra đã được người hầu hạ, trước nay bản thân rất ít động thủ, nàng tìm lung tung nửa ngày mới tìm được lọ thuốc được đặt trong ngăn kéo.
Kéo áo xuống, rũ mắt nhìn trên ngực trắng nõn xuất hiện thêm hai vất máu, Sở Uyển Nhược bắt đầu đau lòng cho bản thân.
Nàng ta đang sức thuốc, Thập Mai đột nhiên nói.
"Phu nhân, nô tỳ có ý kiến hay."
Sở Uyển Nhược ngước mắt lẻn, liếc mắt nhìn Thập Mai một cái: "Dám làm chậm trễ bổn phu nhân sức thuốc, nếu không phải ý kiến hay, bổn phu nhân sẽ đánh chết ngươi."
Thập Mai khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nhìn vết máu trên ngực Sở Uyển Nhược nói: "Phu nhân vì giúp Vương gia bắt giữ tiểu tổ tông, bị tiểu tổ tông cắn nghiêm trọng như vậy, bây giờ phu nhân cho nô tỳ đi mời Vương gia qua đây!"
Sở Uyển Nhược nội tâm xao động, tiện tỳ ngu xuẩn này đánh đúng vào tâm tư của nàng ta, nhưng nàng ta bị cắn không phải địa phương nào khác, mà là ngực. Nếu không, nàng đã sớm kêu Thập Mai đi mời Vương gia qua đây, nàng ta sợ rằng Vương gia biết nàng ta bị thương ở ngực, sẽ ghét bỏ nàng ta.
Thập Mai không biết lo lắng của Sở Uyển Nhược, nhìn thấy ngực trắng nõn của nàng ta, nàng là nữ tử còn xem đến mặt đỏ tai hồng, nhịn không được xem thêm vài lần, Sở phu nhân ngạo nghễ như vậy, nếu chính mắt Vương gia nhìn thấy, khẳng định sẽ động tâm.
Thập Mai đem những suy nghĩ trong lòng nói với Sở Uyển Nhược, Sở Uyển Nhược kinh hỉ hỏi: "Thật vậy sao? Thập Mai, ngươi thật sự cảm thấy ngực của bổn phu nhân đẹp sao? Vương gia nhìn thấy cũng sẽ động tâm?"
Thập Mai gật đầu như gà mổ thóc, cô hiện tại ước gì Vương gia nhanh coi trọng Sở Uyển Nhược, tâm tình của Sở Uyển Nhược tốt lên, chắc chắn sẽ không tra tấn nàng nữa.
Bùi Thủy không muốn tiếp tục cắn Thập Mai, nàng thích ăn đùi gà, không hề thích ăn thịt người, nó có mùi quá tanh, cắn nó cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Bùi Thủy nghe xong cuộc đối thoại chủ tớ kia, đôi mắt như nho đen nhìn vào ngực của Sở Uyển Nhược.
Lớn.
Thật sự rất lớn.
Thời điểm nàng bị Sở Uyển Nhược ấn trong lòng ngực, thiếu chút nữa đã thiếu khí mà chết, lúc này nhìn thấy hình dạng, không nhịn được kinh ngạc cảm thán, đúng là một đôi thuần thiên nhiên!
Thập Mai đem tiểu thú nhốt vào lồng gỗ, lồng gỗ này nhìn tuy rằng sạch sẽ, nhưng lại có mùi phân gà.
Thập Mai bị Sở Uyển Nhược thúc giục, vết thương trên tay còn chưa xử lí đã trực tiếp lấy khăn che lại, chạy đi tìm Vương gia.
Lồng nhốt tiểu thú, nguyên bản là lồng nhốt gà.
Mùi này cũng quá, thúi a.
Mũi của tiểu thú rất nhanh nhạy, bị người ta nhốt ở bên trong, muốn cho nó ngửi đến chết sao.
Bùi Thủy bỗng nhiên chờ mong Phượng Cửu Mộc nhanh tới đem nàng cứu ra.