Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 25

Tiểu thú nằm trong lồng sắt không để ý tới Thanh Dật, miệng vết thương vừa nóng rát vừa đau, đôi mắt của nó trở nên có chút mơ hồ.

Tiểu thú lắc lắc đầu để giảm bớt cảm giác choáng váng, nhưng vô dụng còn làm nó nặng hơn. Nó ngẩng đầu, thú nhãn mờ mịt nhìn dung mạo thanh tú của Thanh Dật, giống như nơi khô cạn gặp được một dòng thanh tuyền.

Nó liếm liếm miệng, nâng chân nhỏ lên, nhìn chằm chằm Thanh Dật.

"Ai! Tiểu gia, trên người ngươi có thương tích, đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở trong lồng nghỉ ngơi ha!" Thanh Dật sợ tiểu thú cáo trạng, đổi giọng gọi nó là tiểu gia.

Chỉ cần nó không cáo trạng trước mặt chủ tử, nó chính là tiểu gia của cậu.

Thời điểm Thanh Dật duỗi tay di chuyển lồng sắt. Đột nhiên đầu ngón tay có cảm giác lạnh lạnh, mềm ấm có chút ẩm ướt.

Tay cậu run lên, sau đó nhìn lại thì ra là tiểu thú đang ôm ngón tay cậu, duỗi đầu lười phấn phấn ra. Cậu hết hồn, đây là muốn..

Đồng tử Thanh Dật mở to, giống như gặp quỷ, đem nó ném vào lồng sắt bang một tiếng khóa lại, ngón tay bị liếm không ngừng run run giấu trong tay áo.

Cậu nhớ không lầm thì.. tiểu thú từng liếm chủ tử..

Nếu chủ tử biết nó liếm ngón tay của cậu, ngón tay của cậu có khi nào bị chặt luôn không?

Thanh Dật khóc không ra nước mắt nhìn mỗ tiểu thú, bộ dáng đã bị nó hại chết thảm.

Đúng lúc này.

Thanh Dật liền phát hiện tiểu thú có chút không bình thường, đôi mắt đen nhánh của nó rất mờ mịt, không giống trước kia vô cùng linh động giống như con khỉ, cậu giơ tay gõ gõ lồng sắt, tầm mắt tiểu thú dần dần nhìn thẳng, lăng lăng nhìn chằm chằm ngón tay cậu, bộ dáng thèm nhỏ dãi.

Thanh Dật không được tự nhiên rụt tay về, tức giận lẩm bẩm, nói: "Háo sắc như vậy nhất định là đực, nhưng lão tử không phải cái."

Nói xong, biểu tình Thanh Dật cứng đờ, có loại muốn cho xúc động nhất thời của bản thân một bạt tay, cậu hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

Thanh Dật xoay người, kinh ngạc nhìn Phượng Cửu Mộc đi vào, hắn đã đổi triều phục trên người thành áo bào trắng, tản ra hơi thở thanh mát, tóc đen nhu thuận rũ ở sau người, tựa như tiên nhân không dính khói lửa phàm tục.

Thanh Dật hoàn toàn choáng váng, không phải bởi vì phong thái tiên nhân của Phượng Cửu Mộc, mà là..

Chủ tử không phải đi xử lý công vụ sao?

Nhìn bộ dáng này là vừa tắm rửa xong, liền trở về phòng a!

Đây là tình huống gì a?

"Ngươi nói ai háo sắc?" Thanh âm không hề mang theo độ ấm, tái nhợt như băng tuyết.

Thanh Dật cảm thấy sống lưng trở nên lạnh thấu: "Không.. không có, là thuộc hạ hồ ngôn loạn ngữ." Cậu nghiêng nghiêng người, tiểu thú lộ ra trước mắt Phượng Cửu Mộc, Thanh Dật lại nói: "Thuộc hạ thất trách không trông chừng kĩ nó, để nó chạy ra ngoài bị thương, thuộc hạ mong vương gia trách phạt."

Phượng Cửu Mộc nhíu mày, bước nhanh về phía lồng sắt, nhìn đôi mắt uể oải ỉu xìu của tiểu thú, hắn trầm giọng nói: "Mở lồng sắt ra"

Thanh Dật chạy nhanh qua mở lồng sắt, tiểu thú liền bị Phượng Cửu Mộc ôm vào lòng ngực.

Đầu ngón tay Phượng Cửu Mộc vạch lông nó ra, da tiểu da thú tản ra màu hồng phấn nhàn nhạt nhưng không có một chút thương tích, hắn lại nhìn thêm mấy chỗ lúc này mới phát hiện ra, vết thương không to chỉ như lỗ kim, có mấy chỗ còn bị vật bén nhọn tạo ra vết máu.

Tiểu thú bất ngờ bị ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị thanh mát trên người nam tử, nó có cảm giác phiêu phiêu dục tiên.

Tiểu thú năng đùa lên, liền nhìn thấy nhan sắc mê người của nam tử, đôi mắt đang mê mang đột nhiên vụt sáng lên.

Mỹ nam, để tiểu tỷ tỷ hôn một cái!

Bùi Thủy cười tủm tỉm vươn móng vuốt về phía mỹ nam, thèm ngó dãi nhìn môi mỏng của mỹ nam, mắt đen muốn phát hỏa nén giận lại, kiên nhẫn không làm ra bộ dáng ngạo kiều.

Cực phẩm!

Vận khí nàng thật sự quá tốt, ở đâu xuất hiện một mỹ nam cực phẩm như vậy?

Phượng Cửu Mộc tức giận bởi vì trên người nó bị thương, lại không nghĩ tới việc bất ngờ bị chân nhỏ kia đặt lên mặt, môi mỏng bị tiểu thú hôn hai cái.

Thanh Dật sợ ngây người, chấn động nhìn một màn trước mắt.

Sắc thú dám khinh bạc chủ tử nhà cậu?

Thiên a!

Sắc thú chết chắc rồi!

Nội tâm Thanh Dật thầm thấp nến cho tiểu thú.
Bình Luận (0)
Comment