Nàng sợ nóng!
Nàng tình nguyện ngủ lồng sắt, cũng không muốn ngủ trên giượng.
Đông tĩnh nhỏ nhất Phượng Cửu Mộc cũng sẽ tỉnh lại, nghe được tiểu gia hỏa "chi" một tiếng, hắn liền mở to mắt.
Chỉ thấy cái đầu màu trắng của nó giật giật, không hề tỉnh dậy, thay đổi một góc độ khác tiếp tục ngủ.
Phượng Cửu Mộc đặc biệt yêu thích tập võ từ khi còn nhỏ. Tiên đế đã vì hắn mời đến sư phó có quyền cước tốt nhất thiên lân quốc, không nhưng thế còn mời đến kiếm khách tàn nhẫn nhất trong chốn võ lâm. Thời điểm mười ba tuổi, đi theo đại tướng quân vào quân doanh cho đến khi đậu tướng quân gièm triều vị quân địch đánh lén chết ở doanh trướng, lòng đau như bị dao cắt, hắn thề phải lấy máy của kẻ địch báo thù cho đại tướng quân.
Cũng chính trong nắm đó, Phượng Cửu Mộc đã dưỡng thành thói quen cảnh giác khi ngủ, từ lâu đôi mắt hân đã quen với việc nhìn ban đêm, cho dù doanh trướng không có một chút ánh trăng gọi vào, hắn cũng có thể nhìn rõ ràng.
Huống chi hiện tại ngoài cửa có ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên người tiểu thú tuyết, giống như một quả cầu tuyết trong lòng sắt.
Vẫn là lồng sắt lúc trước Thanh Dật mang tới, tiểu thú cũng đã lớn hơn rất nhiều, nó ngủ ở bên trong có vẻ khá chật chội.
Mày Phượng Cửu Mộc nhíu lại, ngày mai phải kêu Thanh Dật đổi cho nó một cái lồng sắt lớn hơn.
Phượng Cửu Mộc không phải chưa nghĩ tới việc thả nó ra. Biểu hiện trong thời gian gần đây của nó rất tốt, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.
Nhưng ai biết được, không chừng do nó bị thương ở chân nên tạm thời mới ngoan ngoãn như vậy?
Tiểu gia hỏa này quá giảo hoạt, một thời gian rồi tính sau!
Tiểu gia hỏa chân trước giấu ở dưới thân, đại khái chắc là là do ngại cái lục lạc kia. Lục lạc giống như một vòng bạc bị đẩy lên chân trước, nhìn thoáng qua giống như được quấn lên trên cổ.
Bộ lông màu trắng của nó vừa tinh tế lại sống động, với những chiếc chuông bạc trên cổ, nó giống như một thiếu nữ nghịch ngợm đáng yêu, lại giống như là vật sủng độc nhất của chủ nhân.
Phượng Cửu Mộc khóe môi nhẹ nâng lên, nhàn nhạt cười.
Hắn nghĩ đến nhưng lời quốc sư đã nói trước khi chết về bí mật của khóa hồn linh. Đây mắt Phượng Cửu Mộc hiện lên nụ cười chế giễu, nhưng những lời đồn vô căn cứ đó những người vô tri kia lại đi tin tưởng nó, ngày đó hắn có được khóa hồn linh liền bát dầu không tin.
Giang sơn Thiên lân là dùng máu tươi của các chiến sĩ thiên lân đổi lấy, phía sau những phồn vinh sức mạnh chính là máu của biết bao anh hùng đã chảy xuống.
Một hóa hồn linh hèn mọn lại có thể phù hộ?
Linh hồn của các vị thần cổ đại kia, thật ra cũng chỉ là những điều hư ảo.
Bùi Thủy lại gặp ác mộng kỳ lạ, cái đuôi bị chia thành hai đoạn, đẫm máu. Không ngừng lại ở đó, vào lúc nữa đêm nàng lại mơ thấy máu ở mông với mấy cái đuôi bị chém đứt.
Không đau.
Nhưng "siêu cấp" khủng bố.
Phần mông không ngừng chảy máu, nàng cảm giác được sinh mệnh đang dần dần trôi đi, một loại đau lòng tuyệt vọng lan rộng ra toàn thân, nàng thê lương gào rống yết hầu lại giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại. Nàng không thể phát ra âm thanh, nước mắt còn sót lại biến thành màu đỏ như máu.
Bùi Thủy phát run lên vì sợ, nàng không ngừng nói với chính mình đây là chỉ là giấc mơ.
Giấc mộng này quá giả, nàng chỉ có một cái đuôi, có thể miễn cưỡng nói quá khu bị cắt thành hai, nhưng còn lại Đoạn Vĩ là cái quỷ gì?
Trước khi nàng xuyên qua, lúc làm người cũng đã gặp qua ác mộng, hơn phân nửa là nhìn thấy quỷ.
Mơ thấy Sadako chui ra khỏi máy tính trong ký túc xá trong.
Mơ thấy Lâm Chính Anh thu phục cương thi chạy đến trường học cắn nàng.
Mơ thấy nàng biến thành Nhiếp Tiểu Thiến không giết được Ninh Thải Thần, nàng bị Hắc Sơn Lão Yêu bắt về, tát một hạt tai "dính" trên tường thoát đều thoát không ra..
Nhanh tỉnh lại đi, tỉnh thì tốt rồi, Đoạn Vĩ gì đó, đều không tồn tại.
Khi còn là một con người Bùi Thủy, khi gặp ác mộng cũng có thể khống chế được..
Cái gọi là khống chế giấc mộng chính là biết chính mình ở trong mộng, tiềm thức mãnh liệt giãy giụa, làm cho mình tỉnh lại, không bị ác mộng tiếp tục xâm hại.
Nhưng lần này.
Tiềm thức Bùi Thủy mãnh liệt giãy giụa, nàng cho rằng lúc tỉnh táo lại, sau đó lại tiến vào trong mơ, nó nghĩ rằng đây là mộng trong mộng, nó hoàn toàn bị vây ở mộng trong mộng, nội tâm đau đớn tuyệt vọng, sợ hãi.
Trời dần sáng, Phượng Cửu Mộc ăn mặc chỉnh tề nhìn thoáng qua tiểu thú trong lồng sắt, tiểu gia hỏa kia ngủ cực kỳ ngon, trong miệng còn phát ra thấp tiếng hô nhỏ.
Tiểu gia hỏa ban đêm ngủ sẽ hô, Phượng Cửu Mộc cũng đã nghe thành thói quen, hắn cũng không để ý ra cửa phòng đi vào triều.
Thanh Loan đối với thói quen sinh hoạt của tiểu thú nắm trong lòng bàn tay, không đến giờ Thìn, tiểu thú sẽ không dậy.
Mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Bùi Thủy tra tấn giãy giụa một buổi tối, lúc Phượng Cửu Mộc ra cửa phòng, nàng cũng tỉnh lại từ trong ác mộng.
Trái tim nàng đập nhanh, thở dốc vì sợ, chân trước ấn vào ngực muốn vuốt phẳng bị trái tim nhỏ bé bị dọa.
Một lát sau.
Trái tim run sợ của Bùi Thủy dần dần khôi phục bình tĩnh, nàng vặn vẹo cổ, tứ chi duỗi ra lười nhác vươn vai, bốn chân duỗi đến một nửa lại đụng phải lồng sắt.
Bùi Thủy bất mãn.
Phượng Cửu Mộc cũng quá keo kiệt, cơ thể nàng đã lớn lên gấp đôi, hắn lại không bỏ tiền làm cho nàng cái lồng khác được sao?
Bùi Thủy nghe thấy tiếng vang, nàng nghiêng đầu nhìn khóa hồn linh mang phía trước.
Vật nhỏ này thật sự có giá trị liên thành?
Phượng Cửu Mộc ngay cả lồng cũng tiếc tiền không đổi cho nó, sao có thể chịu đem bảo vật quý giá như thế cho nó?
Chắc chắc Phượng Cửu Mộc lừa nó!
Bùi Thủy bỗng nhiên hối hận, nàng không nên bị hắn lừa, mang cái vật nhỏ này trên chân.
Bùi Thủy đem chán trước đặt ở bên miệng, răng nanh cắn cắn, muốn cắn rớt lúc lạc đáng chết này.
Cắn một hồi lâu.
Nước miếng thì có, nhưng lục lạc không bị cắn rớt.
Em gái ngươi.
Bùi Thủy trong lòng mắng một câu, không tiếp tục cắn lục lạc, cái đầu tuyết trắng quơ quơ, đuôi đụng vào lồng sắt, cảm giác không gian bị hạn chế thật không tốt.
Nàng đứng lên, lồng sắt không khóa nàng có thể tự do ra vào.
Lúc nàng đi ra ngoài, tiểu thú có cảm giác cái đuôi có chút không thích hợp, thời điểm nàng đong đưa cái đuôi, chóp đuôi giống như đụng vào lồng sắt hai lần.
Nàng chỉ lung lay một chút a!
Sao lại béo lên?
Bùi Thủy rất nhanh trí, trước tiên bước ra lồng sắt, tới rồi không gian rộng lớn hơn, nàng xoay cái đầu màu trắng lại nhìn..
Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt làm Bùi Thủy sợ đến ngây người.
Hai cái đuôi màu trắng, giống như trụ trời dựng đứng lên.
Bùi Thủy cả người căng chặt, cái đuôi cũng mở ra.
Đây là giả đi?
Bùi Thủy nhắm mắt lại, yên lặng niệm một, hai, ba.
Mở mắt ra lần nữa.
Hai cái đuôi như cũ không có thay đổi.
Hai cái, nó không có hoa mắt, nó thật sự có hai cái đuôi!
Bùi Thủy vẫy đuôi, cúi đầu tự tát mình hai cái.
Trái phải đều.. Đau.
Trong mắt Bùi Thủy ngưng nước mắt, nàng thật sự có hai cái đuôi.
Nhưng cái đuôi này mọc ra khi nào? Không phải thời điểm nàng gặp ác mộng vào tối hôm qua chứ?
Còn có.
Trong mộng đuôi của nàng bị cắt thành hai, hiện tại lại có nhiều hơn một cái, trong mộng nàng chay máu ở phần mông dường như như còn có vài cái đuôi nữ, chẳng lẽ nó còn mọc ra nữa, hay lại bị cắt đi?
Vẫn là có người cắt đuôi của nó sao? Trực tiếp dứt khoác làm mông nàng nở hoa!
Không thể trách Bùi Thủy nghĩ nhiều, nàng cũng không phải một người thích suy nghĩ lung tung. Nhưng từ lúc xuyên qua tới giờ, nàng không hề tin tưởng vào khoa học, ít nhất là việc phát sinh trên người nàng, khoa học không giải thích được.
Còn nữa, nàng cũng không thể không suy nghĩ lung tung.
Cả hai đuôi đã mọc ra.
Đây không phải thời khắc chứng kiến nó gặp ác mộng sao?