Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 16



Ai nói Kuroko không biết phản kháng, một người yếu ớt khi bị bắt nạt chỉ biết đợi mong người khác giúp đỡ?
Ngoài mặt nhìn qua Kuroko có vẻ yếu ớt nhu nhược, không có biểu cảm gì, cả người chính là gợn sóng không chuyển động, nhưng ở bên dưới cái bình tĩnh đến đáng ngờ kia đôi khi lại là sóng gió mãnh liệt.
Tựa như mặt biển lặng chỉ có trong bức tranh.
Có thể nói đó là câu nói gần nhất để hình dung con người của Kuroko.
Đương nhiên, mặt biển cũng không có khả năng vô duyên vô cớ mà gió biển gào thét, sóng xô cao ngàn tầng.

Mọi chuyện đều có nguyên nhân, Kuroko hiện tại chính là giấu sau vẻ ngoài vô cảm của mình, nội tâm sớm đã nổi lên sóng to ——
Không thể để mọi việc giống như trước kia, chỉ biết nhận sự bảo hộ của mọi người mà không làm được gì!
Nếu cứ giống như trước kia mãi vô dụng, thì có thay đổi được điều gì?
Như vậy thì chính mình trở lại nơi này còn ý nghĩa sao?
Dựa người trên bả vai rắn chắc của Aomine, hai mắt xanh thẳm của Kuroko lộ ra một sự kiên định.
Ngày thứ hai, Akashi ở phòng nghỉ chuyên dụng dành cho đội một
“Tetsuya, cậu nói cậu muốn năng lực của mình mạnh hơn……” Akashi nhìn trước mắt như cũ là vẻ mặt vô cảm của Kuroko.

“Đúng vậy, Akashi-kun,” Kuroko chậm rãi nói, “Tớ không muốn trở thành người vướng chân các cậu.”
“Bọn tớ có nói rằng cậu…… vướng chân sao?” Akashi hơi hơi nhíu mày.
Kuroko lắc đầu, nói tiếp, “Nhưng là hiện tại mọi người ai cũng rất mạnh, chỉ có tớ……”
“Tetsuya,” Akashi thay đổi tư thế, cả người đứng thắng nhìn người trước mắt, “Cậu chẳng lẽ quên mất năng lực đặc biệt của mình sao? Đó là một loại năng lực cùng với bọn tớ vô cùng khác biệt, chỉ cần cậu có thể đem nó phát huy hết mức, như vậy, cậu —— hoàn toàn xứng đáng mạnh nhất!”
(Nghe ngọt dễ sợ:v hong biết ai sau này không cần bé nữa vậy…)
Lời Akashi đều có khả năng kích động mỗi người, trong lòng Kuroko sớm đã nổi lên vô số suy nghĩ.
Kuroko đương nhiên hiểu được, Misderection, chẳng qua, chỉ nhiêu đây năng lực vẫn chưa đủ, cậu cho rằng, chỉ cần có thể một lần nữa tìm được cái tình cảm nhiệt tình trong sáng đối với bóng rổ đã là đủ rồi.

Nhưng là hiện tại, cậu vẫn chưa cảm thấy đủ, nếu như không thể giữ được ái nhiệt tình kia, thì bất cứ điều gì cũng sẽ không thay đổi, nếu có thì cũng chỉ có chính cậu mà thôi.
Cuối cùng lại lần nữa rơi xuống nơi sâu nhất của tuyệt vọng và khổ sở.
Kuroko biết, chỉ một thời gian sau thôi không tới một măn, năng lực của bọn họ sẽ ngày một nở rộ, khả năng sẽ phát huy đến hết mực, thậm chí là vượt qua khả năng vốn có ở độ tuổi này
—— Rất mạnh.
Mà chính mình, càng phải trở nên mạnh hơn!
“Tetsuya,” Akashi đánh gãy suy nghĩ của Kuroko, “Sao không thử nâng cao thêm trình độ kỹ năng của cậu, Misdirection, mặc dù là đánh lừa ngừoi khác, nhìn qua nhất định sẽ có giới hanh, bởi vì sẽ hạn chế một số năng lực khác.

Nhưng mà, chỉ cần cậu có thể đem nhữn chướng ngại kia dẹp bỏ, tìm được bước ngoặt khác cho mình, sẽ có cách để đột phá.

Theo tớ mà nói ——Misdirection, là không có giới hạn nào cả!”
Kuroko ngơ ngác mà nhìn Akashi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, cũng có rất nhiều kinh hỉ!
“Còn có……” Akashi nghiền ngẫm mà gợi lên khóe miệng, híp mắt, hai con ngươi dị sắc càng trở nên đặc biệt sáng chói nở rộ xinh đẹp, tựa hồ đối với cậu để lộ ra hết thảy mọi chuyện, “Cú ném bóng ảo ảnh…… trước mắt cố gắng luyện tập để vào được 9/10 trái, sau này lại tăng lên……”
(Ủa rồi tăng lên gì nữa anh trai?? Lên cho bằng tay bóng thiên tài của nhóm hả=))? Giờ mà 10/10 là hơn Midorima luôn á!)
—— Cú ném bóng ảo ảnh!
Kuroko trong lòng ngẩn ra, chính mình ở nơi này chưa từng dùng qua chiêu thức kia!
Hai mày nhỏ của Kuroko bị Akashi nhìn chằm chằm bỏ qua lời nói của hắn mà nhăn lại thật chặt, lẩm bẩm nói, “Cú ném bóng ảo ảnh…… Akashi-kun……”
(Đột nhiên ta nghi lắm…..)
Kuroko nghi hoặc mà nhìn Akashi liếc mắt một cái, muốn hỏi, rồi lại không dám.
Sự thật rốt cuộc là như thế nào, không ai can đẩm dám đi vạch trần nó.

“Được rồi, Tetsuya, hôm nay trước mắt cứ như vậy đi,” Akashi nhấp một miệng trà, “Cậu ở đây cũng lâu rồi, nên trở về tập luyện cùng mọi người đi, nếu một lát nữa thì Aomine và Kise nhất định sẽ……”
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ đã bị một lực lớn đá bay.
“Akashi —— Tetsu hôm nay không tới luyện sao?” Aomine buồn đầu buồn não xông tới.
Kise đi theo Aomine phía sau, cũng ồn ào, “Akashicchi, đợi cả một ngày hôm nay chưa thấy Kurokocchi đến, tớ rất cô đơn ——”
Hai người vừa dứt lời, Akashi cũng chưa kịp trả lời, đã thấy được đối diện Akashi chính là Kuroko.
“Tetsu, cậu ở đây từ lúc nào?” Aomine nhìn Kuroko, lại nhìn sang Akashi.
“Ô oa, là Akashicchi đem Kurokocchi tới nơi này chơi sao? Vì sao không dẫn tớ theo chứ!” Kise tức giận mà chu miệng, bộ dáng cực kỳ giống đứa trẻ đòi kẹo.
“Tớ đi tập luyện đây.” Kuroko hướng Akashi gật gật đầu, trong ánh mắt vẫn cứ lập léo tia nghi hoặc.
Mà Akashi chỉ cho Kuroko một nụ cười thần bí khó đoán.
Tuy rằng Aomine toàn bộ đầu óc đều dành cho bóng rổ phần lớn ở phương diện tình cảm vô cùng tệ hại, nhưng giờ này khắc này, hắn cũng mơ hồ phát hiện ra giữa Khroko và Akashi đã xảy ra một chuyện gì đó, nhưng mà hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để dò hỏi, chỉ có thể đợi lúc khác lại hỏi Kuroko.
Aomine còn thấy được, Kise tự nhiên cũng sẽ nhìn ra được cái gì đó mờ ám.

Ở trước mặt mọi người Kise chỉ là hay bày ra bộ dạng đáng yêu để đối mặt, đặc biệt trong thời gian ở gần bọn họ, nhưng thời gian trước, đặc biệt là lúc chưa quen biết ai, hắn vẫn vô cùng nghiêm túc.

Huống chi Kise học cái gì liền giỏi cái đấy, càng thêm hắn vốn dĩ là thiên tài, cho nên, Kise sao có thể không nhìn ra.

Ban đầu, hắn đã sớm phát hiện trên người Kuroko có gì đó chậm rãi khác với trước kia có chút không bình thường, so với lúc hắn mới biết cậu, Kuroko nhìn qua vô cùng bình tĩnh, một bộ dạng thanh khiết, chủ là không biết vì sao từ Kuroko hắn luôn nhìn ra một loại ưu thường nhàn nhạt mặc dù cả ngày cậu đều trưng ra bộ mặt vô cảm.

Mà hiện tại, khí chất từ trên người Kuroko lại biến đổi, sự biến đổi ngày càng thêm sâu sắc, hiện tại hệt như, Đỗ Mông (Mộng) Nhiên vừa lần đầu tiên tham quan đáy biển.

Thay đổi rõ rệt nhất chính là từ ngày hôm qua —— Sự việc diễn ra hôm qua, Kuroko trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu, những mà ngoài dự đoán là, cậu không hề có bộ dạng chán nản, ngược lại từ bóng người nhỏ bé kia lại phát ra một khí chất mạnh mẽ khác biệt.
(Cái này thì ta chịu:v, tự nhiên “lẻn vào đấy biển” thế là phải mò bản raw, nó ra được là Meng Ran|孟然: Mạnh (Mãng) Nhiên đang lặn xuống đáy biển, thế là đi mò Baidu, nó ra cả đống:v toàn là Du Meng Ran=)) nhưng chưa hết, quá trời người nổi tiếng tên Du Meng Ran:v ta không biết chữ nghĩa nó khác nhau thế nào những thấy được một người phù hợp nhất là giáo sư Đỗ (Du) ‘đại học Thanh Hoa hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ thám hiểm Biển Đông’.
Mặc dù tên mò ra là ‘杜梦然’| Đỗ Mông (Mộng) Nhiên khác với ‘孟然’| Mạnh (Mãng) Nhiên trong truyện:v.

Nên quyết định lấy tên có thật nhé!
Ta nghĩ tác giả dùng ví dụ để làm nổi bật sự biến hoá của Kuroko đó mà:v)

Có lẽ chính hắn trước nay cũng không biết, Kuroko thì ra lại có ý chí đến vậy, quyết tâm đến độ dường như không nghĩ đến thất bại, không hề biết đến thật vọng.
Kuroko đã tới tìm Akashi mà không phải tự mình suy nghĩ hay hỏi ý Aomine thì điểm này đã tỏ rõ, tìm Akashi để làm gì, nếu cậu cần một người động viên thì, Aomine hay thậm chí là chính cậu cũng có thể bình ổn lại cảm xúc của mình, hơn nữa Murasakibara, chính là một lựa chọn tốt nhất, mà tìm đến Akashi là một minh chứng rõ ràng nhất, Kuroko thật sự muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, ở trong mắt những người khác, có lẽ cậu là một thiếu niên yếu ớt, nhưng Kuroko tuyệt đối không mong muốn sự giúp đỡ từ bất cứ ai.
Cậu quả thực yếu, nhưng đó chỉ là về thể lực, không ai có thể vì một phương diện người kia yếu kém, mà đem người đó thành một kẻ vô dụng.

Kuroko có cho mình một tinh thần kiên cường, so với bất cứ ai càng lớn hơn, bên trong nội tâm sâu thẳm của cậu là một tinh thần không gục ngã khó ai có được.
Không ai có thể cảm thấy được tinh thần kiên cường bên trong Kuroko, nhưng riêng một ngoại lệ chính là Akashi, có lẽ vì thế, khi gặp bất cứ điều không giải quyết được người đầu tiên cậu nghĩ đến luôn là Akashi.
Ở bất cứ tài năng nào Akashi đều vô cùng tài giỏi, không ai có thể vượt qua, cũng vì thế khả năng nhìn thấy người khác cũn là có một không hai.
“Các cậu, Aomine-kun, Kise-kun.” Kuroko đột nhiên nói
“Sao, Kurokocchi có gì sao?” Vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ của Kise biến mất hoàn toàn, đổi lại vẻ mặt trước sau như một mỉm cười.
“Tetsu……” không hiểu cớ gì Aomine chỉ có thể lẩm bẩm một tiếng.
“Tớ muốn bản thân trở nên thậy mạnh mẽ!” Kuroko nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào hai người trước mắt có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt càng thêm kiên định, “Tớ không thể lúc nào cũng đợi chờ mọi người cứu giúp! Tớ là cái bóng, nhưng muốn làm một cái bóng thật rõ ràng, như vậy mới xứng dưới ánh sáng của mọi người, tớ không muốn trở thàn vậy cản của mọi người! Cho nên, tớ sẽ cố gắng hết mình!”
Lúc nói những lời này Kuroko có hơi loạn từ, nhưng hai người đều có thể hiểu được ý chí của cậu, hơi ngây người ra.
“A!” Đầu tiên phản ứng là Aomine khoé miệng cong lên, vươn tay kéo qua Kuroko, dùng sức mà xoa xoa loanj lên mái tóc màu lam mượt kia.
“Được, Kurokocchi!” Kise theo sau gật gật đầu, cũng tham gia cùng Aomine làm loạn tóc cậu.
Không biết lúc nào từ phía sau Kuroko đã xuất hiện một người bộ dang lười nhác cùng thanh niên ngàn năm nghiêm túc là Murasakibara và Midorima, Murasakibara và Kuroko quan hệ không tệ, cũng vui vẻ gia nhập xoa đầu cậu, chỉ có Midorima bên ngoài xem kịch nhìn câis đầu đáng thương của Kuroko bị xoa rối.
“Cho nên……” Kuroko đầu dưới cái xoa mạnh của ba người ngẩn lên, “Mọi người cũng hay luôn như hiện tại nha…… Aomine ngày càng thêm yêu thích bóng rổ nhiệt tình…… Murasakibara cũng sẽ thích chơi bóng…… Midorima và Kise như lúc này đã tốt…… Mọi người, nhất định đừng quên đi bóng rổ!”
“Nói lời vô nghĩa, Tetsu! Đây là tất nhiên mà!” Aomine nhìn ánh mắt kiên định của Kruoko, khẳng định mà đáp ứng rồi, bên cạnh mấy người còn lại cùng lần lượt đáp ứng.
Từ ngày trở về đây Kuroko tin rằng, ngày hôm nay tuyệt đối là mãn nguyện nhất.
Mà ở trong mắt bọn họ lúc này, đây là nụ cười trong sáng tận sâu trong đáy lòng của Kuroko
... 
Ỏ ỏ ỏ ỏ!!! Ta cũng muốn thấy Kuroko cười huhu:< phải đi mò lại phim coi rồi, mà coi lại buồn đoạn cuối Kagami đi Mỹ:v nói tới lại ghét Kagami trong này chúaaa.


Bình Luận (0)
Comment