Tại một ngôi làng ở
vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày.
Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường
mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó.
Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh
em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út
đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim,
cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình.
Ông
Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở
trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ
đang mang thai, Hoàng Bình quyết định đưa Tiểu Diêu Tuyết vừa tròn sáu
tháng còn chưa dứt sữa cho ông ngoại Trần hãn và bà ngoại nuôi dưỡng.
Không ngờ, một lần đưa là mười hai năm. Không phải Diêu Tuyết không
muốn về, không phải ông bà không cho cô về mà thực ra Diêu Tuyết không
hề cảm nhận được sự chào đón từ chính gia đình mình. Năm sáu tuổi, Diêu
Tuyết đã từng trở về. Năm đó anh cả mười ba, chị hai mười hai tuổi, hai
đứa trẻ suốt ngày đi học, ông bà Hoàng thì bận rộn chăm sóc cho Tiểu
Ngọc mới ba tuổi, còn có đứa em trai vô cùng quậy phá suốt ngày gây
chuyện. Sự trở về của Diêu Tuyết chỉ như cơn gió thoảng qua mặt hồ đang
gợn sóng rồi lại bình yên.
Diêu Tuyết sống như người vô hình,
cha không yêu, mẹ không thương, anh chị bỏ mặc, em trai coi thường ức
hiếp. Thậm chí không ai nhớ cô đã đến tuổi đi học. Cuối cùng vẫn là lão
Trần thương cháu, đón Tiểu Tuyết về, đưa đón đi học mỗi ngày... Khi đó,
Diêu Tuyết mới cảm nhận được mình về nhà.
Từ đó hàng năm, cô
cũng không trở về nhà nữa. Tình cảm hai nhà cũng dần nhạt nhòa, nhạt
mãi, cho đến khi chỉ còn lại như một sợi chỉ mỏng manh. Và một ngày, một hòn đá nhỏ đã phá tan cuộc sống yên bình suốt bảy năm - cái chết của
lão Trần. Cách đó hai năm, Trần bà đã đi trước để lại ông cháu lão Trần
nương tựa nhau. Ngày Trần lão chết, Tiểu Tuyết quỳ bên mộ ông khóc suốt
hai ngày, khóc tới chết lặng. "Ông ơi, bây giờ Tiểu Tuyết phải làm
sao??! Ông đi rồi, bà cũng mất rồi, Tiểu Tuyết không còn gì nữa rồi,
không còn nhà để về nữa rồi.... ...... ......."
Quả thực bây
giờ Diêu Tuyết đã không còn nhà để về. Bước từng bước chậm chạp, trước
mắt lại hiện lên chuyện vừa xảy ra ở phòng khách. Sau khi khóc đến chết
lặng, cô xách ba lô chứa ba bộ quần áo và sách vở về nhà. Người ba thân
sinh của cô lúc bấy giờ đang ngồi trên ghế trước ti vi bỗng cất tiếng:
"Diêu Tuyết, ba có chuyện muốn nói, con lại đây ngồi" mẹ Hoàng cũng từ
nhà bếp bước ra, ngồi xuống trước mặt cô. Không khí trong phòng khách
lúc này vừa xa lạ vừa ngượng ngùng. Ba Hoàng nghiêm mặt nói "Diêu Tuyết, chúng ta ở nông thôn, không cần chữ nhiều, biết là được. Nhà ta hiện
tại đang khó khăn, ba mẹ chỉ có thể nuôi hai đứa đi học mà thôi, con là
chị, hãy nhường cho em đi"
"..." Diêu Tuyết nín lặng, từng chữ từng chữ như những hòn đá đập xuống mặt hồ yên lặng trong lòng cô. Tạo
nên những cơn sóng dập dềnh, dập dềnh viết thành hai chữ "ác mộng".
Đúng vậy, ác mộng!
Cơn ác mộng ập xuống linh hồn bé nhỏ, cô đơn ấy. Không gia đình, không
tình thân, động lực giúp Diêu Tuyết duy trì chính là học tập. Nếu bây
giờ ngay cả niềm hi vọng duy nhất này cũng bị tước đi, có lẽ cô sẽ không biết phải sống tiếp như thế nào.
Ngay lúc Diêu Tuyết đang định
phản đối, ông Hoàng đã lạnh lùng để lại một câu "Phản đối vô ích, nếu
không thì không cần ở nhà này nữa"
"..." Diêu Tuyết tuyệt vọng, triệt để tuyệt vọng với gia đình này.
Chiếc ba lô chưa kịp xách vào phòng một lần nữa được nhấc lên vai, đôi
chân không hề chần chờ bước ra khỏi cửa. Sau lưng là một giọng nói lạnh
lùng và một giọng khác dây dưa rối rắm "Nếu đi thì không cần về nữa",
"Sao con bé lại cứng đầu như vậy..."
Vừa vác ba lô bước đi,
Diêu Tuyết vừa suy tư về tương lai của mình. Nói là "vác", không phải
"mang" bởi nó quả thật quá lớn so với vóc người của Diêu Tuyết. Cô năm
nay 13 tuổi nhưng bẩm sinh rất kén ăn, ở nhà ngày thường cũng vô cùng
tiết kiệm, vậy nên cô chỉ cao 1m45, nặng 30kg. Vậy mà ba lô trên lưng cô thoạt nhìn gần 20kg, dáng đi của cô rất giống như lung lay sắp đổ a.
Cùng lúc này, bên trong một chiếc xe ô tô sang trọng, có một người đàn
ông trung niên tuổi tầm trên dưới 45. Một gương mặt đã trải qua sự tàn
phá của thời gian nhưng vẫn còn vương lại mấy phần hào hoa phong nhã. Đủ thấy thời trẻ ông đã là một người anh tuấn, phong độ bậc nào.
Trên gương mặt lúc này hai hàng mày kiếm đang chau lại, ánh mắt dừng
trên bức ảnh một cô bé khoảng 10 tuổi trông có vẻ ốm yếu. Tuy nhiên, cô
lại có một nụ cười rạng rỡ, tươi sáng như ánh mặt trời, ánh mắt tinh
khiết, sáng rỡ. Không sai, cô bé trong bức ảnh chính là nữ chính của
chúng ta - Diêu Tuyết.
Người đàn ông này chính là Diệp Chấn
Phàm, tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị lừng lẫy lúc bấy giờ. Còn lão
Diệp, ba của Diệp Chấn Phàm, là cựu chiến binh cấp cao trong quân đội,
vừa hay lại là huynh đệ chí cốt với Trần lão. Chỉ là Trần lão yêu thích
cuộc sống điền viên, đến tuổi dưỡng lão liền trở về quê, nay chỉ còn ông vẫn tiếp tục ở trong đại viện, từ đó liền xa cách mười mấy năm.
Cách đây một năm, Trần lão bỗng nhiên tìm đến Diệp lão. Sau một hồi
chuyển từ ngạc nhiên đến vui mừng rồi tưởng niệm, đùa giỡn, Trần lão đem di nguyện duy nhất nhờ Diệp lão.
"Lão Diệp, ta lấy 30 năm
tình nghĩa của chúng ta mong ngươi hãy chiếu cố Tiểu Tuyết thay ta. Suốt hơn 70 năm cuộc đời ta không hề có vướng bận gì nữa, chỉ còn đứa cháu
gái này. Từ lúc nó sinh ra đã bị đưa đi khỏi nhà, lớn lên cũng không
hưởng được tình thương từ cha mẹ, lại bị anh em coi thường khi dễ. Dù
vậy con bé vẫn luôn cố gắng ra vẻ kiên cường, nhu thuận khiến người ta
thương xót. Đó là tâm can bảo bối của ta, giao cho ngươi ta cũng thật
không nỡ nhưng sức ta đã tận, quả thực không thể cố gắng được bao lâu
nữa, haizz......" vừa mang bộ mặt tiếc hận Trần lão vừa thở dài.
"Ngươi... lão già kia, thế mà gọi là huynh đệ sao, có cháu gái bảo bối
liền giữ khư khư một mình. Đến nay mới tới nhờ, chẳng lẽ nếu lão già
ngươi không bệnh, ta sẽ không có cơ hội gặp Tiểu Tuyết đáng yêu kia
sao?! Ngươi đúng là quá keo kiệt mà" Diệp lão tức giận vẩy râu lên mắng.
"Diệp lão kia, ngươi có thể bớt vô lại một chút không? Ngươi không có cháu gái à, làm chi dòm ngó đến bảo bối của ta"
Từ nói chuyện nghiêm túc bỗng chuyển thành cãi nhau. Hai vị lão nhân
gia hiền từ, nghiêm nghị bỗng biến thành hai lão ngoan đồng già đầu cãi
bướng, tình huống hết sức dở khóc dở cười: từ nhờ cậy trở thành trách
móc.
"Ta có cháu gái thì sao? Suốt ngày bị cha nó ôm khư khư, có thể hưởng thụ cảm giác có cháu gái bảo bối ngày ngày chăm sóc sao?
Hừ!"
"Đó là chuyện của ngươi, liên can gì đến ta?" Trần lão
tức giận nha, cái lão già này sao có thể vô lí như thế. Nếu tức sao
không về tranh với con trai lão đi, ở đây vểnh râu oán trách cho ai coi
chứ, hừ!
"Đó! Nên ta mới nói ngươi không có nghĩa khí, hừ"
"Ngươi nói ai không có nghĩa khí!" thực đáng giận mà. Họ Trần hắn căn bản không hề đắc tội gì ai nha.
"Có phúc hưởng một mình gọi là có cốt khí sao?"
"Ngươi...! Ngươi không nói lí" Đến cháu gái cũng phải chia sao? Chưa từng nghe nói nha.
"Thì đã sao? Ta mặc kệ, lão già ngươi vẫn là không nghĩa khí" Diệp lão
rất uất ức nha. Có cháu gái không thể hưởng phúc còn lão già kia về quê
lại giấu cháu gái bảo bối hưởng phúc một mình. Không công bằng, không
nghĩa khí... ô... hắn tức..!
"Không phải bây giờ đem cháu gái
bảo bối nhường cho ngươi sao" vừa bất lực vừa thở dài "Sức khỏe của ta
đã không trụ được bao lâu nữa, với cá tính của con gái, con rể ta chắc
chắn sẽ không thể yêu thương con bé thật tình. Lại thêm các chị em khác
tùy hứng, điêu ngoa bốc đồng, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ bị khi dễ" bảo bối của hắn a. Lão đây là rứt ruột ra mà tên chết tiệt kia còn oán trách
hắn không nghĩa khí. Thật không có thiên lí a!
Rút tập hồ sơ
từ trong áo khoác để lên bàn, Diệp lão nghi hoặc nhìn Trần lão "Cái gì
đây?" "Đó là ảnh và toàn bộ hồ sơ liên quan đến con bé. Nếu có thể ông
hãy xử lí toàn bộ số hồ sơ này, tránh để cho có kẻ sau này lợ dụng cơ
hội chuộc lợi"
Hiểu rõ người nhà mình, Trần lão đều đã chuẩn
bị đầy đủ, tất cả vì tương lai của Tiểu Diêu Tuyết - đứa cháu gái bảo
bối mà chính tay hắn bồng bế chăm lo từ thuở lọt lòng mẹ.
Mở túi hồ sơ, lấy ra một tấm ảnh. Trên đó là một cô bé tầm mười tuổi,
gương mặt nhỏ nhắn có vẻ gầy gò nhưng trên đó lại chứa đựng một nụ cười
sáng chói tràn đầy hạnh phúc. Một đôi mắt sáng rỡ, chứa ý cười, vừa nhìn vào đã đem lại cho người ta cảm giác bình yên, vui vẻ. Hoàn toàn là đại diện điển hình cho tiểu công chúa khả ái. Diệp lão càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức chạy đến bắt cóc Tiểu
Tuyết khả ái về nhà.
Ấy vậy mà lão Trần lại yêu cầu tới lúc
ông quy tiên mới có thể đón Diêu Tuyết về, làm Diệp lão tức đến nghiến
răng, trong lòng bứt rứt vô cùng...
Trần lão trong lòng thầm
nghĩ, ta chỉ có một đứa cháu bảo bối này, chỉ hận có thể sống mãi cùng
con bé, sao có thể nói đưa là đưa được! Hừm... (hồ ly a ^^)
Thế là mọi chuyện kết thúc ở đó. Mãi cho tới hôm kia, nhận được điện
thoại báo tang của Trần lão, lão Diệp bỗng ngây người. Sau đó lập tức
sai người tìm con trai tới, giao ra mọi thứ rồi bảo Diệp Chấn Phàm đi
tìm Diêu Tuyết.
Sau khi sắp xếp công việc hôm nay ổn thỏa,
Diệp Chấn Phàm lên đường đi đón Diêu Tuyết. Cầm trên tay tấm ảnh, trong
lòng suy tư, không biết nên làm thế nào nói chuyện với cô bé. Nếu cô
đang vui vẻ với gia đình thì phải nói với họ thế nào, làm sao để cô
ngoan ngoãn theo mình về nhà.... Haizz! Diệp Chấn phàm nhìn ra cửa sổ
từng cánh từng cánh đồng bát ngát mênh mông...
"Kétt..." chiếc xe bỗng phanh gấp, Diệp Chấn Phàm bị giật mình suýt ngã. Tài xế mặt
xanh lét rối rít xin lỗi "Xin lỗi, thành thật xin lỗi ngài, phía trước
bỗng xuất hiện một cô bé làm tôi bất ngờ, hình như đã đụng phải". Rồi
lập tức mở cửa bước xuống xe kiểm tra.
Diệp Chấn Phàm cũng
bước xuống xe. Đập vào mắt là một cô bé nằm trước mũi xe, chiếc ba lô to lớn khác thường cùng thân thể gầy gò không cân xứng, một bên đầu đang
chảy máu, chân chỉ còn lại một chiếc dép nằm co lại. Bất ngờ là khuôn
mặt này lại giống hệt cô bé trong tấm ảnh.
Diệp Chấn Phàm
hoàn hồn, lập tức sai người bế cô bé lên xe. Còn ông thì cầm lên chiếc
ba lô định theo sau. Vừa nhấc lên, ba lô khá nặng, làm Diệp Chấn Phàm
bỗng giật mình sau đó nghi hoặc nhìn về thân hình nhỏ bé đang được tài
xế bế vào xe. "Thân hình đó có thể vác nổi cái ba lô này sao"
Lắc lắc đầu gạt bỏ nghi hoặc đó ra sau đầu, hiện tại đưa về chữa trị
cho cô bé trước quan trọng hơn. Ông bước nhanh theo mở cửa xe giúp cô
nằm lên băng sau, để ba lô bên cạnh còn mình thì mở cửa phụ lái ngồi
vào. Chiếc xe mau chóng lao đi, biến mất trên con đường, để lại một
chiếc dép như chấm hết cho một thời ấu thơ của Diêu Tuyết.