Sau khi Hàn Băng
Nhạn giúp Diêu Tuyết thay đồ không lâu, Lãnh Vệ liền ôm một bó củi qua
chỗ Diêu Tuyết bắt đầu nhóm lửa, một bên giảng giải: “Mấy người còn lại
muốn xuống tới đây ít nhất cũng cần mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta bây
giờ cứ ăn cái gì đó trước chờ bọn họ xuống lại tính tiếp.” Nói xong liền lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra bắt đầu làm đồ nướng, Hàn
Băng Nhạn bên cạnh cũng không ngừng loay hoay phụ giúp. Diêu Tuyết lần
đầu nhìn thấy những đồ mới lạ như thế này cũng vô cùng thích thú ở bên
cạnh nhìn chăm chú, có lúc không nhịn được lại hỏi một chút, khó có dịp
hai vị đại thần mặt lạnh này cũng không keo kiệt đối với Diêu Tuyết hỏi
gì đáp nấy, nếu có mấy người trong trường ở đây thấy cảnh này chắc cũng
phải nhìn rớt con mắt…
Đúng như dự đoán của Lãnh Vệ, hơn ba
tiếng sau mấy người còn lại mới xuống tới, hơn nữa còn trong tình trạng
sức cùng lực kiệt mệt mỏi không đến không nhấc nổi tay rõ ràng mọi người đều sốt ruột chạy xuống đây không hề nghỉ ngơi tí nào, mấy cái lá và
cành cây vương trên người họ chứng tỏ vì để đi được nhanh nhất họ thậm
chí còn băng rừng xuống núi bất chấp nguy hiểm của núi rừng ban đêm. Hàn Băng Nhạn và Lãnh Vệ chia nhau đưa cho bọn họ nước và đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, mọi người ăn xong cũng không chần chừ mà lập tức thu xếp đưa Diêu
Tuyết về bệnh viện, vì không muốn mất thêm nhiều thời gian, mọi người
quyết định gọi trực thăng nhà Công Tôn Kiến Minh đến đón Diêu Tuyết đi
bệnh viện trước còn mọi người đi xe theo sau.
Khoảng hơn một
tiếng sau khi gọi điện trực thăng liền đến, sau đó thả dây xuống kéo
Diêu Tuyết, Lãnh Vệ, Hàn Băng Nhạn và Lâm Nguyệt Dao lên, đi đến bệnh
viện trung tâm thành phố, những người khác cũng lập tức gọi xe theo sau. Sau khi trực thăng hạ cánh, Lãnh Vệ trực tiếp bế Diêu Tuyết xuống chiếc xe đã chờ sẵn ở đó, bốn người cùng đi đến bệnh viện trung tâm thành phố A, Diêu Tuyết được đưa đến phòng cấp cứu còn Hàn Băng Nhạn mặc dù không bị thương cũng được đưa đi kiểm tra tổng quát một phen. Diêu Tuyết được chẩn đoán là gãy ba xương sườn phải do va đập mạnh kèm theo phổi bị vô
nước phải lập tức nhập viện, còn Hàn Băng Nhạn bị sốc tâm lí nhẹ cũng
cần nghỉ ngơi, nhưng mà lúc Lãnh Vệ dự định kêu người đưa về thì Hàn
Băng Nhạn lại không chịu, cuối cùng đành để cô nằm chung phòng với Diêu
Tuyết.
Diêu tuyết sau khi làm rất nhiều kiểm tra xét nghiệm,
băng bó xử lí vết thương, liền được đưa về phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn, ở trong đó tất cả mọi người đều đã tập trung đầy đủ, Hàn Băng Nhạn đang
nằm trên một trong hai chiếc giường trống dự tính ở lại cùng Diêu Tuyết. Lăng Chính Phong ở một bên nhìn, không nhịn được nói với Diêu Tuyết:
“Diêu Tuyết em bị thương nặng như vậy đều là lỗi của bọn anh, em đừng
lo nếu mà người nhà em có trách bọn anh chắc chắn sẽ thay em chịu trách
nhiệm.” Mấy người bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu tán thành, Phương Viễn
cũng mở miệng hỏi thăm: “Hình như người nhà của em không ở thành phố này phải không, em hãy nói địa chỉ đi, bọn anh sẽ lập tức cho người đến đón cha mẹ đến chăm sóc em, thế nào?”
Từ lúc Lăng Chính Phong
nói tới người thân, Diêu Tuyết liền ngẩn người, mọi người nãy giờ vẫn
luôn chú ý đến cô dĩ nhiên nhận ra, nhìn nhau nhất trí im lặng, trong
lúc đó trên gương mặt vốn bình thản của Diêu Tuyết lại bắt đầu tỏa ra ưu thương không giải thích được, khiến mọi người đều rất nghi hoặc về hoàn cảnh của cô. Một lúc sau Diêu Tuyết mới chậm rãi buông ra một câu:
“Người thân duy nhất của em…đã không còn trên đời này nữa rồi”, lại
nói: “chuyện em bị thương lần này xin mọi người hãy giữ bí mật giúp em,
nếu ai có hỏi cứ nói em đang đi du lịch là được”. Mặc dù yêu cầu của
Diêu Tuyết đưa ra có vẻ kì quái nhưng cũng không ai có ý kiến gì, đều
sảng khoái đồng ý với cô. Thực ra Diêu Tuyết đưa ra yêu cầu này là vì lo sự người Diệp gia biết được sẽ lo lắng cho cô, cô đã nợ Diệp gia rất
nhiều rồi, thật lòng không muốn những con người lương thiện ấm áp đó lại phải băn khoăn bất cứ điều gì về mình nữa.
Diêu Tuyết bắt đầu ở lại bệnh viện, bên cạnh cô bây giờ hiện có một hộ lí chuyên nghiệp
được mấy người Lãnh Vệ thuê để chăm sóc Diêu Tuyết, bình thường bọn họ
cũng chia nhau ở cùng cô theo từng ngày, cô dự định tiếp tục ở lại thêm
mấy tuần cho đến khi có thể xuống giường đi lại sẽ lập tức trở về đi
học, ai ngờ chưa ở được một tuần liền gặp phải người mình sợ gặp nhất
bây giờ… người của Diệp gia. Hôm đó cô và Lâm Nguyệt Dao đang nói chuyện trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, chưa kịp phản ứng liền bị tiếng khóc thảm thiết của Diệp lão dọa cho đứng hình:
“Ô…ô…Tiểu Tuyết
Nhi thật không có lương tâm mà, bỏ ông nội Diệp cô đơn ở nhà một mình,
bị thương nặng thế này cũng không thèm báo về một tiếng, ông nội Diệp
đau lòng quá...ô...ô..."