Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 17

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, sau một thời gian khổ sở nằm trên giường, cuối cùng Diêu Tuyết cũng được bác sĩ mở miệng cho phép xuống giường cho nên cô liền không nhịn được ôm sách xuống xích đu dưới hoa viên đọc sách. Những tia nắng cùng với những cơn gió mùa xuân dịu dàng luồn qua tóc cô khiến Diêu Tuyết đắm chìm trong đó rồi thiếp đi, trong giấc mơ đó, cô cuối cùng đã gặp được ông ngoại. Lúc đó Diêu Tuyết đã khóc, cô không thể mở miệng nói được lời nào, chỉ có nước mắt cứ tuôn trào mãi không thôi. Bỗng một bàn tay xuất hiện, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt mà nãy giờ cô vẫn không thể kiềm lại được, bàn tay đó rất dịu dàng cũng rất ấm áp khiến cho cô thậm chí không muốn buông ra. Thế rồi bỗng nhiên một giọng nói như tiếng đàn violon kéo cô ra khỏi giấc mộng…

Có chút mơ màng mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt cô lại là gương mặt một chàng trai xa lạ vô cùng đẹp trai khiến cho một người bình thường không bao giờ để ý tới vẻ bề ngoài như Diêu Tuyết cũng sững sờ trong giây lát. Một chuỗi tiếng cười bỗng phát ra khiến Diêu Tuyết giật mình, có chút xấu hổ. Người thanh niên nhìn thấy vẻ mặt này của Diêu Tuyết liền mỉm cười:

“Em là Diêu Tuyết phải không, quả thực giống như Linh Nhi nói em rất đáng yêu.” Nụ cười dịu dàng của của chàng trai lúc này khiến cô không khỏi liên tưởng tới thiên thần, trong một khu vườn xinh đẹp xuất hiện một thiên thần như thế này khiến Diêu Tuyết không khỏi cảm thấy như mình đang ở trong mộng. Tuy nhiên câu nói tiếp theo của “thiên thần” lại lập tức khiến cô tỉnh mộng, “thiên thần” nói:

“Nhưng mà Tiểu Tuyết a, ngay ban ngày ban mặt mà em lại cứ nhất định nắm tay anh không buông như vậy, em có thấy mình nên chịu trách nhiệm với anh không nha?”

“…”

Diêu Tuyết trực tiếp đứng hình luôn. Bộ thiên thần cũng biết đùa giỡn người sao?

Càng khiến cho Diêu Tuyết khiếp sợ là sau khi vào đại sảnh Diệp Chấn Phàm liền giới thiệu anh ta với cô, thì ra người này lại là Diệp Vũ Thiên, người anh trai thiên tài trong miệng Diệp Chỉ Linh. Hơn nữa theo quan sát của Diêu Tuyết mấy ngày sau đó, anh ta trước mặt người khác luôn là một bộ dạng khiêm tốn, lịch sự, hào hoa phong nhã, sao lần trước cùng cô trong vườn hoa lại là bộ dạng phúc hắc, lưu manh được vậy nhỉ, không lẽ Diêu Tuyết nhớ nhầm. Tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy nụ cười sáng chói của anh ta không hiểu sao cô đều có một cảm giác rùng mình, muốn chạy trốn, thật là phúc hắc mà.

Lần này Diệp Vũ Thiên chủ yếu là về ăn tết mấy ngày xong lại đi, lúc nghe tin anh ta sắp đi Diêu Tuyết liền có cảm giác thật nhẹ nhõm, sắp sửa thoát khỏi chàng trai đáng sợ đó, ai ngờ trước khi đi Diệp Vũ Thiên liền ghé tai Diêu Tuyết để lại một câu:

“Tiểu Tuyết, hãy nhớ những điều anh đã nói đó”, làm cô đứng luôn, sau đó mới sảng khoái kéo theo valy lên máy bay.
Bình Luận (0)
Comment