Hôm nay không biết là Diêu Tuyết bị ngôi sao xấu nào chiếu mệnh, thua liên
tiếp hơn một nửa ván bài. Diệp Chỉ Linh cũng bị thua một nửa, chỉ có một mình Diệp Vũ Thiên toàn thắng khiến cô cũng không khỏi phải mở to mắt
nhìn kĩ lại anh ta.
Vốn chỉ là một trò chơi, cứ nghĩ qua rồi
thì thôi, Diêu Tuyết cũng không để trong lòng, ai ngờ hai ngày sau trên
bàn của cô lại xuất hiện một chồng hồ sơ, quan sát kĩ thì đây đều là
những bản tổng kết kinh doanh mấy năm gần đây của Diệp Thị.
Diêu Tuyết có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vũ Thiên, đáp lại
cô chỉ có một nụ cười mà trong mắt cô có thể gọi là "cực kì chói mắt":
"Tiểu Tuyết a, không phải hôm trước đã thỏa thuận rồi sao, người thua
phải vô điều kiện thực hiện một yêu cầu của người thắng sao? Yêu cầu của anh chính là em đi theo làm trợ lý của anh tại Diệp thị đi. Cái này là
tài liệu sơ lược, em xem xong rồi tổng kết lại thành một bản khái quát
đưa qua phòng anh. Dĩ nhiên, không cho phép từ chối, tiền lương anh cũng sẽ gửi qua tài khoản cho em." Nói xong nhìn gương mặt còn ngơ ngác của
Diêu Tuyết, hài lòng xoa xoa đầu cô sau đó tiêu sái bước đi.
"..."
Thì ra cái người phúc hắc này đã sớm giăng bẫy cho cô bước vào. Diêu
Tuyết khóc không ra nước mắt, đành ngậm ngùi ôm đống tài liệu ra đọc
trong khi ai đó đang vui vẻ tụ tập bạn bè đi chơi xuân a.
Diệp Chỉ Linh cũng chạy qua cằn nhằn với cô: "Anh hai bắt em làm thư kí một tháng a... thật độc ác..."
"..."
Vẫn còn tốt hơn cô, của cô là vô thời hạn á!!
Sáng mùng ba tết trời trong nắng ấm, vùng phía nam khí hậu khá là ôn
hòa, mùa đông cũng không có tuyết. Hôm nay nắng sớm, thậm chí còn nhìn
thấy mấy nụ hoa xinh xắn chớm nở trên cành hoa mơn mởn. Diêu Tuyết ngồi
trước cửa sổ, có chút chán nản nhìn tài liệu mới đọc được một phần ba
trước mặt mình. Một ngày tươi đẹp như thế, vì sao cô phải lủi thủi trong phòng bầu bạn cùng đám giấy lộn này?
Diệp Vũ Thiên, tôi hận chết anh.....
Dĩ nhiên chỉ là nghĩ cho sảng khoái một chút mà thôi, Diêu Tuyết hoàn
toàn coi đây như là một công việc làm thêm của mình. Nhà họ Diệp có ân
với cô, cho dù là không có trả công, chỉ cần họ yêu cầu, Diêu Tuyết dĩ
nhiên sẽ đáp ứng. Chỉ là con người lâu lâu cũng nên tùy tiện phát tiết
một chút mà thôi...
"Cốc cốc cốc" ba tiếng gõ cửa vang lên sau đó "cạch", cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, Diệp phu nhân dịu dàng cười với cô:
"Tiểu Tuyết con không có bận gì chứ? Nếu không bận gì thì đi theo ông
nội ra ngoài một lát đi, ngày đẹp trời như thế này không nên ở mãi trong phòng, không tốt đâu."
Diêu Tuyết nhìn Diệp phu nhân rồi lại nhìn tài liệu trong tay, có chút chần chờ gật đầu: "Dạ được".
Xem như là nghỉ xả hơi đi, dù sao căng thẳng quá cũng không tốt. Diệp
phu nhân cũng nhìn thấy tài liệu trong tay cô, không cho là đúng mở
miệng:
"Đứa con này, cũng chỉ là trò chơi nhỏ mà thôi, sao có
thể lôi cả công việc ra để hành hạ em gái chứ, haizz. Tiểu Tuyết con
cũng không cần cố quá làm gì, nếu mệt thì cứ để đó, có gì còn có mẹ Diệp chống lưng cho con, biết không?"
Diệp phu nhân vừa nói tay
vừa mở tủ áo lấy một bộ váy mới ra: "Tiểu Tuyết nhanh lên, qua đây, con
thích màu nào? Nhớ chọn màu tươi sáng một chút, đầu năm nên vui vẻ mà."
"Dạ"
Diêu Tuyết chỉ biết nhu thuận gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Diệp phu nhân tận hưởng những ngày đầu năm mới.