Chờ tới khi mọi việc chuẩn bị cho bệnh viện đều hoàn thành, ngày xuất ngoại của Diêu Tuyết
cũng vừa tới. Mấy ngày hôm nay công việc chủ yếu của Diêu Tuyết chính là sửa sang lại hành lí chuẩn bị đi, đối với Diêu Tuyết chuyến đi này
giống như một kỳ nghỉ dài kỳ của cô vậy, không có phiền não, không lo
lắng, không u sầu...cũng sẽ không bị tên phúc hắn nam nào đó ở bên cạnh
tìm cớ bóc lột cô.
Dĩ nhiên Diêu Tuyết đã quá coi thường
trình độ phúc hắc của một ai đó rồi, đối với Diệp Vũ Thiên mà nói,
khoảng cách địa lí đối với anh không là gì cả. Chỉ cần là anh muốn, tự
nhiên sẽ có rất nhiều phương pháp để thực hiện, mà trong đó, Diêu Tuyết
chính là đối tượng đã sớm nằm trong tầm ngắm của anh, sao anh có thể dễ
dàng cho phép cô bay mất chứ, chỉ là cô quá ngây thơ nên không hiểu mà
thôi.
Diệp Vũ Thiên đứng trên lầu nhìn xuống bóng hình nhỏ bé
đang vui vẻ đi lại dưới lầu, khóe miệng nhếnh lên, cô bé à, em vui mừng
quá sớm rồi, em cho rằng chỉ như vậy là có thể thoát khỏi bàn tay của
tôi sao. Từ ngày nhìn thấy cô gái nhỏ bé, cô đơn dựa vào gốc cây bạch
quả dưới nắng, bóng dáng yếu ớt, cô tịch đó đã sớm bị anh định sẵn, coi
là vật trong túi của mình, người như anh làm sao có thể để cho vật của
mình bị người khác để ý được cơ chứ?
Cho nên mới nói, bất kể
chuyện gì cùng không nên vui mừng quá sớm, nếu không sẽ giống như Diêu
tuyết bây giờ, nhìn chàng trai xách va li đứng trước cửa với nụ cười ác
ma trên môi, cô có cảm giác khóc không ra nước mắt....
“...Tại sao anh lại có thể...xuất hiện ở đây?” Diêu Tuyết bị kinh hãi đến mức
lắp bắp, trong lòng hy vọng sự việc sẽ không giống như mình đang nghĩ.
“Dường như em không chào đón anh thì phải, hả Tiểu Diêu Tuyết, anh đây
không phải vì sợ em cô đơn mới đến sao? Chỗ này của em rất rộng mà chứa
thêm một người chắc em cũng sẽ không thấy phiền chứ?” Anh hỏi rất lịch
sự, nhưng mà cô có thể trả lời là không sao?
Diêu Tuyết vô
cùng bức xúc trong lòng, hậu quả của việc nói không với ác ma này, cô
không gánh nổi đâu? Không phải anh đang làm giám đốc trong tập đoàn sao, vì sao anh không ở yên chỗ đó lại chạy sang đây phá tan yên bình của cô vậy, ngày ngày sống chung với kẻ phúc hắc này....rốt cục đến bao giờ số phận nô lệ của cô mới kết thúc đây?...
Từ lúc Diêu Tuyết dự
định đến Mỹ học, Diệp Vũ Thiên đã bắt đầu lên kế hoạch, anh không thể bỏ mặc công ty nhưng mà người con gái anh coi trọng đã tự do bay cao rồi,
anh há có thể để những kẻ ngoài kia ve vãn cô được, vì thế dĩ nhiên tốt
nhất là sang tận đó giữ cô rồi, cả em gái anh cũng rất ủng hộ chuyện
này.
Ông nội và ba thì mắt nhắm mắt mở ngầm ủng hộ, mẹ củng
ngồi một bên xem kịch vui, anh sao có thể bỏ lờ một cơ hội tốt như thế,
nếu để cô gái nhỏ này chạy mất, anh biết đi đâu tìm được một người giống như cô chứ...Nhìn gương mặt nhăn nhó có khổ mà không dám nói của cô,
anh cảm thấy rất là mỹ mãn nha, cô bé nhỏ, em chạy không thoát khỏi ma
trảo của anh đâu.