Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 22

Mai là đêm Giao thừa, Mập Mạp cùng một vài vị huấn luyện viên trong câu lạc bộ ra ngoài mua vài thứ. Bởi vì trong tay không còn tiền, Mập Mạp liền mượn Tưởng Minh $200. Tưởng Minh vừa nghe hắn muốn ra ngoài mua này nọ cũng liền đòi theo. Y vừa định lấy chìa khoá chiếc xe thể thao cực hot của mình đã bị Mập Mạp thẳng thừng cự tuyệt. Dịp mừng năm mới chính là thời gian mọi người ra đường nhiều nhất, lái cái xe đó chẳng phải còn chậm hơn đi bộ sao.

Hai người cuối cùng lên phương tiện giao thông công cộng mà đến siêu thị. Dọc theo đường đi, Mập Mạp hưng phấn là chuyện thật, dù sao thì cũng đã hơn nửa năm rồi hắn chưa đi ra ngoài, cho nên bây giờ nhìn cái gì cũng tràn đầy kỉ niệm. Tưởng Minh ở một bên nhìn nhìn Mập Mạp, bỗng cảm thấy thật mới mẻ. Đúng, chính là mới mẻ! Trước kia, cái thời điểm mà y và Trương Khải Khải còn đang kết giao, hai người cư nhiên chưa từng đi dạo phố cùng nhau. Trong ấn tượng của y, bình thường đều là một nhóm con gái cùng nhau đi dạo phố, còn hai người nam nhân nắm tay nhau sánh vai, quả thật là mới mẻ a, chưa từng nghe nói qua!

Đến trạm dừng, Mập Mạp cao lớn sải bước một cách tiêu sái, Tưởng Minh ở đằng sau phải chạy chậm đuổi theo, mệt đến mức muốn đau xóc hông.

Trong siêu thị người người tấp nập, Mập Mạp sợ Tưởng Minh và hắn rời nhau liền kéo tay y. Tưởng Minh sửng sốt, cũng nắm chặt bàn tay hắn, trong lòng như có địa phương nào đó đang nảy mầm. Tưởng Minh còn đang ngây ngô mừng thầm trong lòng đã bị Mập Mạp kéo đi, bắt đầu chiến dịch điên cuồng tranh mua. Kì thật y không hề phát hiện, Mập Mạp đi phía trước mặt đã đỏ bừng như quả cà chua.

Tay Mập Mạp thô ráp nhưng ấm áp, còn tay Tưởng Minh thì có phần băng lãnh. Nghe nói người có đầu ngón tay lạnh thì thận không được tốt, Mập Mạp muốn hạ tay xuống, nắm lấy phần đầu ngón tay của y. Tưởng Minh thì lại nghĩ Mập Mạp muốn buông tay, vội vàng dùng sức nắm lại, những ngón tay cong lại, bao phủ bàn tay Mập Mạp. Trong lòng Mập Mạp bỗng run lên, cũng không nhúc nhích gì thêm, yên lặng nắm tay y tiếp tục tiến lên phía trước.

Câu đối xuân là không cần thiết, tại không có chỗ để dán. Mập Mạp nhìn trúng một cái đại Trung Hoa kết, màu đỏ rực như lửa, phía dưới còn có lưu tô dài thật dài, rất được. Hỏi thăm giá một chút, cư nhiên tới 150 tệ, Mập Mạp lắc lắc đầu, quá mắc, nếu ít hơn 100 tệ thì có lẽ hắn sẽ cân nhắc.

Tưởng Minh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết, nguyên lai đi dạo phố cũng thú vị như vậy: có đồ Tết xinh xắn, có hoa quả đẹp mắt, có thực phẩm, có kẹo, muốn thứ gì là có thứ đó, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hân hoan trong lòng.

“Mập Mạp, chúng ta mua chút bánh kẹo đi!”

“Ân, bánh kẹo với hạt dưa nhất định phải mua.”

“Hắc hắc…” Nhìn thấy nhiều loại bánh kẹo ngon mắt như vậy, Tưởng Minh đã sắp không kìm được nước miếng. Kì thật y vẫn luôn không thích đồ ngọt, nhưng hôm nay lại tựa như trúng tà, thấy cái gì cũng đều muốn mua.

Sau một hồi công phu, Mập Mạp mua một túi trái cây to bự, hạt dưa, kẹo, còn có mấy món ăn vặt nữa.

Lên lầu hai, hai người bước vào khu đồ lót. Tưởng Minh xấu hổ nhìn Mập Mạp, hắn không phải muốn mua đồ lót đấy chứ? Hàng tháng đều kêu Tiểu Triệu mua đồ cho hắn rồi mà?

“Có vớ (tất) màu đỏ không?”

“Có, cậu muốn mấy đôi?”

“Hai đôi.”

Trả tiền xong, Mập Mạp lại mua thêm hai cái quần lót đỏ rực…

Mua xong mấy thứ này nọ, Mập Mạp và Tưởng Minh cùng đi ra ngoài. Thoát ra khỏi đám đông nghìn nghịt ấy, cả hai người đều đồng thời hít sâu một hơi. Ân, vẫn là không khí ngoài trời tốt nhất! Người trong khu mua sắm giống như đều phát điên hết rồi, ai cũng chen chúc nhau mà mua, bộ mua không phải trả tiền sao? Hay là muốn cướp?

Tưởng Minh ngồi lên ghế nghỉ ngơi, Mập Mạp thì móc túi ra xem, chỉ còn lại 17 tệ 5 đồng… Xem ra mua thêm thịt làm nhân bánh là không đủ, trở về phải kiếm Triệu Trác bên kia hỏi mượn một chút.

“Mập Mạp, ngươi ở đây chờ một lát, ta vào trong kia một chút.”

“Ân, vậy cẩn thận a, coi chừng bị trộm tiền đó.” Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên đán, đám đạo chích sẽ lại nhan nhản khắp các cửa hàng, siêu thị. Mập Mạp đã từng có kinh nghiệm đau thương bị người móc túi, mất hết mấy trăm nhân dân tệ, còn mất luôn cả di động.

Chỉ một lát sau, Tưởng Minh đã chạy trở ra, trong tay cầm một cái đại Trung Hoa kết, lưu tô thật dài bị gió thổi bay phất phới.

Mập Mạp cảm nhận được viền mắt mình đang nóng lên, cầm lấy đồ đạc bước vội đi. Tưởng Minh ở đằng sau rối rít đuổi theo.

“Uy, uy, sao vừa rồi ngươi không mua a? Kì thật cái này ta cũng nhìn trúng, ai, ngươi đi chậm một chút a! Ngươi nói xem cái này treo lên có đẹp không cơ chứ?”

Ở phía trước, khoé miệng Mập Mạp khẽ nhếch lên, hắn tăng nhanh cước bộ.

Nói đến mừng Tết, Tưởng Minh ngoại trừ trước đây có đến nhà ông ngoại chơi vài lần, về sau cũng không còn như vậy nữa. Học xong tiểu học y đã xuất ngoại, bắt đầu học tập cái chủ nghĩa đế quốc đang thành công rực rỡ mà y luôn được nghe tới kia, đến năm mới cũng chỉ có thể ăn sủi cảo, còn đốt pháo thì coi như chỉ xem trên TV.

.

Trở lại câu lạc bộ, Mập Mạp đem trái cây, bánh kẹo và hạt dưa sắp xếp lên mấy cái mâm ngũ quả, để các nhân viên trong câu lạc bộ có thể bưng đi. Mọi người tụ tập cùng nhau, tiếng cắn hạt dưa tanh tách, tiếng trò chuyện rôm rả… Hoàn hảo một cái câu lạc bộ thể hình cao cấp, qua bàn tay thu xếp của Mập Mạp có thể nói là hạ thấp rất nhiều.

Trở lại phòng ngủ, Mập Mạp lôi cái Trung Hoa kết ra, muốn đưa tay sờ sờ, nhưng lại sợ chạm vào sẽ khiến nó dơ mất. Tưởng Minh vừa tắm xong, cầm cái khăn lau khô tóc đi ra thì bắt gặp cảnh Mập Mạp nhìn cái Trung Hoa kết đến xuất thần.

“Ai, treo cái đó ở đâu thì đẹp đây?” Tưởng Minh vừa hỏi vừa chỉa chỉa phòng khách.

“Treo ở chỗ đèn tường đi, vừa không chiếm chỗ, lại còn bắt mắt, vừa vào phòng đã thấy.”

“Được, ngươi chờ ta đem cái ghế đến.” Tưởng Minh lôi cái ghế dựa trong phòng ăn ra ngoài.

“Ta treo cho… Ngươi với có tới không?”

“… Ngươi kì thị chiều cao của ta???” Mập Mạp không cẩn thận đã đụng vào chỗ đau của Tưởng Minh. Y cao 1m75, không tính là lùn, nhưng cũng không thể gọi là cao…

“Hừ! Ta còn sợ ngươi đem cái ghế dựa phá cho hư luôn!” Tưởng Minh trèo lên ghế, tay cầm cái Trung Hoa kết, còn cố gắng cho Mập Mạp một cái liếc mắt trắng dã.

“……” Ngươi là đang kì thị thể trọng của ta…

“Được chưa?” Tưởng Minh kiễng chân, cố gắng hết sức để treo cái kết kia lên.

“Hình như… hơi thấp… Ngươi treo lên mặt trên của cái đèn đi!”

“……” Trong lòng Tưởng Minh âm thầm rủa xả Mập Mạp, ngươi là cố ý!

“A!!!” Cái ghế dựa dưới lực tác dụng của Tưởng đại thiếu đã cùng sàn nhà làm một động tác ma sát kịch liệt, rồi thuận đà trượt ra xa.

“Đông!” một tiếng, Tưởng Minh quỳ rạp trên mặt đất.

Mập Mạp vội vàng chạy lại: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Cẩn cẩn dực dực nâng Tưởng Minh dậy, chỉ thấy hai dòng chất lỏng đỏ tươi từ từ uốn lượn dưới mũi y. Tưởng Minh lấy tay quẹt một chút, vừa nhìn thấy…

“Mập Mạp, lão tử không để yên cho ngươi đâu!” Sau khi rống xong một câu, y cũng hoàn toàn triệt để ngất đi.

Mập Mạp sợ tới mức cuống quýt gọi xe cứu thương đưa y đến bệnh viện kiểm tra, nguyên lai chỉ là vựng huyết (choáng dẫn đến ngất xỉu), hoàn hảo chỉ là vựng huyết… Mập Mạp nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Ngồi bên giường bệnh, nhìn Tưởng Minh yên lặng nằm bên kia, giống như tiểu hài tử, Mập Mạp nhịn không được vươn tay nhéo nhéo gương mặt y một chút. Đáng lắm tiểu tử quậy phá, ai kêu ngươi kì thị thể trọng của ta!

Khi Tưởng Minh tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt y là hình ảnh Mập Mạp một tay cầm con dao, một tay cầm trái táo, biểu tình như thể có thâm cừu đại hận với nó.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

“Ngươi tỉnh? Ta là muốn gọt táo cho ngươi ăn… Nhưng mà gọt xong chỉ còn lại cái hạt…” Này cũng không thể trách Mập Mạp được, trước đây hắn chỉ rửa sạch táo rồi gặm, có đời nào thèm quan tâm phải gọt vỏ ra sao đâu.

“Đưa đây, ta tự gọt.” Tưởng Minh đưa tay nhận lấy quả táo, múa dao vài phát liền gọt xong, phần vỏ vẫn dính liền thành một dây dài, không bị đứt. Trên mặt Mập Mạp hiện rõ vẻ khâm phục.

Tưởng Minh tự hào cắm một ngụm. Hứ! Mập Mạp ngốc, có quả táo cũng không biết gọt vỏ!

Mập Mạp ở một bên nghẹn cười đến mức nội thương, không mang theo nửa điểm ngây thơ nhưng sao lại giống tiểu hài tử vậy a, có cái gì cũng lấy ra khoe khoang…

“Kháo! Có sâu a! Ném, ném!” Tưởng Minh vội vàng thảy quả táo vào tay Mập Mạp, miếng táo trong miệng cũng phun ra ngoài. (Anh ăn ở sao dơ vậy?)

Mập Mạp nhìn nhìn quả táo, rất ngon a, chỉ có một chỗ tí xíu có sâu. Cầm lấy con dao nhẹ nhàng cắt cái khối bị sâu đi, xong rồi, lại ngon mắt rồi nè.

Tưởng Minh đem mặt chôn chặt vào lớp chăn. Mập Mạp chết tiệt, nhất định là cố ý!

———————————

Đây là cái “kết” loại nhỏ, cái “Đại Trung Hoa kết” mà bạn Tưởng Minh mua nó to lắm, treo trang trí trong nhà. Còn “lưu tô” chính là cái phần tua rua ở dưới đó.
Bình Luận (0)
Comment