Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 35

Hai người dạo quanh khu mua sắm vài lần, thu hoạch tương đối khá. Tưởng Minh ngoại trừ mua cho mình một vài bộ quần áo hàng hiệu còn mua thêm cho Mập Mập mấy thứ đồ đắt tiền, làm Mập Mạp mỗi khi nhìn đến bảng giá đều cảm thấy thịt đau.

“Được rồi, nhiêu đây là quá đủ rồi, không cần mua thêm…” Mập Mạp rên rỉ. Tưởng Minh quay đầu nhìn hai cánh tay Mập Mạp đã treo đầy quần áo, nhiêu đó hẳn là đủ.

“Đói không?” Tưởng Minh lấy bớt vài túi đồ to giúp Mập Mạp đỡ phải xách nặng.

Mập Mạp lau mồ hôi… Đi dạo phố cũng không phải chuyện bình thường nên làm, so với luyện tập hằng ngày còn mệt hơn nữa.

“Đói.”

“Ta mời ngươi ăn cơm.”

Bước vào một nhà hàng sang trọng, Tưởng Minh và Mập Mạp để quần áo mua được sang một bên bắt đầu gọi món.

“Không cần gọi nhiều món như vậy, ăn không hết đâu.” Thấy Tưởng Minh uốn lưỡi gọi món không ngừng nghỉ, Mập Mạp vội vàng ngăn y lại. Rất xa xỉ! Tưởng Minh là điển hình của gia cấp địa chủ, còn Mập Mạp với tư tưởng bình dân không so được a.

“Được rồi, trước tiên cứ nhiêu đó đi.” Buông tờ thực đơn, Tưởng Minh cho Mập Mạp một cái tươi cười. Mặc dù vậy, Mập Mạp vẫn rất cảm động, bởi chiếu theo kế hoạch dinh dưỡng giảm béo của hắn, những món Tưởng Minh gọi đều không chứa đường hoặc tinh bột.

“Buzzz… buzzz… buzzz… buzzz”

“Uy? A, được… Được, biết rồi.” Cúp điện thoại xong Tưởng Minh cũng chẳng còn tâm tình ăn cơm. Là Tề Thiên gọi đến, y nói cuối tuần sẽ cùng Mục Kiền qua Pháp kết hôn… Mà từ đầu tới cuối Tề Thiên vẫn chẳng hay biết gì, y vẫn tưởng rằng Mục Kiền bị bắt cóc là do trong công ty có người muốn kiếm lợi…

“Mập Mạp, ta ăn không vô. Ngươi ăn đi, ta chờ ngươi.”

“Nga… được.” Nhìn thấy sắc mặt Tưởng Minh không được tốt, Mập Mạp cũng không hỏi gì nhiều.

Ở bàn bên cạnh: “Ta nghĩ chúng ta không thích hợp, ta đã có người trong lòng.”

“Tiểu Tuyết, không thể cho ta một cơ hội sao?”

“Không thể. Tuy rằng người yêu của ta hiện giờ không ở đây, nhưng ta biết sẽ có một ngày hắn trở về.”

Mập Mạp sửng sốt, thanh âm này rất quen thuộc… Hắn đứng bật dậy, vươn mắt qua tấm bình phong.

“Lý Tuyết?” Mập Mạp nhịn không được kêu ra tiếng.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Lý Tuyết quay đầu: “Trữ Hân?” Bởi vì sốt ruột đứng lên, cái ghế dựa bị mạnh mẽ đẩy ra ngã xuống mặt đất, làm Tưởng Minh còn đang ngây người giật nảy. Ngẩng đầu, cau mày, đây là cái tình huống khỉ gì thế này?

Lý Tuyết đã chạy đến ôm lấy Mập Mạp. Nam nhân bên kia ngây người, Mập Mạp ngây người, Tưởng Minh cũng ngây người…

“Mập Mạp đáng chết, ngươi chết ở chỗ nào? Ta tìm ngươi gần một năm, ngươi như thế nào tự nhiên lại mất tích chứ hả? Mà ngươi sao lại gầy thành thế này? A… ăn không ít khổ đi… Mập Mạp đáng thương…” Lý Tuyết vừa đánh Mập Mạp vừa khóc lóc kể lể.

Mập Mạp không biết làm sao, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ về lưng nàng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm đầu óc hắn hiện tại không thể rõ ràng suy nghĩ.

“Khụ… Mập Mạp, không giới thiệu một chút à?” Tưởng Minh ngồi đấy, trong tay cầm chiếc đũa, chọc chọc đồ ăn trong chén, một bộ dạng ta đang lắng nghe.

Mập Mạp quay đầu nhìn Tưởng Minh, lại nhìn nhìn Lý Tuyết trong lòng, trong lòng một trận nôn nao… Hắn đột nhiên có cảm giác phản bội…

“Đây… Đây là Lý Tuyết, bạn gái của ta… Đây là Tưởng Minh, bạn… bạn tốt của ta.”

Nghe được Mập Mạp đang giới thiệu mình, Lý Tuyết ngẩng đầu, liếc Tưởng Minh một cái, thấy được nét địch ý rõ ràng trong mắt y… Lẽ nào nàng nhìn lầm rồi? Một người nam nhân sao lại có khả năng sinh ra địch ý với nàng?

Lý Tuyết ngồi xuống, đem chuyện mình vì sao lại rời đi không lời từ biệt giái thích một lần. Nhà Lý Tuyết không phải ở thành phố này, mấy hôm ấy cha nàng đột nhiên bệnh nặng, mà mẹ nàng lại không thể chiếu cố, cho nên nàng bất đắc dĩ phải xin nghỉ công tác, về nhà chăm sóc cha. Trước khi đi nàng có viết cho Mập Mạp một lời giải thích, nhưng lại không gửi tin nhắn, nghĩ rằng chờ cha nàng khoẻ lại sẽ về liền. Không ngờ bệnh tình cha nàng chuyển biến xấu, chưa đến một tuần đã ly khai trần thế… Chờ lo xong tang sự cho cha Lý Tuyết mới có thể trở lại, lại nghe được tin tức Mập Mạp đã bị đuổi việc, ngay cả nhà cũng trả. Lý Tuyết liền thuê căn nhà lúc trước Mập Mạp ở, vẫn công tác ở chỗ cũ, hi vọng một ngày kia Mập Mạp sẽ trở về…

Nghe Lý Tuyết nói xong, Mập Mạp cảm khái ngàn lần vạn lần, hận mình vì cái gì lại đi bỏ lỡ tờ giấy nhắn tin kia, lại càng hận chính mình không chiếu cố nàng nhiều một chút. Một nữ nhân lo nhiều việc như vậy nhất định chịu không ít khổ cực a!

Tưởng Minh nhìn hai người bọn họ thâm tình nhìn nhau, lời muốn nói cũng không chen vào được… trong lòng không hiểu sao dâng lên một cơn lửa giận.

“Mập Mạp, ta đi trước.” Phun ra một câu, Tưởng Minh cầm điện thoại rời đi.

“Uy, ngươi đi đâu? Buổi tối trở về sớm một chút a…”

Tưởng Minh không để ý đến hắn.

“Y là bằng hữu của ngươi?” Lý Tuyết nhìn bóng dáng Tưởng Minh rời đi, nghi hoặc hỏi.

“Ân, ta hiện tại đang ở chỗ của y. Y mở một cái câu lạc bộ thể hình, ta đến đó giảm béo.”

“Giảm béo? Hèn gì ngươi gầy như vậy.” Lý Tuyết cầm lấy tay Mập Mạp cảm thán.

“Ha ha, như vậy không tốt sao?”

“Tốt chứ, nhưng ta sợ ngươi gầy xuống sẽ có rất nhiều người muốn giành ngươi với ta, làm sao được?” Lý Tuyết làm bộ buồn rầu trêu ghẹo.

“Ha ha, không có đâu. Chỉ có ngươi mới có thể thích ta, mấy người khác nhìn một cái còn không thèm nữa là.”

Lý Tuyết trầm mặc. Tuy rằng câu ấy chỉ là một câu nói đùa, nhưng Mập Mạp gầy xuống quả nhiên đẹp hơn rất nhiều: dáng người cao lớn, bề ngoài tuấn lãng, còn có tính cách ôn nhu… Nếu gầy hơn chút nữa, người thích hắn khẳng định rất nhiều.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

“A? Không có gì… Trữ Hân này, ngươi chừng nào thì trở về?”

“Trở về đâu?” Mập Mạp nghi hoặc.

“Thì về căn nhà trước đây của ngươi a.”

Trở về nhà? Mập Mạp chưa từng nghĩ đến việc phải trở về nhà. Ở chỗ của Tưởng Minh, hắn đã quên mất mình cuối cùng có một ngày phải dọn ra…

“Chuyện này nói sau.”

Ra khỏi nhà hàng, Mập Mạp ôm theo một đống túi. Lý Tuyết nhìn thấy mấy cái túi kia sửng sốt cả buổi, toàn đồ hiệu đắt tiền, ít nhất cũng phải vài ngàn… Tưởng Minh kia đúng là tiêu tiền như nước a!

“Ta về trước, có thời gian sẽ tìm ngươi.”

“Ân, tốt. Ta có thời gian cũng sẽ tìm ngươi nói chuyện.” Hai người cho nhau số điện thoại.

Mập Mạp ngồi xe buýt công cộng trở về. Đối với việc Lý Tuyết xuất hiện, hắn dường như không còn cao hứng như trước nữa. Hắn đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần Lý Tuyết sẽ trở về, tìm hắn, giải thích cho hắn biết nàng không hề từ bỏ hắn… Nay giấc mộng đã trở thành sự thật, nàng đã thật sự trở lại, vậy hắn vì sao lại không hưng phấn, ngược lại còn ẩn ẩn cảm thấy một tia bất đắc dĩ?

Trở lại câu lạc bộ, mở cửa vào liền phát hiện Tưởng Minh ở nhà, đang buồn chán ngồi xem tivi.

“Ngươi làm sao lại đột nhiên về trước?” Buông mấy túi đồ trong tay, hắn chạy ra đổi giày.

“Nàng ta là bạn gái của ngươi?”

“A? Ân… trước kia quen nhau.”

“Hừ! Không nghĩ đến cũng có người thích ngươi béo như vậy.”

Mập Mạp trầm mặc. Đúng vậy, hắn chưa bao giờ hi vọng xa vời mình chạm được tay vào tình yêu, nhưng Lý Tuyết xuất hiện đã cho hắn hi vọng và dũng khí.

“Hừ!” Tưởng Minh tắt màn hình, xoay người về phòng ngủ.

———————

Sao ta có cảm giác như tác giả đánh lộn tên chương thế nhỉ? Chương trước làm gì đã có nữ pháo hôi đâu? Mà chương này làm gì đã có nụ hôn đầu? Ծ_Ծ Ta QT trực tiếp từ bản raw thì nó thế rùi, ngộ nhỉ???
Bình Luận (0)
Comment