Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 50

Tối khuya hơn mười một giờ Trữ Vũ mới về nhà, cha Mập Mạp tức giận quát lớn vài câu, mẹ hắn liền vội vàng khuyên giải. Mập Mạp vốn không ngủ được, nghe tiếng quát tháo ngoài kia liền càng thanh tỉnh.

“Ngươi nói xem ngươi giống cái dạng gì hả? Mỗi ngày đều ra ngoài uống rượu, đang học đại học giờ cũng không thèm đi, toàn là kết giao với đám hồ bằng cẩu hữu, từ hôm nay trở đi ta không cho phép ngươi ra ngoài theo chân bọn nó nữa!” Ông Trữ tức giận thở hổn hển.

“Tiểu Vũ, mau nhận sai với ba ngươi đi, nói con không dám nữa, mau! Lão Trữ à, ông cũng đừng có tức giận nữa, hại đến thân mình đó.”

“Ba à, con ngay cả quyền kết giao bằng hữu cũng không có sao? Ha ha, không bằng ba cũng đem con đuổi ra ngoài luôn đi, con càng thấy tự do.”

“Hỗn trướng! Ngươi nói cái gì đó?” Ông Trữ hầm hập bước tới cho Trữ Vũ một cái tát vang dội.

Trữ Vũ chỉ bụm mặt cười lạnh: “Ha ha, lão già kia, ta nói ông cũng thật đáng thương nha, có một đứa con gái giờ xem như đã không còn, hai đứa con trai lại đều là đồng tính luyến ái, là do ông tạo nghiệt quá nặng nên giờ báo ứng mới ập hết lên đầu đám con ông!”

“Ngươi… ngươi nói cái gì đó? Lặp lại lần nữa xem nào?” Bà Trữ trợn trừng mắt không dám tin.

“Nói cái gì ấy à? Ha ha ha… Tôi là nói hai đứa con trai của ông bà đều đồng tính luyến ái hết đấy!”

Bà Trữ chớp chớp mắt rồi hôn mê bất tỉnh, ông Trữ cũng đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu. Lúc này, Trữ Vũ im lặng bước đến bên sô pha, lôi di động ra bấm số 120. (con số khẩn cấp của Trung Quốc, bạn nào xem nhiều truyện chắc đều biết cả rồi) Nói chuyện điện thoại xong, Trữ Vũ rất tự nhiên bưng ly trà lên môi nhấp một ngụm.

“Ngươi… ngươi… ngươi là cái thứ đồ bất hiếu! Ngươi… khụ khụ khụ…” Ông Trữ ngồi dưới đất ho sù sụ, tức giận đến mức một câu cũng không thốt ra được.

Mập Mạp đẩy cửa bước ra, liếc mắt khắp mọi người một lần sau đó đỡ cha dậy, cũng ôm mẹ hắn lên sô pha, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Trữ Vũ.

“Khi nào thì biết?” Mập Mạp ảm đạm hỏi.

“Khi thấy anh và y cùng nhau.”

“… Ngươi từ lúc nào thì biến thành như vầy?” Mập Mạp nhíu mày hỏi. Đứa em trai hắn lúc nào cũng cao ngạo khinh người, ai ngờ được rồi cũng tụt dốc đến mức này.

“Sau khi xuất ngoại… Ha ha ha, tất cả đều là báo ứng hết, anh không nhận ra à? Hiện tại em rất rất ghen tị với anh, thật đấy!” Buông ly trà, hắn hung hăng nhìn Mập Mạp.

“Thật sao? Ta lại không cho rằng mình có bất kì cái gì đáng giá cho ngươi ghen tị. Đúng rồi, ngươi nói xem Tiểu Phi bị làm sao vậy?”

“Nhiễm trùng đường tiểu gia đoạn cuối, sống không quá ba tháng, biện pháp duy nhất chính là đổi thận.”

“Sao đó thì sao?”

“Chỉ có hai anh em chúng ta có thể đổi thận cho nó, nhưng em cự tuyệt rồi.” Trữ Vũ mỉm cười nhìn cha mẹ.

Ông Trữ trợn đến suýt rớt con mắt ra ngoài.

“Vì sao? Ta nhớ rõ cảm tình của hai ngươi tốt lắm mà?”

“… Bởi vì, anh không biết sau khi đổi thận sẽ thế nào à?” Trữ Vũ cười lạnh: “Không thể nhân đạo được, anh hiểu không? Bằng không anh sẽ rở thành một thằng nam nhân không hoàn chỉnh, có kém gì so với thái giám đâu?”

Mập Mạp sửng sốt, hèn gì Trữ Vũ không chịu hiến thận cho Tiểu Phi… Nếu đã như thế thì mục đích cả nhà tìm hắn về cũng chỉ có một, đó là giúp Tiểu Phi ghép thận.

“Con cũng cự tuyệt.” Mập Mạp quăng một câu ra, sau đó liếc mắt khắp căn phòng. Ông Trữ bỗng nhiên như già đi hơn chục tuổi, cả gương mặt tái mét. Kì thật thì kết quả như thế ông cũng đã đoán được phần nào, là ông làm ra chuyện đáng xin lỗi Mập Mạp trước, cho nên hắn cư xử như thế ông đâu có cách nào chỉ trích. Duy một việc làm trái tim ông băng giá chính là Trữ Vũ, vì cái gì nó lại biến thành cái dạng thế này? Thì ra một Trữ Vũ thông minh nghe lời sau một đêm lại có thể biến thành ác ma…

Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương đến đưa bà Trữ vào bệnh viện, ông Trữ cùng hai đứa con cũng đi theo.

Ngồi trên băng ghế ở hành lang, Mập Mạp đang chán ghét hương vị đặc thù trong bệnh viện – một loại hương vị của tử vong.

“Anh…”

“Sao?”

“Anh à…”

“……” Mập Mạp nhìn thằng em ngồi ngay bên cạnh, trong lòng có chút nghi hoặc.

Trữ Vũ cúi đầu, cắn cắn môi xong đột nhiên khóc nấc lên: “Anh à, vì sao anh phải làm mình gầy đi chứ?”

Mập Mạp càng cảm thấy kì quái, chẳng lẽ hắn gầy đi không tốt sao?

“Vì cái gì chứ? Mập Mạp thiện lương ngày trước biến đi đâu mất rồi? Anh vì cái gì phải giảm béo chứ hả?” Trữ Vũ bỗng ngẩng phắt lên nhìn Mập Mạp, cá gương mặt tèm lem nước mắt doạ Mập Mạp nhảy dựng. Trong ngực hắn, hình như có chỗ nào đó đang âm ỉ đau.

Mập Mạp ôm lấy vai Trữ Vũ, giống như lúc nhỏ vẫn hay làm, nhẹ nhàng vỗ về an ủi hắn.

“Anh à, anh có biết nhà mình một năm này ở nước ngoài là như thế nào không?”

Trữ Vũ ngồi thẳng người, cười một cách đau khổ: “Em hận bọn họ, vì cớ gì đang yên đang lành lại đi xuất ngoại chứ!”

Mập Mạp nghi hoặc, Tiểu Vũ làm sao lại đến mức hận mọi người?

“Sau khi xuất ngoại, em với Tiểu Phi rất hưng phấn, rất ngạc nhiên, dù sao thì hai đứa lớn như vậy còn chưa ra nước ngoài bao giờ. Canada rất tốt, thật sự, ít nhất thì điều kiện sống rất tốt.”

Mập Mạp yên lặng không nói gì nhìn đứa em trai.

“Sống ở nơi đó được một thời gian thì cả nhà đều nhiễm phải mấy cái thói hư tật xấu của xã hội. Em gái thì kết giao với một tên bạn trai tóc vàng, cả ngày chẳng về nhà được mấy lần; mẹ thì ham mê cờ bạc, đánh mười ván thua hết mười ván, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng đủ cho mẹ cá cược. Còn ba mỗi ngày chỉ biết nằm trong nhà xem TV với chơi đầu tư cổ phiếu, em cũng… yêu đương với đi club thường xuyên.”

“Người trong mấy quán bar đương nhiên hỗn tạp đủ kẻ xấu người tốt, em trong lúc đến một quán gay bar đã quen biết Any, sau đó bị bọn họ đánh thuốc không biết gì nữa…” Trữ Vũ bụm mặt như không muốn nhớ lại một quá khứ đau lòng, Mập Mạp chỉ có thể vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.

“Về sau, em còn nghiện hút…”

“Cái gì?” Tay Mập Mạp chợt khựng lại.

“Là ma tuý nhưng không quá nghiện, chỉ là từ đó em chán ghét đến trường, hầu như mỗi ngày đều trốn học theo chân bọn họ ra ngoài quậy phá…”

Mập Mạp kinh hãi, đến tột cùng là biến cố lớn đến mức nào mới có thể biến một đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh trở thành cái dạng này cơ chứ?

“Ba mẹ có biết chuyện này không?”

Trữ Vũ lắc đầu, đột nhiên siết chặt hai nắm tay: “Anh có biết cái lão già đó khi biết em là dân đồng tính luyến ái đã làm cái gì không? Ha ha ha, lão đem em nhốt vào toilet một tuần đấy! Suốt một tuần không cho phép em ăn bất cứ cái gì nếu em không chịu sửa đổi. Thế, cho dù em có chết đói thì bọn họ cũng xem như không có đứa con trai như em!”

Mập Mạp lại một lần nữa bị doạ cho ngây người. Ba mẹ trước đây có bao nhiêu sủng ái Tiểu Vũ cũng làm cho hắn ghen tị biết bao nhiêu… vì một chuyện như thế lại chọn lựa cách làm ngoan độc với nó…

“Sau đó Tiểu Phi vụng trộm thả em ra ngoài, em vừa mệt vừa đói liền chạy ngay đi tìm Any, thế nhưng anh có đoán được không, Any lại đang “làm” với một thằng nam nhân khác đấy! Yêu a, đây chính là tình yêu em liều chết để bảo vệ đấy a, thì ra trong mắt người khác lại không đáng một đồng…” Trữ Vũ bi ai kể lại.

“Tiểu Vũ à…”

“Anh, nếu sự tình chỉ có như thế thì em cũng đâu đến nỗi đi căm hận mọi người. Sau khi chia tay Any em thường xuyên lui tới mấy quán bar đồng tính, rất ít khi về nhà. Rồi bỗng có một ngày Tiểu Phi chạy đến tìm em, khóc lóc nói rằng nó mang thai nhưng không dám nói cho ba mẹ biết… Tiểu Phi mới có mười bảy tuổi đầu thôi a! Mà cái thằng chết tiệt kia cũng không đoái hoài gì đến Tiểu Phi nữa… Bất đắc dĩ, em chỉ có thể mượn tiền mấy đứa bạn giúp nó đi giải quyết hậu quả. Nhưng Canada đâu có phải Trung Quốc muốn làm liền được làm a, chỉ số tăng trưởng dân cư ở bên đó đang tụt dốc trầm trọng cho nên bệnh viện không cho phép nạo phá thai.”

Mập Mạp lại một lần nữa choáng váng đầu óc, Tiểu Phi, cô thiếu nữ xinh đẹp tâm cao khí ngạo hôm nào giờ cũng biến thành như vậy.

“Rồi cũng là em nhờ đám bằng hữu tìm đến một ông bác sĩ tư nhân, thế nhưng Tiểu Phi sau khi làm xong cũng biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn, cả ngày không mở miệng ra nói một câu nào. Em phát hiện được tình trạng của con bé cho nên nói với ba mẹ, thế nhưng anh có tưởng tượng được bọn họ đã làm cái gì không? Bọn họ mặc kệ con bé đấy, không đếm xỉa gì đến nó cả, ha ha ha…” Nói xong Trữ Vũ nở một nụ cười dữ tợn.

“Con gái ruột của mình có cái gì biến hoá chẳng lẽ làm cha làm mẹ lại bỏ ngoài tai xem như không biết sao?”

“Tiểu Vũ…” Mập Mạp kéo đứa em trai ôm vào lòng mình, trong ngực là từng trận quặn đau. Mặc kệ trước đây nó đã làm cái gì, nó dù sao vẫn là em trai của hắn, là máu mủ tình thâm của hắn a…

“Về sau, Tiểu Phi có mấy lần té xỉu, bọn họ mới nhận ra sự tình nghiêm trọng. Khi đến bệnh viện kiểm tra thì đã nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối… Em sẽ không quyên thận, em không muốn quyên a… Em không muốn làm một nam nhân không hoàn chỉnh…” Trữ Vũ ghé vào lòng Mập Mạp khóc rống lên.

Mập Mạp dựa người vào bức tường sau lưng, khẽ nhắm mắt. Hết thảy xem như báo ứng đi, vậy cũng đủ…

——————————

Editor: Đến chương này ta vẫn không thể thông cảm cho cái gia đình thối nát của Mập Mạp được miếng nào hết a, rõ ràng là tự mình gây ra chuyện xong lại muốn người khác an ủi dỗ dành, người ta không bao dung được thì lại kêu hận người ta, ai cũng thế cả, từ ông cha bà má cho tới hai đứa con thúi >”< Từ chương sau trở đi kịch tình sẽ phát triển theo chiều hướng sến súa cẩu huyết lâm đầu đấy, nhắc nhở trước một số bạn không lại đạp mìn =))
Bình Luận (0)
Comment