Một tin nhắn quái đản.
Tiêu Thanh nhìn tin nhắn ở điện di động, dở khóc dở cười. Ai nói cho anh biết Tần Thiên Vũ là cái thứ chết mẹ gì không? Chuyện quái gì đang xảy ra với thế giới này vậy?
Di chuyển ngón tay, dứt khoát ấn nút xóa. Cái tin nhắn đậm mùi thánh mẫu: “Tiêu Thanh, tôi biết anh yêu tôi. Chỉ cần nhìn ánh mắt anh tôi cũng cảm nhận được. Mỗi khắc giây tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy tình tứ. Nhưng tôi buộc phải nói thẳng với anh, tuy rằng tôi không kỳ thị đồng tính nhưng, nhưng Tần Thiên Vũ tôi đây tuyệt đối là trai thẳng, xin anh tự trọng.” chính thức bị quăng vào sọt rác.
Tiêu Thanh lắc đầu, không thể hiểu nổi, anh luôn lạnh nhạt với mọi người, chính xác là lạnh từ mặt đến tâm, làm sao lại có đứa ảo tưởng lý luận thành cái nhìn tình ý?
Bản chất của Tiêu Thanh là lạnh lùng, đến cả việc mỉm cười thật lòng cũng quá khó khăn. Ở trong công việc chỉ muốn làm tốt việc của mình sau đó rời khỏi đi, cùng với mối quan hệ khá tốt đối với Giang Nghị bên khoa gây mê vì cả hai người đã từng là bạn học, đính chính lại là chỉ có Giang Nghị bám dính lấy anh, còn anh luôn coi cậu như người dưng. Còn nữa, Tiêu Thanh không giỏi nhớ mặt người, gặp đủ kiểu mặt người trong một ngày nhưng không ai để lại ấn tượng với anh. Chướng ngại khó phân biệt mặt người này khiến việc ghi nhớ một ai đó là cả một việc khó khăn với anh. Vì lẽ đó bỗng nhiên xuất hiện Tần Thiên Vũ này làm Tiêu Thanh không hiểu nổi đã gặp người này bao giờ.
Tan tầm đến giờ về nhà, có tiếng điện thoại, là Giang Nghị.
“A Thanh, anh tính thế nào đây?” Trong lời nói của cậu có cảm giác thấp thỏm cùng căng thẳng.”
Thoạt đầu Tiêu Thanh không hiểu tại sao Giang Nghị phải khổ sở như vậy để tìm mọi cách như vậy để ở bên cạnh anh như vậy nhưng sau này cũng bắt đầu nhận ra tình ý của đối phương. Phải nói đến ánh mắt đầy hàm ý của Giang nghị khi nhìn anh vô cùng nồng nhiệt khiến anh không thể trốn tránh được. Nhưng loại ánh mắt ấy dù thế nào cũng không thể xuất hiện trên người anh. Nghĩ đến việc chính mình sẽ nhìn ai đó say đắm, Tiêu Thanh cảm thấy run rẩy, khó chịu.
“A Thanh? A Thanh….?” Do mãi không thấy anh đáp lại giọng điệu Giang Nghị trở nên nóng nảy.
“Hả, sao cơ? À….cái chuyện đấy á. Ừ, tốt.”
“Này, anh có chắc là em đang nói về chuyện kia không đây? Không phải là đang nghĩ chuyện khác đấy chứ?” Âm thanh Giang Nghị trở nên kích động: “A Thanh? Ôi chao, ai, ôi ôi trời ơi, ôi ôi ôi, ôi trời đất ơi, ôi trời ơi!!! Em mặc kệ, em mặc kệ, em mặc kệ! Anh nói tốt! Em chỉ biết là anh nói tốt thôi!!!!”
Tiêu Thanh đau trứng, người này nhây thấy sợ! Anh bắt đầu hối hận việc đồng ý thử qua lại cùng cậu. Giọng nói theo đó trở nên thiếu kiên nhẫn: “Không phải cùng cậu qua lại à! Còn muốn gì nữa? Nói nhiều!”
Lại một hồi im lặng. Sau đó, Giang Nghị thỏa mãn rống to: “A a a a a! Cứ như thế đồng ý đáp ứng em sao! Như thế bao đắng cay trước đây của em là vì cái gì!!! A a a! Hi hi hi…”
Tiêu Thanh tiếp tục đau trứng: “Điều kiện là mỗi ngày quét dọn vệ sinh, nấu cơm. Ừm, trước tiên cứ thế đã.”
“….Vì sao em cảm thấy mấy điều kiện này giống như làm vú em quá….A Thanh, hay thêm nhiệm vụ làm ấm giường đi, có được không? Em có thể làm cho mùa đông ấm áp, không cần chăn chiếu, ôm em đi này.. %¥#@””
…Tiêu Thanh ngắt máy điện thoại
Hai kẻ kỳ quái.