Đường Uyển nheo mắt tỉnh lại, nhất thời
không biết mình đang ở đâu, nàng chỉ nhớ đi theo sai quỷ về phía trước,
nhưng đi không bao lâu đã bị một người đẩy ngã ra ngoài, sau đó chẳng
biết gì nữa.
Đập vào mắt nàng là căn phòng rực rỡ ánh sáng, Đường Uyển chưa kịp
thích ứng, đưa tay dụi mắt, chợt nghe một giọng nói quen thuộc mà xa lạ
mừng rỡ vang lên. “Tam nương tỉnh rồi!”.
Tam nương? Đã lâu không nghe người khác gọi tên này, nhất thời Đường
Uyển không kịp phản ứng, chỉ có thể ngẩn ra nhìn người đó nghẹn ngào
nói. “Tam nương, sao ngài lại nghĩ quẩn như vậy? Ngài có biết lão gia và phu nhân đều bị ngài dọa đến mất hồn rồi không…”.
Lời nói quen thuộc phát ra từ miệng người đó, Đường Uyển nhìn chằm
chằm mà không biết nói gì… Điều duy nhất nàng biết là có phải mình đang
nằm mơ không? Chưa từng nghe âm hồn cũng nằm mơ.
Sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nghe phía trước có tiếng lào xào, ngay lập tức Hồ phu nhân mẹ nàng cùng một đám
nha hoàn bà vú vội vàng tiến vào, đến trước giường ngồi xuống, nắm lấy
bàn tay lạnh lẽo của Đường Uyển, nói. “Con của mẹ, sao lại nghĩ quẩn như thế, sao có thể dễ dàng nghĩ đến chuyện chết? Nếu Hồng Trù không
phát hiện ra sớm… Sao con nỡ nhẫn tâm để mẹ và cha con người đầu bạc
tiễn người đầu xanh?”.
Lại một câu nói nàng đã từng nghe, Đường Uyển nhìn mẹ, nàng không để ý biểu tình của mẹ vừa thương tâm vừa khổ sở lại vừa thấy may mắn, càng
không nghĩ đến nguyên nhân mẹ nàng nói như vậy, trong đầu nàng chỉ có
một suy nghĩ : chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ mình sống lại lần nữa?
Hồ phu nhân không phải không nhận ra Đường Uyển thẫn thờ, lòng bà
càng khó chịu hơn, bà nghĩ con gái chưa quên được chuyện khiến nàng tan
nát cõi lòng, bà cũng cần chút thời gian trở lại bình thường sau khi
nghe tin suýt nữa con tự vẫn. Hồ phu nhân âm thầm hận người nhà họ Lục
vô tình, cảm thấy con gái si tình không đáng giá, bà đau lòng nhìn dáng
con từ lúc về nhà càng ngày càng tiều tụy, đến cuối cùng vẫn nghẹn ngào
không nói nên lời.
“Mẹ…”. Đường Uyển ngồi dậy, lao vào lòng Hồ phu nhân, bây
giờ nàng chỉ muốn xác nhận tất cả là hư ảo hay sự thật, mọi thứ khác
nàng không muốn nghĩ đến.
“Con đáng thương của mẹ”. Hồ phu nhân ôm Đường Uyển, nhẹ
nhàng vỗ sau lưng nàng, chính bà cũng không chịu được nước mắt lã chã
rơi, con gái gặp chuyện, làm mẹ như bà đau lòng vô cùng, nếu không bận
tâm đến mặt mũi nhà họ Đường và thanh danh con gái, bà nhất định chạy
đến nhà họ Lục đại náo một hồi.
Rúc vào lòng mẹ, cảm nhận được sự ấm áp từ mẹ, cảm nhận được mẹ quan
tâm và phẫn nộ, Đường Uyển dần dần có cảm giác chân thật – nàng thật sự
sống lại, thật sự gặp lại người mẹ âu sầu suốt mười năm sau cái chết của nàng, vậy hẳn là nàng cũng có thể gặp lại Tử Quy, người từng trân trọng bảo hộ nàng cả đời, chưa từng kết hôn ai khác? Nghĩ đến người đàn ông
nàng từng cô phụ nhiều năm ở đời trước, trong lòng Đường Uyển bất giác
thở dài, nàng và người ấy còn có thể đến với nhau không?
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng”. Đường Uyển có thể nhận ra từng giọt nước mắt của mẹ đang rơi xuống áo nàng, nàng ngước lên nhìn Hồ phu nhân, mỉm cười nói. “Con gái không phải bình an đây sao?”.
Nói hai câu, Đường Uyển liền thấy cổ họng đau rát, cảm giác cồm cộm
khiến nàng ho khan, Hồ phu nhân vội vàng vỗ lưng cho nàng, một chút đau
lòng một chút trách cứ nói. “Tam nương, con đừng nói chuyện. Tuy
rằng Hồng Trù phát hiện sớm, cứu con xuống, nhưng vẫn bị thương… Đại phu nói tuy rằng không nặng, nhưng cổ lại… Ông ấy nói chờ con tỉnh lại nhất định rát cổ, phải chú ý tĩnh dưỡng, nói ít thôi”.
Cứu xuống? Cổ bị thương? Đường Uyển gật gật, lập tức nhận ra hiện tại là lúc nào, Lục Du muốn cưới người khác, Đường phu nhân – mẹ chồng
trước của nàng ở nhà họ Lục cố tình đưa thiếp cưới tới. Ý đồ của Đường
phu nhân Đường Uyển hiểu rất rõ, đơn giản muốn nàng hết hy vọng đừng níu kéo Lục Du nữa, ảnh hưởng đến đứa con trai tài trí hơn người chí hướng
rộng lớn của bà ta? Chính mình bị kích thích chịu không nổi, thừa lúc
bọn nha hoàn không có trong phòng, treo cổ tự sát, đại nha hoàn bên
người là Hồng Trù phát hiện, cứu xuống dưới.
Thì ra nàng sống lại ngay thời điểm đáng xấu hổ này, Đường Uyển cắn
môi, nước mắt tràn mi — vì sao sống lại trễ như vậy? Nếu sống lại, vì
sao không sống lại lúc còn chưa gả người, lúc nàng còn chưa thành thân
với tên đàn ông bạc nhược không biết nhận trách nhiệm Lục Du, để nàng có thể cẩn thận lên kế hoạch, vứt bỏ mọi quan hệ với Lục Du, sau đó gả cho Tử Quy với tấm thân trong sạch?
Nhìn thấy con gái thương tâm rơi lệ, Hồ phu nhân cũng không chịu nổi, bà nghẹn ngào nói. “Tam nương, con cũng đừng khổ sở. Lấy tướng mạo xinh đẹp của con ta mà nói,
cho dù là tái giá cũng nhất định có thể tìm được nơi quy túc tốt hơn nhà họ Lục…”.
“Mẹ, con gái hiện tại không muốn tái giá, muốn ở dưới gối hầu hạ cha mẹ”. Đường Uyển lại dựa vào lòng Hồ phu nhân, hiện tại nàng không muốn nghĩ
tới bất cứ thứ gì, chỉ mong ở lại bên cha mẹ, hiếu thuận cha mẹ, bù lại
thương tổn đời trước nàng đã gây ra cho họ.
“Được, được”. Hồ phu nhân đương nhiên không có khả năng trơ
mắt nhìn con gái yêu nhất cả đời độc thân canh giữ ở nhà họ Đường, nhưng bà biết con gái hiện tại nhất định thương tâm hết sức, chấp nhận theo ý con muốn, ngay cả uyển chuyển phản bác cũng không.
“Con gái nói thật”. Đường Uyển chui vào lòng Hồ phu nhân, ngần ngại một chút rồi nói. “Con gái trong lúc sống chết giao tranh bỗng hiểu ra, tình yêu nam nữ chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chẳng còn trông mong gì nơi đó nữa,
con nguyện có thể hầu hạ dưới gối cha mẹ, hiếu kính hai người, không cần gì khác”.
Đường Uyển thông minh từ nhỏ, ngoại trừ nhìn không rõ hay dở trong
chuyện tình cảm, thì những việc còn lại đều thông thấu, tất nhiên nghe
ra Hồ phu nhân đang an ủi nàng, nói dễ nghe là đồng ý cho có lệ, chờ
nàng khôi phục rồi nhất định bà sẽ không thuận theo ý nguyện độc thân cả đời của nàng. Đường Uyển còn nhớ, kiếp trước bản thân có thể thuận lợi
gả vào nhà họ Triệu, trở thành vợ Tử Quy đều là vì Tử Quy muốn, là người ấy đã hao hết võ mồm thuyết phục mẹ và Phùng phu nhân, mẹ cũng mời chị
họ của bà là Hồ quý nhân trong cung tác hợp, bằng không Phùng phu nhân
sao dễ dàng chấp nhận để Tử Quy cưới một người phụ nữ tái giá về làm vợ?
Nghĩ đến kiếp này không còn duyên phận với Tử Quy nữa, Đường Uyển
liền đau lòng khó nhịn, nước mắt cũng tuôn rơi não nề, chỉ là nàng thà
để chính mình đau lòng cả đời, còn hơn để Tử Quy vì nàng mà trở thành
trò cười cho kẻ khác, bị chỉ trỏ suốt đời một lần nữa.
“Con gái số khổ của mẹ…”. Hồ phu nhân không biết con nghĩ
gì, thấy con bị Đường phu nhân đối xử như thế, bị Lục Du bỏ, vẫn chưa
hết hy vọng với tên đàn ông bạc bẽo đó, nhớ đến hành động con vừa làm,
suýt nữa đã phí hoài bản thân, Hồ phu nhân càng bi thương, ôm con gái
khóc nức nở…
Đường Uyển nghĩ đến từng âm dương cách biệt với người nhà, nghĩ đến
bản thân từng ngày đêm mong ngóng đứng trên đài nhìn về quê hương, còn
nghĩ đến bản thân đã hết duyên phận với Tử Quy, cũng thương tâm, dựa vào lòng mẹ thất thanh khóc rống, muốn mượn nước mắt dốc hết đau khổ trong
trái tim nàng ra, về phần Lục Du, nàng không muốn nghĩ đến còn có kẻ đó
tồn tại nữa…