Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 13

“Ơ, đây là cái gì?” – Bạch Liên Nhi dừng bước chân đang vừa đi vừa nhảy, cúi thấp người nhặt lấy cái bao nhỏ dưới đất.

Nàng nghiêng đầu mở cái bao ra, lẩm bẩm nói “Kỳ quái!Sao lại là ngọc bội?”

“Bạch Liên Hoa...... Không phải! Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư ở chỗ này ạ!”

Nghe có người gọi tên mình, Bạch Liên Nhi ngước nhìn qua bên đó, chỉ thấy Thanh Thảo, nha hoàn bên người tỷ tỷ đang không ngừng vẫy vẫy tay về phía nàng.

Bạch Liên Nhi tiện tay đem vật vừa nhặt được bỏ vào tay áo, vội vàng chạy đến bên cạnh Thanh Thảo: “Thanh Thảo tỷ tỷ, tỷ gọi Liên Nhi có chuyện gì sao?”

Khóe môi Thanh Thảo co rút, đôi mắt chuyển động, dắt tay Bạch Liên Nhi đi đến gốc cây lê trong viện: “Công tử..... Vị này chính là Liên Nhi tiểu thư trong phủ ạ!”

Bạch Liên Nhi còn nhỏ, lại bị Thanh Thảo một đường dắt đi, trong bước chân không khỏi có chút lảo đảo, lúc này lại đột nhiên dừng lại, thân thể không tự chủ liền ngã về phía trước, ngay tại lúc nàng hé miệng sợ hãi kêu lên, mội đôi tay thon dài nâng đỡ nàng lại.

“Tạ...........” – Bạch Liên Nhi ngước đầu lên, vừa muốn nói cám ơn, nhưng mà, một gương mặt anh tuấn lọt vào trong tầm mắt, trong nháy mắt nàng quên mất lời nói của mình, chỉ còn lại một cái nhìn ngây ngốc, giờ phút này trái tim nhỏ bé của nàng cứ thế mà đập rất nhanh.

“Bạch nhị tiểu thư, nàng không sao chứ?” Nam Cung Phong Hoa nhìn tiểu cô nương ngọc tuyết khả ái trước mắt, không khỏi khẽ cười, hỏi.

Gương mặt nhỏ bé của Bạch Liên Nhi lập tức xuất hiện một vệt hồng, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, nói không thành tiếng: “Đa, đa tạ công tử!”

Tuyết trắng bên cây hoa lê, thiếu niên ôn nhuận như ngọc.

Bên dưới những cánh hoa đang lay động, thiếu nữ ( miễn cưỡng là) mặt ngại ngùng má đỏ ửng.

Đây là hình ảnh tuyệt đẹp cỡ nào.... Đây là một cảnh sơ ngộ lãng mạn cỡ nào nha......

Lén nhìn bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt mãn mãn, Tần Dĩ Mạt rất hân hoan.

“Tiểu thư......” Đằng sau cây cột trên hành lang đỏ thắm cách xa phía sau, không biết lúc nào đã xuất hiện Thanh Thảo đứng phía sau Tần Dĩ Mạt, lầm bầm nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì chứ?”

“Hư..... Đem miệng khép lại, đừng để cho hai người họ phát hiện ra!” Tần Dĩ Mạt khom người lén lút nói, trên mặt nàng tràn ngập kích động cùng khẩn trương, đôi mắt to chớp cũng không chớp, cứ nhìn chằm chằm qua bên kia.

***

Chỉ thấy Nam Cung Phong Hoa kia tựa hồ đối với tiểu Bạch Liên Hoa nói gì đó, tiểu Bạch Liên Hoa suy nghĩ một chút sau, gương mặt liền đỏ ửng, từ trong tay áo ngại ngùng lấy ra một vật gì đó.

Trên mặt Nam Cung mỹ thiếu niên dường như hiện lên vẻ thất vọng, hắn hơi lắc đầu.

Tiểu Bạch Liên Hoa lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt lã chã – chực khóc.

Tần Dĩ Mạt núp ở phía xa xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi bắt đầu lẩm bẩm: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì chứ! Nhanh tới an ủi tiểu giai nhân của ngươi đi!”

Dường như nghe thấy được âm thanh hô hoán mãnh liệt của Tần Dĩ Mạt, chỉ thấy Nam Cung thiếu niên bỏ qua vẻ do dự, đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu Bạch Liên Hoa, cùng với vẻ mặt ôn nhu nói gì đó.

Tiểu Bạch Liên Hoa sau khi nghe xong ngừng khóc mỉm cười, để Tần Dĩ Mạt đang nhìn không biết vì sao cả người muốn nổi da gà.

Hai người cứ như thế mà bắt đầu cuộc đối thoại, khoảng chừng nửa khắc sau, nét tươi cười trên gương mặt tiểu Bạch Liên Hoa ngày càng nhiều, Nam Cung thiếu niên cũng là một vẻ mặt ôn nhu. Đến lúc này trái tim đang ở tận trên cao của Tần Dĩ Mạt mới từ từ buông xuống..

“Nhìn tình hình này, tiến triển của hai người chắn hẵn cũng không sai!” Nàng âm thầm nghĩ.

***

“Nam Cung ca ca......” Bạch Liên Nhi e thẹn nói: “Ngọc bội ta nhặt được đều không phải khối ngọc bội mà huynh cần tìm, không giúp đỡ được huynh, thật sự xin lỗi!”

“Liên Nhi nói gì thế......” Nam Cung Phong Hoa ôn nhu cười: “Vốn là tại ta bất cẩn, làm sao lại trách muội được”.

“Nhưng mà, khối ngọc bội kia không phải đối với huynh rất trọng yếu sao?” Bạch Liên Nhi nói, vẻ mặt biểu tình “ ta – thật – sự – quá – vô –dụng”.

Nhìn tiểu cô nương đáng yêu phiêu lượng như thế, một vẻ mặt phiền não vì ngươi, nụ cười của Nam Cung Phong Hoa không khỏi lại thêm phần ôn nhu.

Bạch Liên Nhi thấy thế, vẻ xấu hổ trên mặt càng sâu, chỉ thấy nàng hơi suy nghĩ một chút, liền cởi xuống khối ngọc bội “ Phượng Hoàng Vu Phi” mà Tần Dĩ Mạt vừa tặng cho.

“Nam Cung ca ca, khối ngọc bội này cũng rất đẹp, Liên Nhi đem tặng cho huynh được không?”

Tới rồi, tới rồi, tới rồi..... Tần Dĩ Mạt nắm chặt tay, trong lòng điên cuồng hò hét: ” Nhận đi! Nhận đi! Ngươi mau nhận đi!”

Nam Cung Phong Hoa nhìn khối ngọc bội trên đôi tay tuyết trắng, không khỏi khẽ: “Nghi......?”một chút.

Hắn cầm lấy ngọc bội tỉ mỉ xem xét một hồi, hơi kinh ngạc nói: “Ngọc bội này, chất liệu và cách làm đều tương tự như khối ngọc của ta, chỉlàngoại hình lại không tương đồng, khối ngọc bội của ta hình rồng, khối này chính là phượng...... Như thế này vừa nhìn giống như là một đôi”.

“Long, phượng, một đôi......” Nghe Nam Cung Phong Hoa nói xong, Bạch Liên Nhi dường như e thẹn đến toàn thân đều ửng đỏ, trong lòng nàng ngây thơ hỗn loạn nghĩ: “Chẳng lẽ Nam Cung ca ca đang ám chỉ điều gì với ta sao?”

“Không biết khối ngọc bội này từ đâu mà Liên Nhi muội muội có?”

Bạch Liên Nhi ngẩng đầu, vừa muốn nói là tỷ tỷ tặng cho, nhưng mà, ngay lúc nhìn đến đôi mắt đang cười của Nam Cung Phong Hoa, không biết vì sao lại đem lời vừa định nói thu vào cổ họng, chỉ nghe nàng nũng nịu nói rằng: “Ngọc bội này là, là, là sinh thần Liên Nhi lúc trước nương đã tặng cho”.

Dù sao tỷ tỷ cũng nói qua không được cho ai biết mà! Nàng nói như vậy là làm theo lời hứa với tỷ tỷ, cũng không phải là nói dối đâu! Trong lòng cho mình một lý do như vậy xong, Bạch Liên Nhi lập tức an lòng.

“Lễ vật quý giá như vậy, tại hạ không thể lấy được, đa tạ hảo ý của Liên Nhi muội muội!”

Bạch Liên Nhi vừa nghe hắn cự tuyệt xong, lập tức nước mắt đầm đìa, chỉ thấy nàng vẻ mặt đau xót nói: “Là Liên Nhi làm sai cái gì để Nam Cung đại ca huynh ghét bỏ sao? Liên Nhi, Liên Nhi...... Ô ô...... Chỉ là muốn để huynh vui vẻmột chút thôi!”

“Bạch Liên Hoa này làm saolại khócnữa?” Ở chỗ xa, Tần Dĩ Mạt không ngừng cau mày nhìn cảnh này.

“Cái này có gì kì lạ, tiểu thư cô cũng đâu phải không biết!” Thanh Thảo ở phía sau vẻ mặt “cô làm sao đến giờ vẫn chưa rõ”: “Vị kia chính là vị nói không được ba câu, là có thể khóc đến bốn hồi, nàng ta nếu như không khóc mới là chuyện lạ!”

Ngay lúc hai chủ tớ bên này đoán đoán mò mò, Bạch Liên Nhi bên kia bỗng nhiên đem ngọc bội nhét vào trong lòng Nam Cung Phong Hoa, xoay người chạy về hướng khác.

Nam Cung Phong Hoa trên mặt cả kinh, do dự nhìn thân ảnh Bạch Liên Nhi đang chạy xa, tựa hồ không biết chính mình có nên đuổi theo hay không.

“Ai! Đuổi theo đi! Ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy!” Tần Dĩ Mạt trừng mắt kêu lên.

“Ô ô...... Ô ô......” Bạch Liên Nhi ôm mặt chạy về phía trước, nàng không biết vì sao Nam Cung ca ca lại không chịu nhận lấy ngọc bội, chẳng lẽ là chán ghét nàng, không thích nàng hay sao? Người ta rõ ràng cũng chỉ muốn tốt thôi mà!

Trong Bạch phủ lúc này, mọi người đều ở tiền viện tham gia hỉ yến, trong hậu viện không có người, Bạch Liên Nhi tuy nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, không lập tức chạy ra đình viện, nàng một bên khóc lóc, một bên lại có chút hối hận, nàng cùng Nam Cung ca ca chỉ là bèo nước gặp nhau, lại như vậy thô lỗ chạy đi, muốn gặp lại lại không biết là lúc nào nữa?

Ngay lúc nàng đang do dự có nên trở lại hay không, một đôi bàn tay to bỗng nhiên che miệng nàng. Bạch Liên Nhi mở to hai mắt, tay chân lơ lửng quơ loạn xạ, trong miệng cũng không ngừng phát ra âm thanh ô ô ô.

“Ngươi cái tiện nhân này sinh ra cái tiểu tiện nhân!” Chỉ nghe một giọng nữ sắc nhọn vang lên: “Đè tay chân của ả lại cho ta, đừng để cho cái tiểu tiện chủng này chạy mấy!”

Bạch Liên Nhi sợ hãi đến cả người run rẩy, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ, trong lòng nàng liên tục gào thét: “Nương...... Nương,cứu Liên Nhi với! LiênNhi rất sợ!”

Một đôi tay mang lưu kim hộ giáp chậm rãi vuốt mặt Bạch Liên Nhi, chỉ nghe âm thanh sắc nhọn ấy vang lên: “Mẹ là hồ ly tinh, sinh ra nữ nhi quả nhiên cũng mang bộ mặt hồ ly tinh!”

Bạch Liên Nhi sợ hãi nhìn nữ nhân trước mắt, nàng biết bà ta, chính là nữ nhân thường khi dễ nương, đánh nương, khiến cho nương khóc rất nhiều.

Trên mặt Tả Hương Tú lộ ra một vẻ khoái ý tươi cười, trong ngực bắt đầu phẫn hận, đều chỉ tại có ả Ngu Tâm Nhi kia tướng công mới lạnh nhạt với mình, nàng ta đợi nhiều năm như vậy, mong chờ nhiều năm như vậy mới có thể trở thành chủ mẫu Bạch gia, nhưng tiện nhân kia dám để tướng công lập ả làm bình thê, quả thật không xem mình ra gì.

“Ta ngược lại muốn biết tiện nhân kia thấy nữ nhi mình bị như thế này, còn có thể cười ngọt ngào như vậy nữa hay không” – Tả Hương Tú vừa dứt lời, những ngón tay mang theo hộ giám liền tàn nhẫn rạch xuống, chỉ một chốc, một dòng máu tràn ra từ gươngmặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Nhi.

Tiếng kêu thảm thiết không khống chế được từ trong miệng nàng trào ra, thế nhưng lại bị người phía sau bịt miệng lại mất, chỉ có thể phát ra âm thanh thống khổ không gì đau hơn.

Tả Hương Tú thấy thế liền hưng phất không chịu được, chỉ thấy đôi mắt sâu trũng của bà ta lóe lên một tia sáng, trên mặt cũng là một màu sắc điên cuồng không kìm được.

Ngay tại lúc Bạch Liên Nhi vừa đau vừa sợ đến mất hồn, Tả Hương Tú lại giơ tay hướng đến má còn lại của nàng mà rạch xuống.

“Dừng tay ——” – Chính tại lúc này, sau lưng nàng đột nhiên vang lên một âm thanh giận dữ.

Tả Hương Tú xoay người, nhưng mà, còn chưa đợi nàng nhìn rõ cái gì đã cảm thấy trong bụng truyền tới một cảm giác đau, nàng thảm thiết kêu: “A ——”, cả người đều bị một cước đá ra ngoài.

Một đạo bạch sắc thân ảnh phong trì điện siết cấp tốc mà đến, chỉ thấy hắn bất quá thi triển mấy chiêu, liền dễ dàng đốn ngã nanh vuốt của Tả Hương Tú.

“Liên Nhi muội muội, muội không sao chứ?” Hắn nhìn vẻ mặt đầy máu của Bạch Liên Nhi, gấp giọng hỏi

Ngây ngốc nhìn nam nhân tựa như thiên thần từ trên trời hạ xuống này, Bạch Liên nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nam Cung ca ca”.
Bình Luận (0)
Comment