Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 9

Gương mặt của Saxon siết chặt khi cô bảo rằng Harold đã chết, và màu sắc sáng chói trong đôi mắt anh mờ đi. Cô đã chờ đợi anh từ chối để lắng nghe bất cứ điều gì về gia đình Bradleys, nhưng anh không làm vậy. Nếu anh tò mò, mặc dù anh đã giấu nó rất tốt, vì anh cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Những tin tức về cái chết của Harold đã làm anh choáng váng với biểu hiện sự quan tâm, mặc dù bất đắc dĩ “Emmeline vẫn còn sống trong ngôi nhà cũ một mình à?”

Cô nói với anh địa chỉ và anh gật đầu “Nó cũng là ngôi nhà đó.”

“Bà ấy dường như có sức khỏe tốt”, Anna nói “Bà ấy đã khóc khi em nói em biết anh”. Cô hít một hơi thở sâu “Anh nên đến gặp bà ấy.”

“Không”, anh nói một cách cụt ngủn, gạt bỏ ý tưởng với một sự cau mày.

“Tại sao không?”

Cô có thể cảm thấy anh rụt người lại, thấy gương mặt anh đóng kín. Cô chìa tay ra và nắm lấy bàn tay anh, nhớ đến điều mà Emmelina đã nói về việc đã đẩy anh ra xa trong khi họ nên kéo anh lại gần hơn. “Em sẽ không để anh không cho em vào”, cô nói “Em yêu anh, và chúng ta đã ở cùng nhau vì điều này.”

Đôi mắt anh không biểu lộ gì, nhưng anh đã chú ý đến cô “Nếu em có một vấn đề, anh có muốn giúp đỡ em không, hay sẽ để em tự giải quyết một mình?, cô nhấn mạnh.

Có một ánh sáng lung linh của sự biểu hiện, đi quá nhanh để cô có thể đọc “Anh sẽ quan tâm đến nó.”, anh nói, và bàn tay anh siết chặt hai bàn tay cô. “Nhưng anh không có vấn đề gì.”

“À, nhưng em nghĩ rằng anh có.”

“Và em nhất định giúp anh, dù anh nghĩ nó có tồn tại hay không, nó là gì?”

“Đó là nó. Đó là cái cách những mối quan hệ công việc. Con người can thiệp vào công việc kinh doanh của người khác vì họ quan tâm.”

Trước kia, anh sẽ nghĩ nó là một sự xâm phạm quá quắt vào sự riêng tư của anh, nhưng mặc dù sự quyết định của cô đã làm anh phát cáu, vào thời gian này, nó chỉ tạo cho anh cảm giác an toàn một cách kỳ quặc. Cô nói đúng, đây là cái cách những mối quan hệ công việc. Anh đã nhìn thấy nó, mặc dù đây là lần đầu tiên anh trải qua. Bằng cách nào đó, “sự sắp đặt” của họ đã thở thành một “mối quan hệ” với đầy đủ những sự phức tạp, yêu cầu và trách nhiệm, nhưng anh sẽ không lựa chọn để quay lại. Lần đầu tiên trong cuộc sống, anh cảm thấy mình đã được công nhận, Anna đã biết tất cả về anh, mọi chi tiết ghê tởm về sự sinh ra và thời thơ ấu của anh. Cô biết điều tồi tệ nhất, nhưng cô không bỏ anh.

Bất chợt với một sự thôi thúc, anh nâng cô lên ngồi vào trong lòng anh để anh có thể nhìn trọn vẹn khuôn mặt cô trong khi họ nói chuyện. Đó là một tư thế cá nhân mãnh liệt cho việc nói chuyện, cả thể xác lẫn tinh thần, nhưg nó cảm thấy đúng. “Nó không phải là thời gian tốt trong cuộc sống của anh.”, anh nói với một sự nỗ lực để giải thích “Anh không muốn nhớ về nó, hay đi thăm lại nó.”

“Cái cách mà anh nhớ về nó trước đây đã bị bóp méo bởi mọi thứ. Anh nghĩ họ lạnh nhạt và bực bội với anh vì anh không phải là con trai họ, nhưng tất cả những điều đó không phải là cách mà họ rời bỏ”.

“Anna”, anh nói một cách kiên nhẫn, “Anh đã ở đó”. Cô ôm gương mặt anh trong hai bàn tay mình. “Anh là một cậu bé bị hoảng sợ. Anh không nghĩ nó có thể là anh đã từng từ chối điều mà anh mong đợi vì đó là điều mà anh nhìn thấy?”

“Vì vậy bây giờ em là một bác sĩ tâm lý không chuyên phải không?”

“Lý luận không đòi hỏi một trình độ”. Cô chồm người về trước và lén một nụ hôn nhanh. “Bà ấy đã nói chuyện trong nhiều giờ, kể cho em nghe tất cả về anh.”

“Và bây giờ em nghĩ em là một chuyên gia.”

“Em là một chuyên gia với anh”, cô cáu kỉnh “Em đã chú ý anh trong nhiều năm, ngay khi em làm việc cho anh.”

“Em rất xinh đẹp khi em tức giận.”, anh nói, bất chợt thích thú với cuộc đàm thoại này. Anh nhận ra với sự ngạc nhiên, rằng anh đang trêu chọc cô, và đó là một niềm vui. Anh có thể làm cho cô giận, nhưng dù sao đi nữa cô vẫn yêu anh. Lời cam kết có những lợi thế của nó.

“Vậy thì em gần như có nhiều sự xinh đẹp hơn”, cô cảnh cáo.

“Em có thể sử dụng nó.”

“Anh nghĩ vậy à, anh chàng to lớn kia?”

“Vâng”. Anh khum khum hai bàn tay trên hông cô và di chuyển cô một cách khêu gợi “Em chắc chắc xinh đẹp như em có thể.”

Trong giây lát mi mắt cô nặng trĩu trong sự đáp ứng, sau đó cô vụt mở mắt và nhìn anh đăm đăm “Đừng cố gắng làm em xao lãng.”

“Anh không cố gắng”

Không, anh đã thành công mà không có sự nỗ lực. Cô quá xa với việc kết thúc những sự nỗ lực của mình để thuyết phục anh mặc dù cô bắt đầu để đứng dậy. Hai bàn tay anh vẫn siết chặt hông cô và giữ cô ngồi yên. “Hãy ở lại đúng nơi mà em đã ngồi”, anh ra lệnh.

“Chúng ta không thể nói chuyện trong tư thế này. Anh sẽ đưa tâm trí em vào tình dục, và sau đó chúng ta sẽ diễn ra ở đâu?”

“Có thể ngay ở đây, trên cái giường này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

“Saxon, xin anh vui lòng nghiêm túc về việc này?”, cô rên rỉ, sau đó dừng lại trong sự ngạc nhiên vì những điều mà cô vừa nói. Cô không thể tin rằng cô vừa mới van xin anh về sự nghiêm túc. Anh gần như là một người đàn ông nghiêm túc nhất trong những người đàn ông, ít khi cười hay thậm chí mỉm cười. Có lẽ cô đã nhìn thấy anh mỉm cười nhiều hơn trong tuần qua so với phần còn lại của ba năm mà cô đã biết anh.

“Anh rất nghiêm túc”, anh nói, với tư thế này và với Emmeline. Anh không muốn trở lại. Anh không muốn nhớ.”

“Bà ấy yêu anh. Bà ấy đã gọi anh là “con trai tôi” và bà ấy nói đứa con của chúng ta sẽ là cháu của bà ấy.”

Anh nhăn mặt một chút, nắm lấy sự chú ý “Bà ấy đã nói thế sao?”

“Anh nên nói chuyện với bà ấy. Kí ức của anh đã thiên vị. Họ hiểu ngầm rằng anh thận trọng với những người lớn đến gần bên anh, sau đó anh bị nhận sự lạm dụng, và đó là lý do tại sao họ không cố gắng chạm vào anh. Họ nghĩ họ làm điều đó sẽ dễ dàng hơn cho anh.”

Một cái nhìn lạnh lẽo đến trong đôi mắt anh khi những kí ức hiện lên

“Có phải anh muốn họ ôm chặt anh?”, cô hỏi “Anh sẽ cho phép họ chứ?”

“Không”, anh nói một cách chậm chạp “Anh không thể chịu đựng nó. Thậm chí khi anh bắt đầu có tình dục ở trường đại học, anh không muốn cô gái nào đặt hai cánh tay xung quanh anh. Nó không còn như thế cho đến khi...”. Anh đột nhiên dừng lại, đôi mắt không tập trung. Điều đó không còn cho đến khi có Anna, anh đã muốn có cảm giác của vòng tay vòng quanh người anh, rằng anh muốn cô nói với anh hãy đến gần. Với tất cả những người đàn bà khác, anh đã giữ chặt đôi tay họ trên đầu họ, hay anh sẽ giữ đầu gối anh ngoài tầm tay của họ. Nhưng đó là tình dục, với Anna, ngay từ lúc bắt đầu, nó là việc làm tình, nó đã mất của anh hai năm dài để nhận ra.

Anh chưa bao giờ cho phép Emmeline hay Harold ôm chặt anh, và họ biết điều đó.

Có phải do nhận thức và vì vậy mà kí ức của anh đã bị méo mó bởi sự trải qua trước đây không? Nếu điều mà anh nhìn thấy là những phản ứng phản ánh sự lạm dụng trong tâm trí anh, vậy thì nó dường như không có. Những sự đánh đập và sự lạm dụng chung chung mà anh đã chịu đựng ở những nhà nuôi dưỡng khác đã huấn luyện anh để chờ đợi sự bác bỏ, và anh đã quá trẻ để có thể phân tích.

“Anh thật sự có thể bước lên cuộc sống nếu anh không biết một cách chắc chắn?”, cô hỏi, tựa sát vào anh. Đôi mắt thẫm dịu dàng là những hồ nước mà anh có thể chết đuối trong đó, và bất chợt anh kéo cô siết chặt vào ngực anh.

“Anh đang cố gắng để bước lên cuộc sống của mình”, anh thì thầm trên mái tóc cô “Anh đang cố gắng để tạo dựng một cuộc sống với em. Hãy để quá khứ qua đi. Có chúa biết, anh đã trải qua những năm cố gắng đủ để làm điều đó, và bây giờ nó đang làm, tại sao lại đào bới nó lên lần nữa?”

“Vì em không thể để nó ra đi. Anh không thể quên quá khứ của anh. Nó là phần của những điều đã tạo anh thành người đàn ông. Và Emmeline rất yêu thương anh. Đây không phải là tất cả cho mục đích của anh. Một phần của nó là của bà ấy. Bây giờ bà ấy chỉ có một mình trên thế giới. Bà ấy không rên rỉ về điều đó, hay than phiền vì anh đã ra đi gần như hai mươi năm và chưa bao giờ trở lại để gặp bà ấy. Bà ấy chỉ muốn biết anh tốt như thế nào và bà ấy đã tự hào khi nghe anh đã làm tốt ra sao.”

Saxon nhắm mắt lại, chiến đấu để giữ những hình ảnh từ việc hình thành trong tâm trí anh, nhưng nó là một trận chiến vô ích. Emmeline luôn luôn là người mạnh mẽ, Harold thì dịu dàng, hòa nhã hơn. Anh có thể vẫn còn nhìn thấy gương mặt của bà ấy, có xương khỏe mạnh, rõ rệt, sơ sài như một phong cảnh sa mạc. Không bao giờ xấu bụng, nhưng nghiêm khắc và ngay thẳng. Sự sạch sẽ là tiêu chuẩn hàng đầu của bà ấy, lần đầu tiên trong cuộc sống, anh luôn luôn có những bộ quần áo sạch sẽ, tốt đẹp, những bộ quần áo mà anh chưa bao giờ xấu hổ để đi học.

Anh không muốn nghĩ rằng bà ấy đã trải qua hai mươi năm ngạc nhiên về anh, sự lo lắng. Trước đây không có ai đã từng lo lắng về anh, vì vậy, đơn giản khả năng ấy không xuất hiện với anh. Tất cả điều anh nghĩ là tạo nên một sự thay đổi sạch sẽ với quá khứ, tạo nên một điều gì đó với bản thân và không bao giờ quay lại.

Anna nghĩ rằng bạn phải nhìn lại, để nhìn thấy nơi mà bạn đang hiện diện, như là một phong cảnh đã thay đổi một khi bạn đã đi qua. Và có thể nó đã thay đổi. Có thể nó sẽ có vẻ khác bây giờ.

Với thói quen đẩy cảm xúc rời khỏi bản thân, và logic của việc bất chợt sáng tỏ. Anh không muốn quay lại. Anh muốn Anna kết hôn với anh. Anna muốn anh quay lại. Ba ý tưởng rơi vào một chỗ, và ngay lập tức, tất cả cho anh biết điều mà anh sẽ làm.

“Anh sẽ quay lại”, anh nói nhẹ nhàng, và đầu cô giật mạnh, đôi mắt nai to tròn và dịu dàng với câu hỏi “Với một điều kiện.”

Họ đối mặt nhau im lặng trong giây lát. Anh nhớ đến sự bắt đầu trong mối quan hệ của họ, khi cô nói cô sẽ là người tình của anh với một điều kiện, và anh đã từ chối nó, bắt buộc cô lấy anh trong những điều khoản của anh. Cô cũng đang nhớ đến, và anh ngạc nhiên nếu cô từ chối nó trên nguyên tắc. Không, không với Anna. Cô khoan dung một cách vô hạn, và thông minh đủ để biết rằng một sự xét xử không có bất cứ điều gì để làm với người khác. Anh thừa nhận anh không luôn chiến thắng, nhưng điều đó thì ok, bằng với việc Anna là người chiến thắng. Bằng với việc cô đã chiến thắng, anh cũng chiến thắng.

“Vậy thì chúng ta hãy nghe nó”, cô nói, mặc dù cô đã biết “Điều kiện là gì?”

“Là em kết hôn với anh.”

“Anh đã đổi việc kết hôn của chúng ta với một điều kiện để có sự gặp mặt?”

“Anh sẽ làm bất cứ điều gì, sử dụng bất cứ lý lẽ nào. Anh không thể mất em, Anna à. Em biết điều đó mà”.

“Anh không mất em.”

“Anh muốn nó được ký tên và đóng dấu trên bản ghi trong toà án của khu vực. Anh muốn em là vợ của anh, và anh muốn anh là chồng của em. Anh muốn là cha của những đứa trẻ của chúng ta”. Anh trao cho cô một nụ cười “Đây là một kiểu giống như cái cách mà anh đã thu vén thời thơ ấu tồi tệ của mình, cho những đứa con của anh điều gì đó tốt hơn và có một thời thơ ấu thật sự trải qua với chúng”

Cô dúi mặt vào cổ anh để anh không thấy những giọt nước mắt tuôn ra trong mắt cô và nuốt xuống một vài lần để cô có khả năng nói một cách bình thường “Được rồi”, cô nói “Anh có một người vợ.”

Họ không thể đi đến Fort Morgan ngay lập tức, vì công việc kinh doanh của anh. Nhìn vào lịch, Anna mỉm cười và lên kế hoạch cho họ đi vào chủ nhật tiếp theo, và gọi điện cho Emmeline để bà ấy biết. Đó không phải là tính cách của Emmeline để bà ấy có thể sôi lên với sự nhiệt tình, nhưng Anna có thể nghe niềm vui thuần khiết trong giọng nói của bà ấy.

Ngày cuối cùng đã đến. Khi họ lái xe, Saxon có thể cảm thấy sự căng thẳng của anh. Anh đã ở trong những nhà nuôi dưỡng qua tất cả những trạng thái, nhưng anh sống ở Fort Morgan lâu nhất, vì vậy anh có kí ức về nó nhiều hơn. Anh có thể hình dung mỗi căn phòng trong ngôi nhà cổ kính đó, mỗi mẩu đồ vật, mỗi bức ảnh và quyển sách. Anh có thể nhìn thấy Emmeline trong nhà bếp, mái tóc sẫm màu được cột chặt sau lưng trong một búi nhỏ nghiêm chỉnh, một tấm tạp dề sạch sẽ với việc bảo vệ chiếc áo mặc ở nhà của bà ấy. Anh nhớ rằng bà ấy đã làm một cái bánh nhân táo, nó gần như phong phú với bơ và cây quế. Anh sẽ ngấu nghiến miếng bánh đó nếu anh không luôn luôn thận trọng với bất cứ điều gì mà anh muốn lấy đi, vì thế anh đã luôn luôn hạn chế bản thân để bắt buộc mình không nhiệt tình với bất kì điều gì. Anh nhớ Emmeline đã nướng nhiều bánh nhân táo.

Anh lái xe đến ngôi nhà mà không có bất kì sự khó khăn nào, sự định vị của nó khắc một cách cố định trong tâm trí anh. Khi anh đỗ xe bên lề đường, ngực anh thắt lại cho đến khi anh cảm thấy gần như bị bóp chết. Nó đã tồn tại như thế trong thời gian suy đốn, lùi lại gần như hai mươi năm và không tìm thấy bất kỳ sự thay đổi nào. Có sự thay đổi, tất nhiên, mái hiên đã bị lún xuống một chút, và những ô tô đỗ trên đường đã mới hơn hai mươi năm trước. Nhưng ngôi nhà vẫn là màu trắng, và bãi cỏ không được trang trí vẫn còn sạch gọn như một hatbox. Và Emmeline đã bước ra mái hiên, vẫn cao và gầy, và khuôn mặt hốc hác của bà ấy vẫn còn đặt trong những đường nét nghiêm khắc một cách tự nhiên.

Anh mở cửa xe và bước ra. Không chờ anh vòng qua, Anna trèo ra ngoài bên cánh cửa của cô, nhưng cô không làm một sự chuyển động để đi về phía trước và gia nhập với anh.

Bất chợt anh đứng yên. Không bước thêm bước nào khác. Với chỉ một bãi cỏ mở rộng nhỏ phân chia họ, anh nhìn vào người đàn bà mà anh đã không gặp trong hai thập niên. Bà ấy là người mẹ duy nhất mà anh đã từng biết. Ngực anh đau nhói, và anh có thể vừa đủ để thở. Anh không biết nó sẽ giống như thế này, rằng anh bất chợt cảm thấy giống như cậu bé mười hai tuổi đó bị sợ hãi lần nữa, lần đầu tiên được mang đến đây, hy vọng nó sẽ tốt hơn những nơi khác, chờ đợi nhiều hơn sự lạm dụng tương tự. Sau đó Emmeline cũng đã bước ra mái hiên, anh ngước lên nhìn vào gương mặt nghiêm khắc, cảm thấy sự từ chối ngày xưa và sợ hãi. Anh muốn sự chấp nhận, muốn nó quá nhiều đến nỗi trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực và anh sợ mình sẽ làm hổ thẹn bản thân bởi việc làm ướt chiếc quần dài, nhưng anh không để bản thân biểu lộ nó, vì không có nó sẽ dễ dàng hơn việc đối mặt với sự từ chối khác. Vì thế anh khép kín bản thân, tự bảo vệ mình theo cách duy nhất mà anh biết.

Emmeline di chuyển về trước vài bước. Bà ấy không mặc áo tạp dề, bà ấy ăn mặc tề chỉnh với một trong số quần áo của ngày Chủ nhật, nhưng bà ấy đang lau hai bàn tay trên chiếc váy theo thói quen. Bà đã ngừng lại và nhìn đăm đăm vào người đàn ông cao, duyên dáng, người mà vẫn còn đứng bên lề đường. Đó là Saxon, không còn nghi ngờ gì nữa. Anh đã trở thành một người đàn ông hấp dẫn như bà luôn luôn biết là anh ấy sẽ như thế, với làn da có màu ô-liu, mái tóc đen và đôi mắt như những viên ngọc bích sáng chói nhất. Bây giờ bà có thể nhìn thấy đôi mắt anh, và sự biểu hiện của chúng cũng giống như nó đã biểu hiện cách đây hai mươi năm, khi nhân viên công tác xã hội mang anh đến cho họ, sợ hãi, tuyệt vọng, và cần được yêu thương nhiều hơn, nó đã làm trái tim bà rung động. Bà biết anh sẽ không đến gần hơn nữa. Sau đó anh cũng sẽ không quay lại, ngoại trừ nhân viên công tác xã hội nắm chặt cánh tay anh. Emmeline vẫn ở lại trên mái hiên, nỗi sợ hãi của anh sẽ khá hơn vì sự thúc giục. Và có thể nó là một sai lầm, về việc chờ đợi anh được mang đến cho bà. Saxon cần người ta chìa tay ra với anh, vì anh không biết làm thế nào để tạo nên sự chuyển động đầu tiên.

Một cách chập chạp, gương mặt bà dịu đi trong một nụ cười. Sau đó Emmeline - người phụ nữ nghiêm khắc, kín đáo, bước xuống những bậc thềm để gặp con trai bà, miệng bà run rẩy và những giọt nước mắt chảy xuống hai gò má, hai cánh tay bà duỗi ra. Và bà chưa bao giờ ngừng mỉm cười.

Điều gì đó sụp đổ bên trong anh với sự đột ngột, và anh cũng sụp đổ. Anh đã không còn khóc kể từ lúc anh là một đứa trẻ, nhưng Emmeline là nơi nương tựa duy nhất mà anh đã từng có trong cuộc sống, cho đến khi anh gặp Anna. Với hai bước dài, anh gặp bà ấy giữa vỉa hè, bắt lấy bà ấy trong hai cánh tay và Saxon Malone đã khóc. Emmeline vòng tay xung quanh người anh và ôm chặt anh, siết chặt anh như bà có thể, như thể bà sẽ không bao giờ rời đi, và bà nói “Con trai tôi! Con trai tôi!”. Giữa những giọt nước mắt, anh chìa tay ra với Anna, cô lướt vòng qua chiếc ô tô và nhào vào vòng tay anh. Anh giữ họ trong cả sự siết chặt của cái ôm lẫn đu đưa họ với nhau, hai người phụ nữ mà anh đã yêu.

Đó là ngày thứ mười hai của tháng năm. Ngày của mẹ.
Bình Luận (0)
Comment