CHƯƠNG 40 PN3: XONG XUÔI
Khang Viễn nhíu lông mi, ha ha cười nói: “ Hạ Hầu Triển, ngươi phải hiểu được, bọn họ chính là bạn tốt, cái gọi là vật họp theo loài…”
Lời còn chưa dứt, tay áo đa bị Hậ Hầu Triển kéo lấy: “ Tốt, Viễn, ngươi đừng nói, chúng ta đi, chúng ta phải đi, mấy ngày này đi du sơn ngoạn thủy, không thể để ngươi ở trong phủ của biểu đệ ngươi gặp chuyện không hay xảy ra..”
Khang Viễn thật muốn cười, bất quá nhìn sắc mặt của nha hoàn phía sau Cư Nguyệt, nghĩ đến biểu đệ có bao nhiêu vất vả mới hạn chế được con thỏ tin tham ăn này, cũng không trách Hạ Hầu Triển nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, loại sự tình này không phải không có khả năng phát sinh a.
Vừa mới quay sang chô khác, chỉ thấy ở cửa xuất hiện một người, đúng là Khang Kiện trên đường nhận được tin tức vọi vàng chạy về, vừa đến cửa đã thấy biểu ca và tiểu Vương gia bộ dáng quay người muốn xuất môn, kinh ngạc vội chạy lại đón, cười nói: “ Biểu ca, tiểu Vương gia, vừa mới tới sao đã vội đi? Không phải Cư Nguyệt tiếp đãi không chu đáo chứ?”
Không đợi nói xong, Cư Nguyệt trong lúc si mê cũng nghe cảm thấy được Khang Kiện đang nói xấu mình, oán hận trừng mắt liếc, ngụ ý là: “ chờ trở về chỉnh ngươi”, nói xong, mới quay đầu đi liếc mắt ẩn tình nhìn bốn khuông cải củ.
Khang Kiện thuận theo ánh mắt nhìn thấy, liền giận tím mặt, lập tức chỉ vào bốn khuông củ cải hét lớn: “ Ai? Là ai đem cái này tới? Các ngươi chẳng lẽ không biết tính của Cư Nguyệt sao? Mấy ngày nay ta mất bao nhiêu công sức mới không để hắn nhìn thấy củ cải, các ngươi lại dám….”
Không đợi rống hết, mục quang bốn phía đều chuyển hướng Hạ Hầu Triển cùng Khang Kiện, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía biểu ca nhà mình, lại thấy Hạ Hầu Triển bên cạnh miễn cưỡng bày ra một nụ cười, ấp úng nói: “ Khang Kiện, củ cải này… là ta mua cho Cư Nguyệt….ta…. ta cũng không biết… Hắn mang thai…”
Khang Kiện lông mày dựng thẳng, còn chưa co mở miệng, chỉ thấy biểu ca nhà mình tiến lên một bước, chắn ở trước mặt Hạ Hầu Triển, hừ lạnh một tiếng nói: “ Người không biết không có tội, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, bất quá nghĩ đến thân phận của Cư Nguyệt, nghĩ thầm mang ít thứ hắn thích ăn, ai ngờ được sự tình như thế này, dù vậy, ngươi cũng không cần phải đưa cái mặt đó ra cho chúng ta xem, trước kia cũng không có tài đại khí thô (nhiều tiền nhiều sức) như vậy, hiện tại ngược lại còn phát ra uy vũ….”
Khang Kiện dở khóc dở cười, buông tay nói: “ Biểu ca, ta chính là cái gì cũng không nói a, ta nếu đã biết chuyện, cũng sẽ không vô lễ đến mức này, đến đến, trước hết vào trong phòng ngồi đi.”
Đưa hai người vào trong nhà, Khang Kiện âm thầm nhắc nhở, thầm nghĩ đây là xảy ra chuyện gì, biểu ca bây giờ lại bảo hộ tiểu Vương gia, lúc nhận được thư của biểu thúc, hắn còn không tin nổi, hiện tại xem ra thật sự là có chuyện như thế, biểu ca là một người ôn nhu, vì Hạ Hầu Triển cũng đã đối chọi gay gắt, biểu ca thật không hổ là tài tử, một khi đã muốn chống đối, cái miệng cũng thật không cãi lại được.
Vài người vào trong phòng, Cư Nguyệt thầm nghĩ đem bốn khuông củ cải giấu đi, cuối cùng rốt cuộc cáo lỗi cùng Khang Viễn và Hạ Hầu Triển, chạy vội tới phòng ngủ bảo hộ lấy củ cải của hắn, thuận tiện ăn vụng hai cây, làm cho con thỏ tinh cảm thấy mỹ mãn, một bên ăn cải củ một bên khen ngợi Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn.
Nghĩ cũng biết, Khang Kiện không có khả năng cho Cư Nguyệt ăn hết đống cải củ đó, người mang thai cần nhất là phải tẩm bổ, rốt cuộc sau ba ngày, đem bốn khuông cải củ giấu đi.
Cái này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, Cư Nguyệt đau lòng củ cải thân yêu, lập tức nháo lên, chẳng những nháo, mỗi ngày đều kéo tay áo Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn khóc lóc kể lể, chờ mong bọn họ một lúc đồng tình, sẽ lại đi mua cho mình thêm mấy khuông củ cải.
Chính là Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn nào dám mua cây cải củ cho hắn a, không mua thì ngày nào hắn cũng đến quấy, hai người thầm thương lượng, Khang phủ xem ra không thể ở được nữa, nhưng hết lần này đến lần khác bị Khang Kiện giữ lại, nói gì cũng không cho bọn họ ở mới vài ngày liền rời đi.
Hai người thật không có biện pháp, lại thương lượng, chờ một đêm nguyệt hắc phong cao (thích hợp để làm chuyện xấu), liền đi đến dưới chân tường Khang phủ.
Đáng tiếc hai người vận khí xui xẻo, còn chưa nhảy qua tường, chợt nghe phía sau vang lên một âm thanh thanh thúy dễ nghe: “Di, tiểu Vương gia, biểu ca, thật tốt quá, ta tìm các ngươi khắp nơi!”
Cư Nguyệt một bên nói lớn, một bên chạy tới, giữ chặt tay áo Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn thần bí cười nói: “tiểu Vương gia, ngươi có nghĩ để biểu ca mang thai bảo bảo của ngươi không? Ngươi nếu nghĩ đến, cho ta mười xe củ cải, ta sẽ làm cho biểu ca có năng lực hoài thai tiểu bảo bảo được không..”
Khang Viễn thoáng cái giãy tay ra khỏi Cư Nguyệt, quay đầu lại trừng Hạ Hầu Triển, thấp giọng quát: “ Nhảy tường, lập tức nhảy tường, lập tức trở về kinh thành, ngươi nếu tiếp tục cùng con thỏ này dây dưa, từ nay về sau ta không thèm để ý đến ngươi…”
Hạ Hầu Triển lại càng hoảng sợ, người yêu nổi giận, thế là đem tâm tình vừa mới nãy bị kích thích lập tức ném xuống sông, ôm lấy eo Khang Viễn lập tức nhảy lên tường.
Thẳng đến khi chạy thật xa còn nghe thấy tiếng của Cư Nguyêt trong gió đêm quanh quẩn:
Tiểu Vương gia, ngươi lo lắng gì a, nếu như muốn biểu ca hoài thai bảo bảo, ngày mai đừng quên đem đến cho ta mười xe cải củ, nhớ kĩ là mười xe nha, không phải mười khuông, ta ăn hết….
Toàn văn hoàn
153
Nhatlochimai.wordpress.com