DUYÊN ÂM
#Trích:
Hương năm nay đã ngoài ba mươi, mà vẫn chưa có ai lấy. Mà phải chi cô là kẻ xấu xí hay đần độn gì còn có thể hiểu, đằng này cô rất xinh đẹp. Cái hồi mà Hương còn trẻ, trai tráng trong làng theo cô mà xin chết dưới chân đầy cả ra. Ấy vậy mà cô chẳng thể có một mối tình nào trọn vẹn cả.
Dân làng đồn đoán rằng, chỉ cần người đàn ông nào yêu cô, thì lập tức xảy ra chuyện không may. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, từ đó trở đi người ta chỉ thấy cô lẻ loi đi về một mình. Không người con trai nào dám lại gần cô nữa, cũng chẳng kẻ nào dám mon men lại để yêu cô.
Còn Hương, từ thuở nhỏ đã nằm mơ thấy những giấc mơ rất kì lạ. Khi thì thấy mình bị trói giữa một đám người, có cả những người trông như là quân lính nói tiếng Campuchia xung quanh. Khi thì thấy bản thân đang cố gắng bỏ chạy, tay còn bị ai đó kéo đi. Khi thì núp trong một cái bụi cây nào đó, mặc cho đám quân lính kia lùng sục. Điều đặc biệt hơn, trong mỗi giấc mơ ấy luôn xuất hiện một người đàn ông. Cả người ông ta luôn mờ mờ ảo ảo, khiến cô chẳng thể nhìn ra được khuôn mặt ông ta ra sao. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo của ông ta thì cô luôn nhớ rõ ràng:
"Về đi..."
"Về với chồng của em..."
"Nhớ ra chưa? Đã nhớ ra chưa?"
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Hương sợ hãi. Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Những giấc mơ đó là gì? Tại sao Hương có cảm giác nó r
- --------------------
Bạn đã từng nghe về duyên tiền kiếp chưa? Người ta yêu thương, đi cùng ta đến kiếp này đến kiếp khác, nhất nhất chung tình dù cho thay hình đổi dạng. Nghe qua thì thật lãng mạn, nhưng đó là khi cả hai người đều.... còn sống.
Trong cái làng quê nhỏ bé này, ai lại không biết đến cô Hương, con của ông Tám Tàng. Hương năm nay đã ngoài ba mươi, mà vẫn chưa có ai lấy. Mà phải chi cô là kẻ xấu xí hay đần độn gì còn có thể hiểu, đằng này cô rất xinh đẹp. Cái hồi mà Hương còn trẻ, trai tráng trong làng theo cô mà xin chết dưới chân đầy cả ra. Ấy vậy mà cô chẳng thể có một mối tình nào trọn vẹn cả.
Dân làng đồn đoán rằng, chỉ cần người đàn ông nào yêu cô, thì lập tức xảy ra chuyện không may. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, từ đó trở đi người ta chỉ thấy cô lẻ loi đi về một mình. Không người con trai nào dám lại gần cô nữa, cũng chẳng kẻ nào dám mon men lại để yêu cô.
Còn Hương, từ thuở nhỏ đã nằm mơ thấy những giấc mơ rất kì lạ. Khi thì thấy mình bị trói giữa một đám người, có cả những người trông như là quân lính nói tiếng Campuchia xung quanh. Khi thì thấy bản thân đang cố gắng bỏ chạy, tay còn bị ai đó kéo đi. Khi thì núp trong một cái bụi cây nào đó, mặc cho đám quân lính kia lùng sục. Điều đặc biệt hơn, trong mỗi giấc mơ ấy luôn xuất hiện một người đàn ông. Cả người ông ta luôn mờ mờ ảo ảo, khiến cô chẳng thể nhìn ra được khuôn mặt ông ta ra sao. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo của ông ta thì cô luôn nhớ rõ ràng:
"Về đi..."
"Về với chồng của em..."
"Nhớ ra chưa? Đã nhớ ra chưa?"
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Hương sợ hãi. Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Những giấc mơ đó là gì? Tại sao Hương có cảm giác nó rất quen thuộc, như đã từng trải qua vậy? Các câu hỏi ấy cứ liên tục xoay quanh trong đầu cô, như thôi thúc cô tìm hiểu nguyên do. Nhưng đến khi tìm được rồi, Hương lại một phen hoảng sợ hơn.
====
Màn đêm bao trùm lấy ngôi làng bé nhỏ, phủ lên nó thêm một màn sương mờ mờ ảo ảo. Đêm nay là rằm tháng bảy, là ngày yêu ma quỷ quái mạnh nhất. Vậy nên đã từ sớm, khắp đầu trên xóm dưới đã không có một bóng người dám lai vãng ngoài đường. Họ sợ gặp phải những thứ không nên gặp, hay nguy hiểm hơn là bị chúng lôi đi trêu chọc.
Căn nhà của ông Tám Tàng được xem là một trong những căn nhà lớn nhất nhì trong cái làng này. Trong khi hàng xóm chỉ có có nhà tranh vách đất, thì nhà ông đã được quét vôi, còn được lợp ngói âm dương đỏ au. Thường thì giờ này trong nhà của ông, bọn đầy tớ sẽ nói chuyện rôm rả như họp chợ. Còn đêm nay, nó chỉ có tiếng khấn bái rì rầm liên tục.
Từ lúc Hương sinh ra, không năm nào ông Tám Tàng lại không mời thầy cúng về vào đêm rằm tháng Bảy. Người trong làng nghe được, ngay cái đêm mà bà Tám hạ sinh, mây đen vũ bão kéo đến rợp trời. Mặt trời bị che khuất, cây cối bị gió quật đến đổ rạp xuống đất. Xen lẫn trong tiếng gió thổi, người ta nghe rõ tiếng một người đàn ông rít lên đáng sợ.
Thầy pháp nệm một loạt thần chú, rồi sai đồ đệ đem bốn lá bùa dán ở Đông - Tây - Nam - Bắc trấn yểm. Cả nhà ông Tám Tàng quỳ dưới đất, còn Hương thì được đặt nằm trên tấm phản. Trên miệng cô đặt một đồng xu cổ xưa, xung quanh là những tép tỏi.
Đốt một bó nhang lớn, thầy pháp bắt đầu châm lên mu bàn tay Hương. Giữa tiếng gió cuồn cuộn, cô gào thét vang vọng. Nhưng không như những âm thanh khác, tiếng của Hương giống như vọng từ nơi âm tì địa ngục, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Nó đến rồi!"
Thầy Pháp nhìn lên bầu trời đêm kia, nhẹ nhàng nói. Cả nhà ông Tám Tàng cũng ngước đầu lên nhìn, nhưng chẳng thấy gì ngoài đám mây đen cuộn thành từng khối lớn. Đệ tử của thầy pháp ngồi xung quanh Hương, bắt đầu tụng niệm.
Một tia sét đánh mạnh xuống, hướng ngay sát chỗ của thầy Pháp. Gương mặt ông ta không chút biến sắc, lấy ra một đoạn chỉ màu đỏ dài ngoằng đưa cho các đệ tử cầm nối lấy nhau.
"Còn một chút nữa, ráng lên!"
Ông ta nói với đám đệ tử của mình, rồi cầm lấy một đầu dây ngồi xuống. Tiếng tụng niệm vang vọng ngày một lớn, gió cũng theo đó mà thổi mạnh hơn. Những cành cây lớn bị thổi bay lên cao, rồi bị quẳng xuống nốc mái nhà của ông Tám Tàng. Giống như chúng bị một kẻ đang tức giận quẳng xuống. Những mảnh ngói âm dương văng ra khắp nơi, trúng cả vào người những kẻ ngồi gần đó. Vậy mà chẳng ai dám kêu lên một tiếng, chân vẫn quỳ, tay vẫn chắp lấy liên tục niệm theo thầy pháp.
Chẳng biết qua bao nhiêu đợt như vậy, cuối cùng mây đen trên bầu trời cũng tan biến. Các vị đồ đệ của thầy pháp cũng lập tức lả người đi, ngã sụp xuống đất. Ông Tám Tàng hô hào, kêu đám đầy tớ mau đến đỡ họ dậy. Cả đoàn hơn ba mươi người, cuối cùng chỉ còn mỗi thầy pháp là tỉnh táo.
Thắp một nén hương cắm xuống đất, thầy pháp đem đồng tiền trên môi của Hương gỡ ra. Sau đó thì kêu ông Tám Tàng cho người bế cô ấy vào buồng ngủ, còn thầy thì dán lên xung quanh đó những lá bùa được vẽ đủ loại hình dạng. Xong xuôi, thầy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Thầy, con mời thầy uống nước."
Ông Tám Tàng cung kính rớt một chung trà nóng, hai tay dâng lên cho thầy pháp. Nhận lấy nó, thầy nhanh chóng uống cạn. Mùi vị đăng đắng lại thanh mát từ trà khiên thầy pháp trở nên bình tâm trở lại.
"Nhà con đội ơn thầy nhiều lắm. Hơn ba mươi năm nay, nếu không nhờ có thầy thì cháu Hương nhà con đã không sống nổi đến ngày hôm nay."
"Ông đừng khách sáo, việc nên làm thôi. Cháu nhà với tôi cũng có duyên phận mới có thể gặp nhau."
Thầy pháp ôn tồn đáp lại, vẻ mặt rất bình thản. Còn nhớ cách đây hơn ba mươi năm, thầy còn là một đồ đệ của thầy Tư ở xóm trên, đi ngang qua nhà của ông Tám Tàng. Chỉ cần vừa lướt qua, đã nhìn thấy cây cỏ xung quanh héo rũ, khắp nơi âm khí nặng nề. Nghe vọng từ bên trong nhà ra, thì nghe thấy tiếng ồn ào của bà đỡ và mấy kẻ phụ giúp.
"Không được rồi, đứa nhỏ không ra được."
"Cứu tôi với.... a, đau quá..."
Nhìn lên trên trời, thì thấy xuất hiện mây đen sấm chớp, phía trên nóc nhà lại có một bóng đen đứng trên đó. Do đêm tối mịt mù, thầy không nhìn rõ được hình dạng kẻ đó như thế nào. Nhưng xung quanh hắn, lại tỏa ra dư vị âm khí nặng nề khó ngửi, chắc chắn chẳng phải người.
Tình thế nguy cấp, thầy pháp lúc đó nhớ lại những gì sư phụ chỉ dạy, liền dùng hai lá bùa dán lên cửa nhà. Tức thì, một luồng sáng phát ra chói lòa, khiến cho bóng đen kia hoảng sợ mà biến mất. Bà Tám ngay lúc đó liền không còn khó sinh nữa, chỉ cần dốc sức một xíu liền mẹ tròn con vuông.
Từ đó trở đi, cứ mỗi rằm tháng bảy hằng năm, khi bóng đen đó xuất hiện thì thầy cũng được vời đến để trấn yểm lại nơi này. Sư phụ là thầy Tư có nói rằng thầy có duyên, cũng có nợ với đứa nhỏ này, nên mới cứu được nó. Vậy nên cứ theo tâm mà đi đến đây mỗi năm, cúng bái để trừ đi âm khí nặng nề.
Kể cũng lạ, đứa con gái tên Hương này từ nhỏ đã mang trên người rất nhiều điều kì bí. Còn nhớ lúc thầy được ông Tám Tàng là cha nó phát hiện mời vào nhà đêm nó sinh ra, thì đã nhìn thấy trên eo bên phải có một vết bớt màu hồng đậm. Thoạt nhìn chỉ là một cái bớt bình thường, nhưng nhìn kĩ lại như một vết chém rất sâu. Theo như khi thầy pháp về hỏi sư phụ mình là thầy Tư thì đã được đáp lại rất kì lạ:
"Đứa bé này, nợ kiếp trước còn chưa trả hết."
Chỉ như vậy, còn lại thì ông Tư chẳng nói thêm gì nữa. Cứ như vậy, con bé Hương lớn dần theo năm tháng, trở thành người con gái xinh đẹp. Nhưng Hương lúc nào cũng thơ thơ thẩn thẩn, không tập trung quá nhiều vào mọi thứ. Còn nhớ năm 6 tuổi, có một lần cô đi ngang con sông đầu làng, cô tự dưng khi không lại nhảy xuống dưới. Đến lúc mấy ông cứu lên được hỏi, thì cô chỉ ngây ngô đáp
"Chồng con bảo xuống đó vui."
Nhưng một đứa nhỏ 6 tuổi, làm sao có chồng? Ông Tám Tàng nghe kể lại, liền tá hỏa cho người đi mời thầy pháp về. Hỏi qua mấy lần, cô luôn miệng gọi "chồng, chồng" dù chẳng biết nghĩa của nó là gì. Cuối cùng để yên chuyện, thầy pháp lấy một cái dây đeo có mặt Phật thì mới hết. Thi thoảng, khi Hương quên đeo cái dây đó thì lại lặp đi lặp lại những câu kì quái.
"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."
"Đừng chết, đừng chết..."
Cứ như vậy, khiến ai cũng sợ hãi Hương. Người trong nhà, ngoại trừ ông bà Tám Tàng ra thì chẳng có ai dám bén mảng lại gần cô. Có mấy bận, họ bị cô dọa đến thất kinh hồn vía cả lên.
Thầy pháp uống thêm một ngụm trà nóng, sau đó liền nhìn qua ông Tám Tàng mà nói:
"Tui chỉ sợ năm sau thì tui với cháu nhà đã cạn nợ, khó lòng mà giúp cháu nữa."
"Thầy làm ơn thì làm ơn cho trót, cháu nó chỉ biết trông cậy vào ơn đức của thầy."
Mặc cho ông Tám Tàng run run van xin, thậm chí còn hứa trả thêm tiền, nhưng thầy pháp vẫn lắc đầu nguầy nguậy từ chối. Khi những đồ đệ của thầy tỉnh lại, cũng là lúc thầy rời khỏi.
Trước khi đi, thầy pháp đến bên cửa buồng của Hương vẽ lên một pháp trận. Sau cùng còn cắt máu của mình nhỏ lên đó, niệm một loạt thần chú. Xong xuôi, thầy đưa cho ông bà Tám Tàng một bức thơ, dặn dò trước rằm tháng Bảy năm sau một tháng, mới được mở ra.
Cuối cùng, thầy mới cùng các đồ đệ của mình rời đi. Cho đến cuối năm đó, người trong làng mới biết thầy bị đột tử mà chết ngay trong điện thờ nhà thầy. Nhưng người nào nhìn thấy xác của thầy, đều ám ảnh không thôi. Đầu bị vặn ra sau, mắt trợn ngược, chân tay bị gãy thành nhiều khúc, máu vươn vãi khắp nơi. Giống như... thầy đã bị một con quỷ xé xác...