Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 29

"Cút đi! Cút đi!

Trước khi nó tìm thấy mày

Cút đi! Cút đi!

Trước khi nó lấy tim mày."

Cái xác bị trói trên cột bắt đầu ngâm nga một khúc hát, những cái đầu lâu cũng bắt đầu cất tiếng theo. Âm điệu khi thì dồn dập, lúc thì chậm rãi ma mị. Hương sợ đến tái xanh mặt mũi, hai tay cố gắng chống đỡ để lùi ra sau. Ở bên ngoài, sấm chớp vẫn vang lên từng đợt mạnh mẽ như điểm thêm sự kì dị bên trong nơi này.

Trong lòng Hương lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là thoát khỏi nơi này. Xung qua bốn bề tối đen như mực, không thể nhìn ra được lối thoát đang ở đâu. Thứ cô có thể làm chỉ là lần mò bằng tay, theo cái ánh sáng mập mờ của sấm chớp để chạy trốn.

Cái mùi hôi thối của xác chết vẫn thoang thoảng nơi mũi Hương, nhưng cô đã dần quen mà không cảm thấy khó chịu nữa. Đúng hơn là, cô sợ đến không còn quan tâm đến thứ gì ngoài việc chạy trốn. Giọng nói của cái xác kia cùng những cái đầu lâu cứ vang vọng, không lúc nào chịu dừng. Bàn tay Hương bây giờ chính là con mắt dẫn đường duy nhất, nhưng cũng là thứ khiến cô kinh sợ không dứt.

Trong cái màn đen tối thăm thẳm ấy, cô không đụng phải cái này thì sẽ đụng cái khác. Mỗi vật Hương chạm vào đều mang những mảng hình ảnh rời rạc xâm vào tâm trí cô. Chúng giống như những kí ức bị xé lẻ ra từ những người khác nhau và cả cách họ chết như thế nào. Cô nhìn thấy một cô gái mái tóc xõa dài, bận một bộ bà ba đen lấm lem bùn đất quỳ dưới đất. Và rồi cô nhìn thấy một gã đàn ông trói cô gái vào cây cột kia.

"Tách...tách...tách..." – Giữa nơi thinh không bất chợt lặng im đến kì lạ vang lên những âm thanh. Chúng cô đọng, tức tưởi lại lẻ loi đến kì lạ. Hương nhìn những giọt máu của người con gái kia rơi thành từng giọt xuống những chậu canh bên dưới, rồi thấm vào đất. Gã đàn ông kia cầm một con dao, rạch từng nhát từng nhát thật sâu vào người cô ấy.

"Đừng mà...đừng...em xin mình, đau lắm mình ơi...đau lắm..."

Người con gái ấy van xin, đôi mắt đẫm nước mắt hơn khi những nhát dao sắc lạnh kia cứa qua da thịt. Có ngờ đâu kẻ kia nào có chút lương tâm nữa, hắn ta cứ rạch tong điên cuồng. Đám cây ngải bên dưới chân họ tham lam hớp lấy từng ngụm máu chảy xuống chậu cây của chúng.

"Không...đây là mơ thôi, không phải sự thực..."

Hương ôm lấy đầu, bắt đầu lảm nhảm tự trấn an bản thân. Thế nhưng những thứ xung quanh càng hỗn loạn hơn cả. Mọi thứ bắt đầu rung chuyển một cách dữ dội, đồ đạc rơi khắp nơi. Đôi mắt cô ngập tràn nỗi khiếp sợ, khi mà những chiếc đầu lâu được bày trên kệ đã rơi xuống nơi chân của cô. Một trong chúng dường như giương cái hõm mắt sâu hoắm nhìn sâu vào tận bên trong Hương, cất giọng nói:

"Mau chạy đi, chạy thật nhanh trước khi hắn gϊếŧ cô. Chạy thoát khỏi đây đi!"

Nó vừa dứt lời, bỗng không gian lập tức sáng bừng lên. Khan Kum giở tấm vải đen ra, dùng tay kéo Hương đang ngẩn ngơ ra ngoài. Do bị quá bất ngờ, cô không giữ vững được bản thân nên suýt ngã. Chưa kịp định thần lại thì đã bị anh ta quát:

"Ai cho phép em bước vào nơi này?"

"Tui...tui..."

"Cô có biết nếu tui không cứu em kịp thì sẽ ra sao không?"

Một tay của Khan Kum bóp chặt lấy cổ của Hương, dùng lực siết chặt. Không khí trong cổ họng cô bị rút cạn, hai mắt trợn trừng nhìn anh ta. Người đàn ông này muốn là có thể sỉ nhục, thậm chí bây giờ còn muốn đoạt mạng của cô. Bị cơn phẫn uất xâm chiếm, Hương không nghĩ gì nhiều nữa liền co chân lên nhắm vào ngay bụng anh ta mà đá.

Không ngờ được cô sẽ phản kháng như vậy, Khan Kum buông tay đang siết cổ cô ra, chân lùi về sau vài bước. Gương mặt anh ta có chút không tin được, lại xen lẫn tức giận mà chuyển thành màu đỏ như quả gấc. Từ miệng anh ta phát ra tiếng gầm gừ, chỉ tay vào mặt Hương mà nói:

"Em dám đá tui?"

Hành động vừa nãy của cô chỉ là bộc phát do tức giận, hiện tại lại hối hận không nguôi. Khan Kum dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, lần này cô lại chui vào nơi anh ta cất giữ bí mật thì do cô sai. Thế nhưng không nhờ như vậy thì e rằng cô sẽ không biết gì về điều anh ra đang giấu giếm. Hương trừng mắt, chỉ tay về phía cái xác và đống đầu lâu kia rồi hỏi:

"Anh đang giấu tui thứ gì thế này? Nếu tui không lén ra đây thì tui bị gϊếŧ lúc nào chả hay rồi."

"Em bị điên à? Những thứ đó..."

"Không phải anh làm thì là ai? Chẳng nhẽ là con quỷ kia à?"

Đối diện với sự chất vấn của Hương, Khan Kum cũng không hề có chút nao núng nào cả. Vừa khi nãy anh ta đuổi cô ra ngoài thì không nghĩ cô sẽ mò được đến nơi này. Do anh ta quá mức sơ suất và không cẩn thận, cũng may nhìn sơ qua thì Tâm Nhĩ Thất mà cô mang trong người không sao. Nếu anh ta ra không kịp, thì e rằng mọi chuyện anh ta dàn xếp sẽ hư bột bư đường cả. Khan Kum chỉ cười, đứng trước Hương giữ một vẻ mặt bình thản trả lời:

"Đó không phải việc của em, bước vào bên trong nhà!"

"Trừ phi anh không giải thích rõ ràng, tui có chết cũng không đi vào."

Nào ngờ Khan Kum không đáp lời cô nữa, mà ngay lập tức nắm áo cô kéo vào bên trong. Hương giãy giụa, la hét và thậm chí còn cắn mạng vào tay anh ta. Và rồi cô nhận ra mọi nỗ lực phản kháng của bản thân là vô ích khi chứng kiến vẻ mặt dửng dưng đến không ngờ từ phía anh ta.

"Bịch!" – Hương bị quăng giống như một bao gạo vào cái củi gỗ kia. Toàn thân đau đớn ê ẩm vì va chạm quá mạnh, thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng mà không kêu lên. Ném cho Khan Kum đang đứng ở phía cửa một cái nhìn sắc lẹm, cô muốn lao đến để thoát ra khỏi đây. Nào ngờ đâu ngay lúc này, từ nơi ngực trái cô dâng lên một cơn đau khôn tả. Ánh sáng từ nơi đó len qua cả lớp quần áo, sáng đến rực rỡ.

"Em nên biết nghe lời và làm theo lời tui nói, chứ không phải làm một đứa con gái tò mò."

Khan Kum nhìn thấy Hương quằn quại bên dưới đất vì cơn đau nơi ngực trái thì cao giọng chỉ trích. Rút trong túi áo ra một lá bùa, anh ta đưa lên miệng niệm chú rồi thổi một hơi. Những mảnh giấy bắt đầu rơi lã tã dưới đất, tạo thành một đống bụi nhô cao.

Hương chẳng bận tâm Khan Kum đang nói gì, chỉ trừng mắt đầy ai oán nhìn thẳng vào mắt anh ta. Chỉ có cô mới biết được là bây giờ cô ghét cay ghét đắng gã đàn ông này như thế nào. Cơn đau như bị xé da xé thịt nơi lồng ngực của cô không khiến cô thôi nghĩ đến viễn cảnh sẽ cắm con dao vào đầu anh ta mạnh ra sao. Càng nghĩ, nỗi đau trong cơ thể cô càng mạnh mẽ hơn.

Từ trong túi áo, Khan Kum rút ra một bao diêm. Chậm rãi quẹt lên một que, anh ta thả vào giữa đống bụi rơi từ lá bùa khi nãy. Ngọn lửa bừng lên một cách mạnh mẽ, sáng lòa cả không gian xung quanh.

"Aaaa!!!"

Không chịu nổi những cơn đau thấu da thịt này, Hương bắt đầu kêu lên những tiếng nỉ non không dứt. Trong cơ thể cô bây giờ giống như có hàng trăm con rết bò qua lại, khó chịu vô cùng. Toàn thân cũng dần nóng lên, tựa như bị quăng vào một lò lửa.

"Có phải nóng lắm không?"

Khan Kum quỳ một chân xuống đất,dùng một tay bóp lấy cổ Hương. Bây giờ cô như mất hết sức lực, chỉ có thể nằm trơ ra thở một cách nặng nề. Đôi mắt cô oán giận nhìn Khan Kum, chỉ hận không thể gϊếŧ chết anh ta. Bàn tay nơi cổ cô của anh ta siết chặt lại, giống như đang cảnh cáo cô không được manh động. Hương bật cười, cười đến điên dại rồi hỏi ngược lại anh ta:

"Rốt cuộc là kẻ như anh muốn giữ tui bên cạnh để làm gì? Để làm vật hiến tế giống cô gái kia sao?"

"Cô ấy không phải do tui gϊếŧ..."

"Vậy thì là ai?"

Bàn tay của Khan Kum buông lỏng, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Hương đầy ái ngại. Dường như cô đang dần nhận ra anh ta giữ cô ở lại đây không phải vì muốn tốt mà có mục đích khác. Anh có thể cảm nhận rõ ràng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hương. Nhưng ở ngoài mặt, Khan Kum vẫn giữ bộ dạng như không có gì cả mà trấn an:

"Đó không phải là việc em nên biết!"

"Tại sao? Có phải vì anh muốn che giấu cho tội ác của bản thân?"
Bình Luận (0)
Comment