Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 14

Trở về nhà cảu mình, việc đầu tiên tôi làm là mở tủ lạnh, lấy nước uống cho tỉnh táo. Nụ cười và khuôn mặt của hắn hiện ra làm tôi chết sặc. Điên thật rồi, sao mình lại nhớ tới hắn. Ôi! Buồn ngủ quá, đi ngủ một giấc cho khỏe đã. Vừa bước vào phòng, tim tôi lại đập thình thịch. Hình ảnh hai lần bị hắn ép vào tường hiện ra, nụ hôn đó. Tôi đưa tay đập vào đầu. Sao tự dưng lại suy nghĩ những chuyện này vậy? Điên lên mất. Dương Liễu Liễu! mày không thể. Mày không phải là người có tình cảm. Không được yêu. Chúa ơi! Tha cho con, con không muốn nhớ tói hắn nữa.

Tôi trùm chăn kín đầu, mặt cảm giacsnongs ran. Đã bảo là không nhớ tới hắn nữa mà. Chắc mình bị ám nhiều quá rồi. 30s sau, tôi chòm vào giấc ngủ ngon lành và thoải mái.

Tôi chợt tỉnh giấc, rơi rầm xuống sàn nhà khi nghe tiếng gõ cửa. Bực mình thiệt. Không biết là ai vậy trời.

-Giang Hữu Thần! Sao anh lại tới đây?

-Tại anh nhớ em…

Hắn đang nói cái gì vậy? Sao con nghe lùng bùng lỗ tai vậy Chúa ơi. Lần đầu tiên có thằng con trai dám nhìn thẳng vào mặt con và nói câu đó. tôi vẫn còn bám chặt vào khóa cửa. Rồi đột nhiên… hắn kiss tôi nhanh đến nổi chỉ có thể cảm nhận rằng xượt qua. Hắn cười, ánh mắt toát lên sự trân thành.-Anh chỉ muốn gặp em chút thôi, cho đỡ nhớ. Anh về đây!

Hắn dám… Đầu tôi đang xì khói lên rồi. Tôi nhìn xuống chân, đôi giày thể thao của tôi đang ở đó. Thế là… “vèo…” Tôi chỉ đá vu vơ thôi. Ai dè…

-Bốp… Rầm… Cái giày đó bay đáp trúng lưng hắn. Thế là hắn ngã luôn xuống đất, ngã trỏng quèo luôn. Hắn hôn đất tự do luôn. Chúa ơi! Ý định của con không phải như vậy. Xin Người đừng nhìn sai vấn đề rồi lại phạt con nữa.

Hắn cau có đứng dậy, ném ánh mắt hằn học về phía tôi. Tôi đóng rầm cửa, cười haha… Cứ nghĩ đến cái mặt ngố tàu của hắn dính đầy bụi đất là tôi không nhịn được cười. Đúng là tự dưng được trận cười bể bụng. Thoải mái thật.

Tối đến, tôi nhận được một bưu phẩm là một chiếc xe đạp màu hồng giành cho con gái. Quái thật! Ai tự dưng lại…

“Nè nhox! Làm mặt anh méo như quả kéo rồi đó. Mất đi bao nhiêu phần đẹp trai. Sáng mai ra bến xe buýt gần nhà đón anh đi học. Nhớ đấy. Đây là hình phạt giành cho nhox. Nếu không anh sẽ kiss nhox nữa đó…”

-Cái thằng cha này bị điên hả? Sao hắn không đi ô-tô ấy? hắn bảo nhà hắn không thiếu gì tiền mà. Hắn có cả con SH nữa chứ đâu phải là nghèo. Hắn định giở trò bắt nạt con gái nhà lành đây mà. Mong là đêm nay có tên trộm đến lấy quách nó đi cho rảnh nợ. Haizzz. Đúng là phiền phức.

2h 30 sáng: thao thức,trằn trọc không ngủ được.

4h 50 sáng: cựa mình vì không ngủ được.

5h sáng: bật dậy.

Trời ơi, mắt tôi thâm đen lại rồi. Tại hắn ám tôi đến mức không thể nào ngủ được. Tôi phải trườm đá mất 15’ mới lấy lại được đôi mắt đen nhánh, quyến rũ của mình. Vừa mở cửa, cái xe màu hồng đó đập vào mắt tôi. Tôi nhíu mày, không biết phải xử sao với cái xe này bây giờ.

-À! Tuyệt!

Tôi vừa nảy ra một ý và bây giờ phải đi thực hiện nó ngay. Tôi phi vào trong nhà kho lấy đầy dụng cụ cho kế hoạch của mình: kìm, kéo, tua-vít, búa… hahaha.. Dựng Con xe giữa sân, tôi bắt đầu làm việc. Vặn vặn… rút rút… lẻng xẻng… bụp… Tôi vứt cái giỏ ra khỏi xe. Hahaha. Nó cụt đầu rồi. Hoàng Ân ở bên kí hàng rào trố mắt nhìn, hỏi:

-Này! Cậu định làm gì vậy?

-Sửa sang lại cho nó một chút ý mà.

-Cậu… Cậu đang phá nó thì đúng hiwn.

-Biết gì mà nói.

Vặn vặn thêm chút nữa, tôi đã tháo xong toàn bộ hệ thống phanh, và cả chân chống nữa. Tôi trang trí lại bằng sơn vẽ woa-phinting. Nhìn nó bây giờ quá dị dạng với đủ các màu xanh, đỏ, đen… Hoàng Ân hét toáng, suýt ngỏm trước kiệt tác của tôi. Haha. Bây giờ là chuẩn bị đồ để đi học. Tôi phings xe ra đường, bao con mắt đổ dồn về phí tôi: một cô gái bím tóc, mặc váy hoa đến đầu gối, lại cưỡi conxe dị dạng. Tôi tặc lưỡi, việc gì phải quan tâm đến họ. Tôi sà chân xuống đất vì từ xa, tên Hữu Thần đó đang cười, chìa tay chào một cô gái. Hình như người đó là Lý Tâm Như. Sao lại là cô ta? Hai bọn họ đang có quan hệ sao? Hắn… Hắn dám bắt cá hai tay ư? Đồ khốn! Nhưng sao tôi lại phải tức giận nhỉ? Hắn chả là gì của tôi cả. Lý Tâm Như phóng vụt đi bằng con SH của hắn. Đồ đểu! Tôi ghét anh…
Bình Luận (0)
Comment