Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 18

Bao ánh mắt hướng về tôi và Lý Tâm Như. Hình ảnh ban sáng hiện về trong đầu tôi. Có thể Hữu Thần đang hẹn hò với cô ả. Và quả thật hiện giờ Lý Tâm Như đang chuyển động hướng lên sân khấu. Chả có lẽ… Mọi ánh mắt hướng hết về cô ả, mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ. Tim tôi nghẹn lại. Tôi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi trường. Tôi nghe loáng thoáng có ai gọi tên mình nhưng tôi không dừng lại mà cố sức chạy nhanh hơn. Tôi lẩn vào trong một con ngõ tối om. Bóng tối bao trùm lấy tôi. Nước mắt tôi chảy tự bao giờ. Hắn… Hắn lừa tôi. Thật ra hắn đang hẹn hò với Lý Tâm Như. Sao hắn lại còn tán tỉnh tôi. Tôi gần như gào lên trong cô đơn. Sau cái ngày mưa đó thì bây giờ tôi mới thấy thực sự bị phản bội. Tim tôi đau lắm, nước mắt nghẹn lại ở cổ.

Chúa ơi! Người đang trừng phạt con đúng không? Sao Ngài lỡ đối xử vói con như vậy? huhuhu… Tôi lững thững, mệt mỏi bước về nhà thì gặp Hoàng Ân đang đứng ở cổng:

-Liễu Liễu! Cậu sao vậy?

Tôi cố lấy lại tinh thần đáp lại:

-Mình hơi mệt.

-Hữu Thần tìm cậu đó. Vừa nãy thấy cậu tự dưng bỏ về, mình sợ cậu bị sao nên về theo luôn. Cậu sao vậy? Cậu khóc à? Chẳng lẽ vừa nãy…

-Thôi đi! Mình mệt lắm.

-Cậu và Hữu Thần, cả Lý Tâm Như. Chẳng lẽ Hữu Thần bắt cá hai tay?

-IM ĐI!!!

Tôi quát lên rồi đi vào nhà, đóng sầm cửa lại. Hoàng Ân đứng ngoài gọi một lúc không thấy tôi mở cửa rồi cũng về nhà. Tôi vứt túi xách xuống, vào phòng ngủ. Hình ảnh hai lần bị ép vào tường hiện về. Tôi mệt mỏi nhưng lại tức giận. Tôi đấm liên tục vào cái bức tường khốn kiếp đó rồi gục xuống, nước mắt lại tuôn ra.

-Tôi ghét anh! Ghét anh! Sao anh lại làm thế???

Tôi gục trên giường mấy ngày, đến khi không chịu được nữa tôi mới lết xác ra ngoài. Hoàng Ân đang dọn dẹp ở trong bếp, nhìn thấy tôi thì nhíu mày. Tôi hỏi:

-Sao cậu lại ở đây?

-Dọn dẹp thế thôi.Cậu sao thế?

Nước mắt tự dưng tuôn ra. Tôi không biết phải làm thế nào liền quay mặt, tránh để Hoàng Ân nhìn thấy. Thức sự giờ tôi chả nghĩ được gì. Đầu tôi như một cái thùng rỗng tuếch. Tôi mệt mỏi quá.

-Cậu cứ khóc đi!

-Tớ không sao đâu. –Cổ tôi nghẹn lại, tay tôi đang bấu chặt vào tường. Tôi sợ. sợ mình quá yếu mềm để gục ngã bây giờ.

-Hữu Thần có đến đây tìm cậu mấy hôm liền nhưng tớ bảo cậu không muốn gặp. Tớ đuổi cậu ta về rồi.

-Cảm ơn cậu. –Tôi gần như thều thào. Hoàng Ân bỗng nổi cáu:

-Sao cậu cứ phải hành hạ mình như vậy? Có phải cậu yêu Hữu Thần rồi không? Cậu như thế này tớ đau khổ lắm cậu biết không? Sao cậu không cứ làm nữ hoàng băng giá đi!

-Tớ xin lỗi!

Tôi chạy vào phòng nức nở một hồi rồi thếp đi lúc nào không hay…

Tôi bước ra khỏi phòng xem Hoàng Ân còn ở đây không. Ở ngoài sân có tiếng bốp bụp, tiếng cãi nhau. Tôi ghé sát tai vào cửa lắng nghe. Giọng của Hữu Thần:

-Cho tôi gặp cô ấy đi! Tôi xin cậu. Cô ấy đang hiểu lầm tôi. Hoàng Ân! Xin cậu đấy!

-Không! Cô ấy đang rất mệt mỏi. Cậu đừng làm phiền cô ấy nữa. Hãy trở về với cuộc sống của cậu, hãy buông tha cho cô ấy đi…

-Hoàng Ân à…

-Tôi phải vào đây.

Tôi vội vã trở lại phòng, nghe tim mình nhói lên từng hồi. Có lẽ tôi đã rung động thực sự với tên mắc dịch đó rồi. Nhưng tôi phải tiếp tục sống. Tôi phải gạt tình cảm ấy để tiếp tục mạnh mẽ đứng lên. Dù không dễ dàng gì nhưng điều đó là quan trọng. Tôi chạy ra khỏi cửa, gạt Hoàng Ân sang một ben,gọi to:

-Chờ đã.

Hữu Thần nghe tiếng gọi của tôi liền quay lại cười:

-Cuối cùng em cũng chịu gặp anh. Thật ra là..

“Bốp..” Tôi tương luôn cú đấm vào mặt anh ta. Hữu Thần trố mắt nhìn tôi. Rồi thêm cú đấm nữa. Thế là trọn vẹn. Máu từ khóe miệng hắn chảy ra. Tôi nắm chặt tay, giọng run run với những điều mình sắp nói ra:

-Tôi đánh anh và anh dám đưa tôi ra làm trò đùa.

-Liễu Liễu.Em hiểu lầm rồi.

-Tôi chẳng hiểu làm gì cả. Mọi thứ đã rõ ràng, Từ nay anh đừng đến tìm tôi nữa. Anh đã cứu tôi một lần, bù lại tôi cũng cứu anh một lần. Tôi chẳng nợ gì anh nữa. Giờ anh có thể về.

Tôi quay người bước vào, tiếng của hắn run run:

-Liễu Liễu… Anh yêu emmmm

Tôi bước nhanh vào nhà, đóng rầm cửa lại. Nước mắt tôi lại lăn xuống gò má, ngấm vào môi mặn chát. Tôi gục xuống sàn vì mệt mỏi và mất sức. Giờ tôi phải trở lại với con người kia, lạnh lùng và cô đơn. Tôi ghét. Ghét sự phản bội…

***

c lên đây…”
Bình Luận (0)
Comment