Duyên Đến

Chương 8

Mười năm sau

Bước xuống xe taxi, thấy nhà chồng trước cửa nhưng lại có một người xa lại đứng đấy, không biết ở nhìn xung quanh những thứ gì, Trần Nhu Bình lập tức cảnh giới cầm lấy điện thoại gọi điện.

“Ông xã, em vừa đến nhà mẹ, vừa xuống xe taxi.” Nàng ngay sau đó nói, “Ở trước cửa nhà mẹ có một người thật kỳ quái đang đứng, em hiện tại phải đi qua đó xem thế nào, cho nên anh đừng gác điện thoại, bảo vệ em.”

Nói xong, cô tả hữu nhìn xung quanh một chút xác định chưa có ai tới sau xe, tiếp xúc đi nhanh vượt qua đường cái đi hướng người xa lạ, không để ý ở trong điện thoại ông xã từ trước đến nay đối với cô ôn nhu có thêm tiếng gầm gừ phản đối thật lớn.

“Tiên sinh, ngươi tìm ai?” Đứng ở khoảng cách an toàn ở ngoài, cô hỏi cái lưng người xa lạ kia, mà trong điện thoại di động kia tiếng gầm gừ vẫn đang liên tục vang lên.

Không biết có phải hay không là chính mình nhìn lầm rồi, khi nghe thấy thanh âm sau của cô, Trần Nhu Bình tựa hồ thấy thân thể người xa lạ kia đột nhiên chấn động, hắn không có quay đầu, cũng không có bỏ chạy mà lại đem lưng ưỡn đến càng thẳng chút.

Trần Nhu Bình nhíu mày, nhịn không được hoài nghi vị nam tử trước mắt này rốt cuộc có ý đồ gì, bà lên tiếng lần nữa.

“Tiên sinh ——”

Sát na, thanh âm sau của cô dường như bay vào trong không khí, hoàn toàn biến mất không thấy. Cô mở to hai mắt, người xa lạ đột nhiên quay ra phía cô, khiến người nàng ngây ra như phỗng.

“Bà xã? Bà xã? Bà xã?”

Di động đầu kia truyền đến tiếng lão công sốt ruột kêu gọi, hắn tựa hồ nghe thấy cô nói được một nửa thì ngừng, cho nên sốt ruột là không la lên hỏi cô. Nhưng là cô thật sự không thể hưởng ứng, không phải không có thể, mà là không có cách nào, giờ phút này cô không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, duy nhất có thể làm , đó là giương hai mắt nhìn trừng trừng vào cái người mười năm nay đã không gặp.

Ngôn —— Nghiễm. . . . . .

☆☆☆

Xuất ra cái chìa khóa mở nhà, rời nhà gần mười năm đi du lịch rốt cục chân chính về tới nhà, nhưng người là đã trở lại, tâm thì đang ở đâu?

Trần Nhu Bình buông chìa khóa trong tay ra, tự nhiên quen thuộc đi lại trong nhà .

“Mẹ không ở nhà, có thể là bởi vì nghe nói ta muốn lại đây, cho nên lại chạy đến chợ mua gà về làm thức ăn cho ta ăn.” Một chút, cô lại nói: “Ta đã mang thai năm tháng rồi, nhìn ra được sao? Đúng rồi, cũng chưa hỏi ngươi tưởng uống gì? Nước đá được không?”

Trần Nhu Bình cố gắng cho biểu hiện được tự nhiên, nhưng đối mặt chính mình từng yêu thích trước kia, hơn nữa chính mình còn từng ở trước mặt hắn trải qua nhiều như vậy chuyện ngu xuẩn, muốn cô như thế nào tự nhiên được đây?

“Chị dâu ” Ngôn Nghiễm thủ độ mở miệng, thanh âm mặc dù vô dĩ vãng đối mặt cô vẩn nghiêm khắc như vậy, lại không biết vì sao làm cho người ta có loại khoảng cách xa hơn.”Đừng tiếp đón ta, ngươi quên ta cũng là người ở cái nhà này sao?”

Chỉ là gần mười năm rồi chưa bước vào cái nhà này mà thôi.

Hai người đối liếc mắt nhìn, cơ hồ cùng lúc ở trong lòng vang lên những lời này.

Nếu hắn đã nói như vậy rồi, Trần Nhu Bình cũng không nên giả bộ làm gì, cô đi đến trên sô pha ngồi xuống.

“Ngươi được không?” cô quan tâm hỏi.

Ngôn Nghiễm mỉm cười, trên mặt có một bó lớn râu che lấp mà cơ hồ nhìn không thấy, hắn gật đầu.”Cũng không tệ lắm. Ngươi bộ dạng thoạt nhìn rất hạnh phúc, Tam ca đối ngươi tốt lắm?”

“Đương nhiên, ngươi theo trước kia không phải thường nói cho ta biết, nếu muốn được đến hạnh phúc thì gả cho hắn sao? Ta gả cho hắn.” cô mỉm cười nói, trong tươi cười rõ ràng tràn đầy hạnh phúc.

“Chúc mừng ngươi. Những lời này tuy rằng đã muộn chút, nhưng là ngươi có nên không để ý đi?”

Cô lắc đầu, giữa hai người đột nhiên trầm mặc lại.

Sau một lúc lâu, Trần Nhu bình tìm nói: “Ngôn Chỉ bọn họ có khả năng sẽ lại lập tức đến.”

Hắn nhất thời lộ ra một chút cười khổ.”Không biết ta hiện tại chạy trốn có kịp không đây?”

“Không còn kịp rồi.” Một âm thanh nghiêm khắc tức giận vang lên từ của chính, cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra, Ngôn Bút xanh mặt cứ như vậy xuất hiện ở trong phòng khách.

Ngôn Nghiễm cả người cứng đờ từ trên sô pha đứng lên, hắn nhìn người nhiều năm không gặp đang hướng hắn đi tới, hắn hai mắt nhắm lại, trong lòng biết tuyệt đối tránh không được muốn chịu lên như vậy một quyền, nhưng là. . . . . . Đón hắn lại là một cái ôm thật chặt.

“Ngươi tên hỗn đản này ﹗”Ngôn Bút phẫn nộ rít gào, đồng thời dùng sức ôm lấy tiểu đệ, hốc mắt cùng mũi đồng thời cũng nóng rức lên.

Ngôn Nghiễm không tự giác làm cho nước mắt cũng dâng lên, hắn cũng đưa tay ra dùng sức quay về ôm đại ca.

“Lão đại, chờ một chút.” Một lát sau, một thanh âm lành lạnh khác vang lên từ phía sau.

Ngôn Bút tự nhiên buông tiểu đệ ra, làm cho lão Nhị thể hiện ra một chút tình cảm huynh đệ, không nghĩ tới ——

“Phanh!”

Hắn ngạc nhiên nhìn luôn khuôn mặt tươi cười, ngày thường nói chuyện, lão Nhị luôn theo chủ trương quân tử động khẩu không động thủ, nhưng lại đột nhiên cho tiểu đệ nhiều năm không gặp một thiết quyền, đánh cho Ngôn Nghiễm nháy mắt té trên sô pha đi ﹗

“Ngươi đứng lên cho ta!” ” đem đưa hắn từ trên ghế salon thu lên, nói mưc vung nắm tay lại lần nữa ra quyền.

Ngôn Bút kinh ngạc cho hết toàn bộ đã quên nên thân thủ đi ngăn cản, may mắn cuối cùng một cái tới Ngôn Chỉ ở nghìn cân treo sợ tóc ngăn cản một quyền kia.

“Nhị ca, bình tĩnh một chút.” Ngôn Chỉ lớn tiếng kêu lên.

Ngôn Mặc trợn mắt nhìn Ngôn Chỉ thật lâu sau đó mới buông tay ra đi vào toilet

Nói mực tránh ra sau, ngôn Chỉ lập tức xoay người nâng Ngôn Nghiễm dậy, lẳng lặng yên nhìn đệ đệ nhiều năm không gặp.

Hắn vẫn như cũ giữ vẻ mặt râu xồm dọa người, đưa khuôn mặt hoàn mỹ nhất trong tứ huynh đệ che đi bảy phần. Tóc của hắn so với lúc rời đi lâu thượng không chỉ một lần, tùy tùy tiện tiện dùng điều da đen dây thừng thắt ở phía sau, bộ dáng thoạt nhìn giống như dân làm nghệ thuật, hắn cùng chức danh nhiếp ảnh gia tự do nổi danh quốc tế hoàn toàn tương xứng.

Thân thể của hắn cao cao , thể trạng tăng lên chút, dung mạo kia có chỗ thay đổi không nói lên lời, nhưng cảm giác đứng lên chính là không giống với trước.

Là quan hệ màu da sao?

Không, là ánh mắt kia, trước luôn luôn sáng ngời, tràn ngập tự tin, nay lại chỉ đựng tang thương cùng mỏi mệt.

Nhìn nhìn, Ngôn Chỉ trong lòng đột nhiên cảm thấy chua sót, hắn mở hai tay ra, nhẹ nhàng mà ôm dưới vẻ mặt do dự của Ngôn Nghiễm sau đó buông ra.

“Hoan nghênh về nhà, Ngôn Nghiễm.” Hắn vi ách mở miệng.

Tiếng nói của Ngôn Nghiễm hoàn toàn mắc nghẹn ở cổ họng không phát ra được, tuy rằng không biết trong thời gian hắn ra đi mười năm, các anh em của hắn đã trải qua chuyện gì, khến cho đại ca hướng nội nay lại nhiệt tình như lửa, tính tình tối ôn hòa của nhị ca nay lại trở thành nóng nảy, mà không…người giỏi xử lý cảm tình kém nhất cùng nóng nảy nhất là tam ca, thành tỉnh táo nhất trong chuyện này

Nhưng là bất kể như thế nào, hắn chỉ biết là về nhà thật tốt, thật sự, về nhà thật tốt.

Cha mẹ, anh em, thân bằng hảo hữu. . . . . .

Ngôn Nghiễm hoàn toàn không biết mình đã gặp qua bao nhiêu người, tham gia bao nhiêu tiệc hoanh nghênh với sơn hào hải vị, khiến cho hắn về nhà bất quá ba ngày, liền đã rục rịch tưởng lại lần nữa rời nhà trốn đi.

Hắn biết ở đây tất cả mọi người đều rất tốt, nhưng hắn thật là vô phúc hưởng thụ. Bởi vì sau khi phát sinh sự kiện kia từ mười năn trước, hắn đã không như trước tràn đầy tự tin, vui vẻ đón nhận sự chú ý của mọi người đối với Nghôn Nghiễm .

Khương,Hồng,Lăng, là tên của cô.

Hắn biết mình cả đời cũng không thể quên cái tên này, nhưng là hắn nghĩ đến trải qua mấy năm nay đến khắp mọi nơi trên thế giới, hình ảnh này ít nhiều có thể phai nhạt, nhưng mà, hắn đã nghĩ thật đơn giản .

Ngôn Nghiễm tự giễu cười, biểu hiện trên mặt đã tràn ngập chua sót. Hắn mở ví da ra, mở ra nhìn chằm chằm vào bức ảnh có khuôn mặt tươi cười của nàng.

Mỗi ngày đều phải nhìn lên tấm hình này mấy lần, như vậy hắn làm sao có thể quên hình ảnh này được? Hắn dưới đáy lòng tự hỏi.

Duỗi ra ngón tay khẽ vuốt qua khuôn mặt trong bức ảnh đã ép plastic, hắn đột nhiên hít sâu một hơi đem ảnh chụp rút ra, nhắm mắt lại đem nó kẹp vào trong một quyển sách, sau đem bóp da ném vào trong ba lô, đeo ba lô lên đi ra cửa phòng.

“Ngươi lại muốn bỏ nhà ra đi mà không thông báo một tiếng?”

Ngôn Nghiễm mới đi đến đầu cầu thâng, một âm thanh trầm tĩnh đột nhiên vang lên.

Hắn chậm rãi quay đầu, ngạc nhiên mở tròn hai mắt, đứng ở đầu hành lang không chỉ có đại ca mà còn có nhị ca, tam ca.

“Các ngươi. . . . . .” Hắn nói không ra lời.

“Ngươi lúc này lại muốn rời nhà bao lâu?” Ngôn Bút nhìn hắn thật lâu, thấy hắn không trả lời, lai tiếp tục nói :

“Chúng ta cũng không phải muốn ngăn ngươi, chính là hi vọng ngươi ít nhất đừng giống như lần trước,ra đi nhiều năm tin tức hoàn toàn không có.” Hắn nhìn Ngôn nghiễm không chớp mắt nói: “Chúng ta cũng không muốn biết, mười năm trước có chuyện gì khiến người ra đi không lời từ biệt, cũng không muốn can thiệp tự do của ngươi, nhưng là ít nhất có thể yêu cầu ngươi —— không, ra lệnh cho người hãy đặt mình vào vị chí của ba mẹ mà ngẫm lại, bọn họ đã già, không chịu nổi đả kích một lần nữa.

“Ngôn Nghiễm, ” Ngôn Chỉ do dự mở miệng, “Có phải do Nhu Bình ở đây khiến ngươi không được tự nhiên?

Nói đi ta sẽ vào bảo cô ấy. . . . . .”

“Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ai nói ta vừa muốn rời nhà ra đi?” Ngôn Nghiễm rốt cục nhịn không được lên tiếng, ngực cảm giác nóng nóng.

Ba người không có người trả lời, tất cả đều lẳng lặng yên nhìn hắn, vẻ mặt nói lên rằng họ không tin lời hắn nói.

“Ta có thể chứ?” Ngôn Nghiễm cơ hồ thở dài nói, “Mười năm trôi qua, ta đi rồi quay về thấy nhà nhiều người như vậy, khiến cho ta có điểm không quen, cho nên ta mới muốn đi ra ngoài đi một chút, thuận tiện chụp chút ảnh đưa cho tạp chí.” Một chút, hắn cường điệu nói : “Ta nói là thật sự.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Sau một hồi im lặng Ngôn Bút lên tiếng.

“Hoa Liên.” ( A Tử: ý anh ấy nói là đến chổ cóa hoa sen đấy ạ, nh để hoa sen thì ko hay bằng Hoa Liên nên ta vẩn để Hoa Liên)

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngôn Nghiễm bất giác ngẩn cả người, bởi vì hắn căn bản là không có nghĩ tới mình muốn đi đâu, vậy mà hai chữ ấy đột nhiên lại bật ra khỏi miệng?

Quên đi, cũng thế, nếu trốn chạy mười năm, vết thương sau mười năm thì cũng nhạt đi không ít, hắn thăm lại chốn xưa thì có sao đâu? Chưa bao giờ phai màu trí nhớ, sẽ không có khả năng sống dậy ở thời điểm này?

“Ta nghĩ đi Hoa Liên, đại khái sẽ ở lại một tuần, ta có mang di động, các ngươi tùy thời đều có thể liên lạc với ta.” Hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn kiên định nghênh hướng ba vị huynh trưởng, rõ ràng nói.

Bốn phía yên lặng trong chốc lát sau, nói mực chậm rãi mở miệng, “Như vậy cũng được, mang một ít đặc sản Hoa Liên về cho ta nhé?.”

Ngôn Nghiễm nhất thời nhe răng cười, “Vậy thì có sao, không thành vấn đề!.”

☆☆☆

Đối Ngôn Nghiễm mà nói, Hoa Liên là một nơi buồn, hay là nơi tạo cảm giác vui vẻ? Hắn đến nay vẫn đang phân loại không được.

Lại bước trên con đường này, so với cảnh trong trí nhớ của hắn cũng không khác là bao nhiều, tâm tình của hắn chỉ có thể dùng bốn chữ “Khó nói lên lời” để hình dung.

Không đếm xỉa đến trên đỉnh Liệt Dương( Pup: đọc chữ này tự dưng lại suy nghĩ đen tốii=))))))) ), hắn ngồi trên chiếu nhìn mặt biển tươi đẹp, những thứ lắng đọng lại trong trí nhớ cứ như vậy nhẹ nhàng hiện ra, làm cho nước mắt của hắn nhanh chóng rơi , mơ hồ che phủ tầm mắt của hắn.

“Quái thúc thúc?”

Trí nhớ quả nhiên là nọc độc, cho dù chỉ là nhớ đến giọng nói của nàng, đều có thể làm cho hắn run sợ.

“Anh Ngôn Nghiễm?”

Trời ạ, Ngôn Nghiễm nháy mắt hai mắt nhắm lại, nước nắt của hắn lập tức chảy xuống. Hắn không nen trở lại nơi đây, không nên lại bước trên nỗi đau thương tâm này ? Hắn nghĩ ràng trí nhớ dù ở dạng nào cũng có thể làm hắn vui, kết quả đâu? Hắn lại nhớ lại ngữ khí sợ hãi cùng giọng nói ngọt ngào của nàng.

Hắn không nên tới này !

“Ngươi là. . . . . . Anh Ngôn Nghiễm? . . . . . . Đúng vậy. . . . . . Đúng không?”

Ngôn ghiễm nhất thời cả người cứng đờ.

Là hắn nghe nhầm sao? Trong trí nhớ Khương Hồng Lăng tựa hồ chưa bao giờ nói qua với hắn một câu như vậy.

“Là anh sao? Anh..?”

Hắn không có nghe sai! Thanh âm này ở bên tai hắn chân thật vang lên, không phải do trí nhớ của hắn.

Ngôn Nghiễm kích động đã nghĩ sẽ mở hai mắt ra xác định xem sao, nhưng hắn có chút do dự, nếu hết thảy chỉ là một giấc mơ? Trái tim của hắn bất an kinh hoàng, thân thể nhân không chịu nổi áp lực này mà bắt đầu nhẹ nhàng run run.

Lên tiếng nữa lần nữa để cho ta thấy là không phải đi, làm ơn ! Hắn ở trong lòng không tiếng động thỉnh cầu, mặc kệ đây là sự trêu đùa của ông trời, hoặc là thời gian đảo ngược, nghịch lưu, thác loạn, Any­way cái gì đều được, hắn muốn gặp cô, muốn gặp để xác định xem có đúng là cô đang đứng ở trước mặt hắn!

Trầm mặc ở bốn phía giằng co một hồi lâu, chỉ nghe tiếng sóng và gió kêu vang vui đùa .

“Thực xin lỗi, có thể là ta nhận lầm người.” Tiếng nói ngọt ngào vang lên đầy thất vọng, ngữ khí mang vẻ thứ lỗi, sau đó liền truyền đến tiếng bước chân nàng rời đi.

“Hồng Lăng ﹗”

Khương Hồng Lăng đang đi bộ ra phía xa liền bị tiếng gọi làm dừng lại, nàng nhanh chóng xoay người, chỉ thấy một nam nhân râu xồm giống như Anh Ngôn Nghiễm trong trí nhớ của cô rốt cục đã mở mắt ra, dùng một vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn cô không chớp mắt, khiến cả người cô đều co quắp hết cả lên.

“Anh. . . . . .” Nàng hít thở sâu , thật cẩn thận mở miệng, “Xin hỏi, anh . . . . . Vừa mới có mở miệng nói chuyện sao?”

Là cô sao?

Trong một tích tắc, Ngôn Nghiễm trong đầu đã tràn ngập những suy nghĩ không xác định, hắn nhìn chằm chằm cô gái xa lạ trước mặt,ngay sau đó, một đôi mắt hồn nhiên ngây thơ theo kí ức từ từ hiện ra, thay thế được điều không xác định được trong đầu hắn.

Là cô! Cho dù bên ngoài là hình thể xa lạ, nhưng ánh mắt này đúng là của nàng. Đúng vậy, là cô.

“Khương,Hồng,Lăng?” Hắn đứng lên, rõ ràng, từng chữ từng chữ đọc lên tên của cô.

Khương Hồng Lăng không tự chủ lui ra phía sau từng bước, trong lòng dâng lên một tình cảm mãnh liệt. Cô nói sai cái gì, hoặc làm sai cái gì sao? Bằng không tại sao cônghe được âm thanh mà chỉ Anh Ngôn Nghiễm mới dùng để gọi cô?

Trí nhớ mời cô không hiểu xoay người chạy đi bỏ chạy, nhưng một giây sau, cô phát hiện mình rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, sau đó cảm thấy một ngọn lửa nóng thiêu cháy trong lồng ngực

Khương Hồng Lăng cả người cứng đờ, giãy dụa ngẩng đầu muốn nói cái gì, nhưng ngay sau đó, đôi một làn hơi nóng hướng đôi môi nàng ép xuống, nháy mắt khiến cô không thốt lên được lời nào.

Hôn, là đột ngột, nhiệt liệt, cũng là xa lạ , nhưng đồng thời làm hai người cả người run lên, thân thể giống như có dòng điện chạy qua khiến cả người nóng hết lên.

Ngôn Nghiễm ngay từ đầu cũng không có tính muốn hôn cô, dù sao hai người bọn họ có thể nói là lần đầu tiên gặp mặt, so với người xa lạ đùng một cái gặp nhau chả kém là bao nhiêu, hết thảy đều là xa lạ, nhưng không biết vì sao, hắn lại đột nhiên hôn cô, mà mùi vị còn ngọt ngào đến cực điểm, dường như hai người bọn họ trời sinh đều thuộc về đối phương .

Hắn thả chậm tốc độ bắt đầu mê hoặc, dạy cô như thế nào hôn trả lại hắn, lưỡi ở trong miệng cô linh hoạt du động, cọ xát khiến cô có chút phản ứng, chậm rãi, cuối cùng nhẹ nhàng phối hợp.

Khương Hồng Lăng mơ màng, côkhông biết diễn tả đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy say, toàn thân không còn sức lực.

Đây là nụ hôn đầu của nàng, cũng là lần đầu tiên cô lại gần một người con trai không phải là người nhà, đương nhiên, đây là nói, nếu cô hôn mê bất tỉnh trong giấ mộng kia, hoặc là nói mọi việc xẩy ra điều là trong giấc mơ.

Hô hấp quá mức dồn dập, hai người tựa hồ sắp mất đi dưỡng khí.

Ngôn Nghiễm luyến tiếc sự ngọt ngào cô, mút mãi đôi môi cô, rồi mới chậm rãi rời ra, tạo một khoảng cách giữa hai người, lấy lại hơi thở.

“Đúng là em rồi.” Hắn đưa tay vỗ nhẹ hai má cô, nhẹ nói nói.

Thanh âm đột nhiên phá vỡ sự mê hoặc, lý trí quay trở lại, Khương Hồng lăng vội vàng lấy tay đẩy hắn ra.

“Anh luôn hôn người khác tùy tiện như vậy sao?”cô đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn hắn vừa giống như lên án vừa giống như giận dữ hỏi.

Chân thật xác thực đây đúng là cô xong, Ngôn nghiễm chậm rãi khôi phục nhịp đập con tim cùng lí trí, bình tĩnh, hắn lẳng lặng yên dừng ở cô, chậm rãi trả lời vấn đề của cô.

“Đây là lần đầu tiên.”

“Anh gạt người!” Đúng mới là lạ!

Nghe người ta lên án, hắn u buồn hai mắt nhịn không được lộ ra một chút ý cười.

“Anh lừa em làm cái gì?”

“Gạt em. . . . . .” Phía sau đột nhiên không có thanh âm.

“Như thế nào?”

Tức giận Khương Hồng Lăng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người muốn đi.

Thấy thế, trên mặt Ngôn Nghiễm, lập tức những dáng vẻ vui thích vụt mất, thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng. Hắn lập tức dang hai tay, đem cô vùi chặt vào trong ngực mình.

“Uy, anh làm cái gì?” cô sửng sốt, giãy dụa kêu lên, thấy hắn không có lên tiếng trả lời, cô ngẩng đầu, thấy lấp ló là vẻ mặt dọa người của hắn.

“Làm sao vậy ﹖” cô chần chừ hỏi.

Hắn nhìn không chớp mắt cúi đầu nhìn cô, sắc mặt trắng bệch đến nỗi khiến cho người khác thấy lo lắng.

“Uy, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Khương Hồng Lăng bất an hỏi, nhịn không được vươn tay chạm nhẹ vào mặt hắn.

Tay vừa đụng đến hắn, liền bị tay hắn nắm thật chặt, giữ nguyên trên mặt. Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, cô cảm giác cái tay đang cầm tay nàng kia đang có chút hơi run rẩy.

” Anh Ngôn Nghiễm?”

Tuy rằng hắn vẫn chưa mở miệng thừa nhận hắn chính là Anh Ngôn Nghiễm, nhưng cô biết thật sự là hắn bởi vì hắn có thể gọi lên toàn bộ tên họ của cô, diện mạo của hắn so với trí nhớ của cô cũng giống nhau, chỉ khác một nỗi trên mặt hắn tràn đầy vẻ u buồn, đó là nàng chưa bao giờ thấy qua .

“Không cần như vậy. . . . . .”

“Cái gì?” Cô nghe không rõ .

“Bất kể là do nguyên nhân kì diệu gì làm cho em xuất hiện lần nữa ở trước mặt anh, em đừng có nghĩ lần thức hai sẽ giống như lần thứ nhất, tự do rời đi, tự do biến mất.” Hắn vọng tiến trong mắt cô, suy yếu lại khí phách tuyên cáo.

Mất tích? Rời đi? Đây là ý gì, Khương Hồng Lăng nhíu mày suy nghĩ, nàng khi nào thì mất tích hoặc rời đi? Người mất tích cùng rời đi phải là hắn mới đúng chứ?

Cô rút tay từ trong tay hắn ra, tiếp theo đẩy ngực hắn, hắn đứng bất động như núi. Thoát ly không ra, côchỉ có thể giương mắt trừng mắt nhìn hắn.

“Anh nói dối, nói không đi mất nhưng người rời đi lại là anh, người mất tích cũng là anh! anh dám nói người sai là em sao!” cô vươn ngón trỏ, nói một chữ chọc chọc vào ngực hắn một lần.

“Anh mất tích? Anh rời đi?”

“Đúng vậy, chính là anh﹗” Khương Hồng Lăng lòng đầy căm phẫn nói.

“Tiểu thư, trong thời gian em ở trong cơ thể khác ấy, người đến đến đi đi không phải là anh nha!” Ngôn Nghiễm nhịn không được vì chính mình kêu oan.

“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu phải không? Hảo, anh đây nói rõ hơn một chút.” Nếu cô muốn tính nợ cũ, vậy mọi người cùng nhau cùng tính nợ! “Chuyện em kì diệu chạy vào trong cơ thể Trần Nhu Bình ấy, lúc ấy em ở chỗ này nhiều như vậy, em làm sao lại khó khăn trốn thoát?”

“Nhưng khi đó ta chỉ biết mỗi anh nha.”

“Nhưng là anh không biết em.” Ngôn Nghiễm không lưu tình chút nào trả lời, “Người thích khóc thích, lại nhiều lần làm cho tam ca hành hạ anh, anh đây cũng không cùng người đó so đo. Nhưng là em dựa vào cái gì nói đến là đến, nói đi là đi, nhưng lại mỗi lần đều lấy phương thức làm người khác kinh hoàng —— tai nạn xe cộ dọa người?”

“Này cũng không phải em có thể khống chế . . . . . .”

“Đúng, em không có thể khống chế, cho nên liền để anh khống chế. Lần này nói cái gì anh cũng sẽ không để cho em có cơ hội sẽ rời ta đi!” Ngôn Nghiễm giận dữ hướng nàng nói to.

Cái loại sợ hãi này, hắn trong cuộc đời này đã muốn liên tục đã trải qua hai lần, hắn tuyệt đối tuyệt đối không cần lại trải qua lần thứ ba. Hắn thề, nếu lại nếm thử một lần nửa…, hắn sẽ cùng đi với cô, sau đó không ai ở trên đời này có thể tìm được hắn!

Này. . . . . . Này tính là cái gì! thực dùng sức thông báo!

Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn, thật sự không hiểu nổi chính mình đến tột cùng là nên cười trộm, hay là nên nhíu mày. Lần đầu tiên trong đời nghe thông báo loại này, kết quả hắn cũng là dùng phương thức rít gào thông báo với cô thật sự là rất lãng mạn rồi! (A Tử: la lang kiểu đó mờ lãng mạng chổ nào vậy chài…)

Nhưng là, nên rõ ràng vẫn phải là nói rõ ràng.

“Em không có rời đi, em thường đi ở trên con đường đó tại địa phương đó chờ anh xuất hiện, nhưng anh dường như biến đâu mất, gần mười năm chưa từng đến qua nơi đó một lần nào.” Cô nhìn không chuyển mắt nhìn thẳng hắn.

Ngôn Nghiễm giật mình trừng mắt nhìn cô, hắn hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

“Thường đi trên một con đường ở địa phương đó, đây là ý gì?” Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.

“Ở nước ngoài hai năm không tính, ở trong nước ba năm, em mỗi ngày tan học hay về nhà đều đi trên cùng một con đường, mục đích đúng là muốn đợi anh xuất hiện, nhưng là anh không có tới. Mười năm nay em cũng vậy không có chuyển nhà, đều ở tại nơi đây, nhưng là anh một lần cũng không tới tìm em.”

“Không đi tìm em?”

“Đúng vậy.”

“Không đi tìm em?” Ngôn Nghiễm vẻ mặt hoảng hốt, lặp lại lẩm bẩm nhớ kỹ.

“Có lẽ, anh nghĩ anh đã từng tìm sao?” Khương Hồng Lăng không chú ý nói.

“Không đi tìm em?” Hắn đột nhiên kích động kêu to, “Bọ họ điều nói em đã chết, em muốn anh đi nơi nào tìm đây? Em muốn anh đi nơi nào tìm a?”

“Cái gì?” Khương hồng Lăng nhất thời há hốc mồm.

Cô khi nào thì đã chết, cô như thế nào cũng không biết chuyện này chứ?
Bình Luận (0)
Comment