Thấy Ôn Tích Hàn không nói gì, Nguyễn Tô càng tin vào suy đoán của mình.
Gì mà bên ngoài không hợp khẩu vị, rõ ràng là muốn về nhà ăn cơm do người nào đó nấu.
Nguyễn Tô xé gói bánh tráng, từ từ cắn một miếng, thản nhiên hỏi: "Tuần này em ở lại nhà à?"
Sự chú ý của Ôn Tích Hàn vẫn còn ở cái túi mua sắm. Nghe Nguyễn Tô hỏi, nàng lơ đãng gật đầu.
Nguyễn Tô nhíu mày, bưng cốc nước lên uống một ngụm. Môi bà ẩm ướt, giọng điệu khẽ nhếch lên, như vô tình nhắc nhở: "Vậy sáng mai phải dậy sớm một chút đấy."
Ôn Tích Hàn khẽ "ừm" một tiếng. Thấy Nguyễn Tô tiếp tục ăn bánh tráng, nàng giả vờ lấy đồ ăn vặt từ trong túi, và trong lúc vô tình, nàng đẩy cái hộp nhỏ kia vào vị trí cuối cùng. Để không khiến Nguyễn Tô nghi ngờ, Ôn Tích Hàn tùy tiện lấy một gói xoài sấy. Sau khi xé ra, nàng mặt không đổi sắc nói: "Chị, ăn chút không?"
Nguyễn Tô không khách sáo, trực tiếp lấy hai miếng, ăn một cách rất tao nhã.
Lúc này, Nguyễn Hân Đề đã cất xong đồ Lego. Cô vịn tay cầu thang, ba chân bốn cẳng nhảy xuống mấy bậc cuối cùng.
Vừa xuống lầu, cô liền không ngại ngần ngồi xuống cạnh Ôn Tích Hàn. Cô còn rất tự nhiên lấy một miếng xoài sấy, vừa ăn vừa nhận xét: "Hơi chua một chút. Bạn của em có tự làm, loại đó ngon hơn cái này nhiều. Lát em tìm cậu ấy muat."
Nguyễn Tô nghiến chặt lòng bàn tay. Bà lấy khăn giấy lau tay, mỉa mai Nguyễn Hân Đề: "Trước bữa ăn thì ăn ít đồ vặt thôi."
Nghe vậy, Ôn Tích Hàn mím môi, đặt miếng xoài sấy vào bàn trà, rồi đẩy thêm một ít về phía Nguyễn Tô.
Nguyễn Hân Đề nghiêng người lấy thêm một miếng xoài sấy, nhanh chóng đứng dậy: "Con đi vào bếp xem sao."
Nguyễn Tô đâu có không biết ý đồ của cô. Bà "xì" một tiếng khinh thường. Giây sau, bà lại chuyển sang giọng điệu ôn hòa, dễ gần để nói chuyện làm ăn với Ôn Tích Hàn.
Ôn Tích Hàn thỉnh thoảng tiếp lời, chia sẻ những suy nghĩ và quan điểm của mình.
Không khí trong phòng khách vô cùng thoải mái. Nội dung câu chuyện của hai người dần chuyển sang chuyện phiếm.
Khi Ôn Tích Hàn nhắc đến một giám đốc công ty nào đó, Nguyễn Tô lập tức lắc đầu, nhíu mày nói: "Người đó không được. Nhìn thì tử tế, nhưng thực ra là một gã 'phượng hoàng nam¹', lén lút bên ngoài với những người phụ nữ khác sau lưng vợ mình."
Bà dừng lại một chút, rồi nhắc nhở Ôn Tích Hàn: "Giao thiệp trong công việc thì được, nhưng nhân cách thì không nên đánh giá cao."
Ôn Tích Hàn hơi ngạc nhiên: "Không thể ngờ ông ta lại là người như vậy... Em không tiếp xúc sâu với người quản lý đó, chỉ gặp mặt hai lần. Ấn tượng của em khá tốt."
Nguyễn Tô khẽ cười. Bà ngả lưng ra ghế sofa, nói đầy thâm ý: "Tiểu Hàn, em mới về nước nên tiếp xúc không sâu và không hiểu rõ là chuyện bình thường. Dù sao trong giới này cũng có rất nhiều mối quan hệ..."
Đây cũng là một trong những lý do Nguyễn Tô muốn giúp Ôn Tích Hàn mở rộng các mối quan hệ xã hội.
Nguyễn Hân Đề vào bếp thì thấy dì Chu đang thái thịt. Nồi cháo đã được hâm nóng. Sau khi dọn dẹp xong bữa ăn thừa, dì Chu định xào thêm vài món mới.
Mở tủ lạnh, Nguyễn Hân Đề thấy còn chân gà ngâm sả tắc từ trưa, cô lập tức nhận lấy con dao từ tay dì Chu, dứt khoát nói: "Dì Chu, dì ra nghỉ ngơi đi ạ, chỗ này con làm được rồi."
Dì Chu cười rồi đồng ý, nhưng bà vẫn thái nốt số thịt còn lại, dọn dẹp bếp gọn gàng rồi mới đi ra.
Sau khi chuẩn bị xong gia vị cần thiết, Nguyễn Hân Đề bật máy hút mùi. Chẳng mấy chốc, một phần sườn xào chua ngọt và một món rau xào đã ra lò.
Cầm bát đũa và chân gà ngâm trong tủ lạnh, Nguyễn Hân Đề nhẹ nhàng gọi: "Ăn cơm thôi."
Ôn Tích Hàn đáp: "Được."
Nguyễn Hân Đề kéo ghế, bày biện hai bộ bát đũa, rồi giả vờ hỏi: "Mẹ ơi, ăn thêm chút nữa không ạ?"
"..." Nguyễn Tô lạnh mặt, khẽ nhếch môi nói: "Không."
"Thôi vậy ạ." Nguyễn Hân Đề tỏ vẻ không miễn cưỡng, đặt bát cháo nóng hổi trước mặt Ôn Tích Hàn, ân cần nói: "Chị ơi, mau nếm thử xem thế nào."
Đôi mắt đào hoa nheo lại, Ôn Tích Hàn liếc nhìn Nguyễn Hân Đề nửa giận nửa cười, ngồi thẳng người cầm đũa lên, không nói thêm lời nào.
Nụ cười trên mặt không giảm, Nguyễn Hân Đề ngồi đối diện Ôn Tích Hàn, liên tục gắp thức ăn cho nàng, giọng điệu ít nhiều có chút cố ý: "Để lâu như vậy, chân gà không xương này chắc chắn ngấm hơn, ăn càng ngon."
Nguyễn Tô bóp mạnh các khớp ngón tay. Bà giơ tay lên, dứt khoát đóng máy tính lại. Ban đầu định lên lầu luôn, nhưng càng nghĩ càng tức, bà bèn gác một chân lên, ôm người, lục lọi trong túi đồ ăn vặt.
Trong túi chủ yếu là kẹo. Nguyễn Tô xé kẹo ra ăn hai cái. Ánh mắt bà nhìn thấy một hộp đồ ăn vặt vị cay, bà nhíu mày lấy ra: "Cái này con định ăn tối nay hay để tủ lạnh?"
"Hả?" Nguyễn Hân Đề ngoảnh đầu nhìn thấy hộp đồ ăn vặt trên tay Nguyễn Tô, lúc này mới nhớ ra mình còn đặt món tôm chiên giòn và cánh gà đông lạnh. Cô không suy nghĩ, mở miệng nói: "Để tủ lạnh ạ. Chắc còn cả bít tết và tôm nữa, mẹ giúp con lấy ra luôn nhé."
Ôn Tích Hàn đột nhiên cảm thấy không ổn, suýt nữa sặc cháo. Vành tai trắng nõn của nàng ửng hồng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Nàng đè chặt cổ tay Nguyễn Hân Đề, nghiến răng hỏi: "Em có phải đã quên mình còn mua cái gì rồi không?"
"Hả?" Khi ánh mắt Nguyễn Hân Đề chạm vào mắt Ôn Tích Hàn, cô không thể kìm lòng mà sững sờ.
Khuôn mặt người phụ nữ tinh tế và lạnh lùng, đôi mắt đào hoa tràn đầy dịu dàng, khóe mắt lại quyến rũ. Đuôi mắt hơi ửng hồng, ánh mắt lấp lánh như chứa muôn vàn vì sao, tựa như sắp khóc.
Giọng nói của nàng rất hay, cho dù cố tình hạ thấp, nghiến răng nghiến lợi, vẫn đầy từ tính, toát ra một hương vị khó tả, khiến Nguyễn Hân Đề nhớ đến tối qua, nàng cũng đã nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
Nhận ra Nguyễn Hân Đề đang thất thần, Ôn Tích Hàn nhất thời tức đến không thở nổi. Nàng tăng thêm lực ở tay, giọng nói gần như được nặn ra từ kẽ răng: "Nguyễn Hân Đề!"
Nguyễn Hân Đề giật mình phản xạ có điều kiện. Sau khi định thần lại, cô vội vàng nói: "Thôi mẹ ơi, mẹ cứ để đó đi, bọn con sẽ tự dọn sau."
Tiếc là khi Nguyễn Hân Đề nói câu đó, Nguyễn Tô đã lấy hết tất cả những món cần để tủ lạnh ra.
Ôn Tích Hàn thấy cảnh đó thì: "..."
Nguyễn Hân Đề nuốt nước bọt. Cô ngây thơ nhìn Ôn Tích Hàn, hỏi: "Bây giờ làm sao đây?"
Ôn Tích Hàn không muốn để ý đến cô nữa, nàng rút tay lại, thản nhiên ăn cháo trong bát, nhưng sự chú ý lại hoàn toàn tập trung vào động tĩnh của bà mẹ.
Khoảng một lúc sau, tiếng túi nhựa sột soạt đột ngột im bặt.
Ôn Tích Hàn cắn đũa, ngượng ngùng đá Nguyễn Hân Đề một cái.
Nguyễn Hân Đề không dám nói gì, cũng không dám quay đầu lại. Cô chỉ có thể tập trung ăn cơm như một người ngoài cuộc.
May mắn là Nguyễn Tô cũng không nói gì. Bà kéo túi mua sắm lại, im lặng ngồi xuống. Bà ôm lấy máy tính, thản nhiên nói: "Trên bàn trà đấy, tự con mang vào tủ lạnh đi." Rồi không ngoái đầu lại, bà đi lên lầu.
Nguyễn Hân Đề nịnh nọt kéo tay áo của Ôn Tích Hàn, cẩn thận gọi: "Chị ơi?"
Ôn Tích Hàn lườm cô, vành tai ửng đỏ hơn, không vui nói: "Còn không mau đi dọn dẹp!"
Nguyễn Hân Đề nào dám chậm trễ. Cô đặt đũa xuống, vội vàng lấy đồ trong túi ra cất vào, rồi mang tất cả đồ trên bàn trà vào tủ lạnh.
Ăn tối xong, Ôn Tích Hàn đi thẳng về phòng mình. Dì Chu nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, vẫy tay bảo Nguyễn Hân Đề đi nghỉ ngơi.
Nguyễn Hân Đề khẽ thở dài, vào bếp cắt nửa quả dưa hấu, lên lầu dỗ người.
Cửa phòng ngủ của Ôn Tích Hàn vẫn không khóa. Nguyễn Hân Đề gõ cửa hai cái, rồi ôm dưa hấu nhẹ nhàng mở cửa bước vào: "Chị ơi, ăn dưa hấu không?"
Ôn Tích Hàn đang gấp quần áo, không ngẩng đầu nói: "Không muốn ăn."
"Thôi vậy ạ," Nguyễn Hân Đề thỏa hiệp: "Vậy em chỉ có thể mang cho mẹ thôi."
Đặt chồng quần áo đã gấp sang một bên, Ôn Tích Hàn nhìn Nguyễn Hân Đề với ánh mắt ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Nguyễn Hân Đề cười, dùng thìa nhỏ nạo một vòng ở giữa quả dưa hấu, múc một miếng ngọt nhất, không có hạt, đút cho Ôn Tích Hàn. Cô thành khẩn nhận lỗi: "Là lỗi của em, lỗi của em. Đừng giận nữa nhé."
Ôn Tích Hàn ăn miếng dưa hấu nhỏ, cúi đầu để tóc mái rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt.
"Gió mây trắng xóa hư vô,
Tỳ bà che nửa mặt hồ vấn vương."
Không hiểu sao, trong đầu Nguyễn Hân Đề đột nhiên xuất hiện câu thơ đó.
Ngón út run run, cô dùng ngón trỏ vén lọn tóc rơi của người phụ nữ ra sau tai, ánh mắt dịu dàng lạ thường.
Ánh mắt Ôn Tích Hàn dừng lại hai giây ở chiếc túi quần hơi phồng của Nguyễn Hân Đề, nàng khẽ thở dài, đánh trống lảng: "Em không phải muốn lắp Lego à?"
"Được, để em đi lấy," Nguyễn Hân Đề đặt thùng rác dưới chân Ôn Tích Hàn, đứng dậy về phòng mình lấy bộ xếp hình.
Đặt dưa hấu sang một bên, Ôn Tích Hàn trước khi Nguyễn Hân Đề quay lại, chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng. Nàng nghĩ một lát, lại thấy vẫn hơi muộn, bèn chỉnh thành một tiếng.
Chưa đầy vài phút, Nguyễn Hân Đề đã ôm bộ Lego quay lại. Cô nhìn xung quanh, tiện tay ngồi xuống tấm thảm mềm, lấy sách hướng dẫn và các mảnh ghép ra.
Ôn Tích Hàn khoanh chân ngồi đối diện cô, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Hân Đề, tò mò hỏi: "Sao lại mua một bộ phức tạp như vậy?"
Nguyễn Hân Đề cười, giọng điệu ngây thơ: "Vì nó đẹp mà chị."
Nói rồi, cô dùng điện thoại tìm hình ảnh tòa lâu đài đó: "Chị nhìn xem, đẹp đúng không? Nghe nói mỗi năm vào tháng Mười Hai, xung quanh lâu đài còn có màn trình diễn pháo hoa, đẹp lắm."
"Chị ơi, lúc đó chúng ta cùng đi xem nhé?"
Ôn Tích Hàn trượt điện thoại, liếc nhìn ảnh lâu đài, gật đầu đáp: "Được. Ở S quốc, lúc đó còn có thể đi trượt tuyết."
"Chị biết trượt tuyết nữa ạ?" Nguyễn Hân Đề ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, chị học lúc ở đại học," Ôn Tích Hàn trả điện thoại cho Nguyễn Hân Đề, nhướn mày hỏi: "Em không biết à?"
Nguyễn Hân Đề khiêm tốn: "Biết một chút thôi ạ."
Ôn Tích Hàn đâu có tin cái một chút trong miệng cô. Dù sao thì con ranh này giấu diếm không biết bao nhiêu chuyện rồi, đếm không xuể.
Vì nhà cũ ở ngoại ô nên thời gian di chuyển lâu. Mặc dù đã chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn, nhưng ngày hôm sau, Ôn Tích Hàn vẫn đến công ty muộn. Còn Nguyễn Hân Đề, có kinh nghiệm từ ngày hôm trước, cố tình ra ngoài sớm hơn nửa tiếng. Sau khi đưa bữa ăn cho Nguyễn Tô, cô có thể đến Lê Thị đúng giờ nghĩ trưa.
Với việc cô xuất hiện ở công ty nhiều lần, các đồng nghiệp từ tò mò đã dần quen thuộc. Đương nhiên, số người đoán ra mối quan hệ giữa cô và Ôn Tích Hàn cũng nhiều lên.
Thứ Sáu, Nguyễn Hân Đề ôm tablet ngồi trên sofa chờ Ôn Tích Hàn tan làm.
Đến giờ, Ôn Tích Hàn hoàn thành công việc, dọn dẹp bàn làm việc. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Nguyễn Hân Đề chắp tay sau lưng đi về phía mình.
Cô như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một bông hồng và hai vé xem phim. Gương mặt xinh đẹp cong lên, cô cười khúc khích: "Tiểu thư xinh đẹp này, có thể hân hạnh mời chị đi xem một bộ phim không?"
-----------------
Chú thích
[¹] Phượng hoàng nam (凤凰男 - Fènghuáng nán) là là một thuật ngữ mô tả những người đàn ông có xuất thân nông thôn nhưng đạt thành công ở thành phố, đại diện cho sự vươn lên, nhưng cũng mang trong mình những gánh nặng và xung đột văn hóa xã hội.Chưa đặt tiêu đề 117