Ôn Tích Hàn mặt không cảm xúc, nắm chặt tờ giấy vệ sinh thành một nắm, dứt khoát ném vào thùng rác.
"Cậu..." Nàng muốn nói nhưng lại thôi.
"Hả? Tớ làm sao?" Thích Cảnh Ninh không hiểu. Tâm trí cô lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện trước đó, càng nghĩ càng thấy Ôn Tích Hàn quá hời.
Ôn Tích Hàn mím môi, nhẹ nhàng tựa vào bồn rửa tay lạnh lẽo, giọng nói đều đều, không chút gợn sóng: "Không có gì."
Thích Cảnh Ninh "ồ" một tiếng đầy chán nản, dùng gót chân đá vào tường phía sau, lo lắng nói: "Nhưng mà, mối quan hệ hiện tại của hai người, nếu sau này chia tay thì có lẽ..." Thích Cảnh Ninh lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Ôn Tích Hàn tức giận lườm cô ấy: "Cậu nói gì tốt đẹp một chút đi!"
Thích Cảnh Ninh bật cười, quay về giọng điệu cà lơ phất phơ như cũ: "Được rồi. Thế hai người định khi nào kết hôn? Có muốn có con không?"
Ôn Tích Hàn: "..."
Thở dài lặng lẽ, Ôn Tích Hàn khoanh tay, nghiêm mặt nói: "Không nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi."
Lưng Thích Cảnh Ninh cứng đờ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ấy chớp mắt, cười nói: "Nói chuyện của tớ à? Tớ có gì hay để nói đâu."
Ôn Tích Hàn không chớp mắt nhìn cô ấy: "Cậu và Trình Việt, trước đây quen nhau à?"
"Cũng không hẳn là quen nhau..." Thích Cảnh Ninh định lấp l**m cho qua, nhưng trước ánh mắt chằm chằm của Ôn Tích Hàn, cô ấy đành chịu thua, hai vai buông thõng, bất lực nói: "Em ấy chính là cô em gái nhỏ bên cạnh tớ."
Ôn Tích Hàn ngộ ra, rồi tiếp tục hỏi: "Nhưng cậu bảo, em ấy là đối tượng hẹn hò mà mẹ cậu sắp xếp cho cậu?"
Thích Cảnh Ninh bất lực gật đầu, hạ giọng nói: "Khoảng thời gian đó mẹ tớ thăm dò giới tính của tớ, nói muốn sắp xếp cho tớ một cô gái đi xem mắt thử. Lúc đó tớ không nghĩ nhiều, cũng không để trong lòng."
"Sau đó có một lần bà ấy lừa tớ về nhà. Khi về rồi tớ mới biết đó là một bữa tiệc 'Hồng Môn Yến¹'. Bà ấy thật sự đã sắp xếp cho tớ một đối tượng xem mắt nữ, còn nói rằng em ấy hồi nhỏ sống ở nhà bên cạnh, tan học tớ thường thích sang tìm chơi..."
Hồi đó, sau khi Thích Cảnh Ninh gặp đứa cháu gái nhỏ đáng yêu như một cục bột trắng của Ôn Tích Hàn, cô ấy về nhà liên tục đòi mẹ sinh thêm một cô em gái. Mẹ Thích bị làm phiền không chịu nổi, không hề chiều chuộng cô ấy, trực tiếp đẩy ra khỏi nhà, bảo cô ấy xuống sân chơi tìm mấy đứa trẻ con.
Mục đích của mẹ Thích là muốn Thích Cảnh Ninh thấy được sự phiền phức của những đứa trẻ nghịch ngợm, để cô ấy từ bỏ cái ý nghĩ không thực tế này. Dù sao, nuôi một đứa như cô ấy đã đủ mệt rồi, nếu thêm một đứa nữa thì sao mà sống.
Nào ngờ, mẹ Thích không ngờ rằng Thích Cảnh Ninh không những không bị làm phiền bởi những đứa trẻ, mà còn dắt về nhà một cô bé xinh xắn như búp bê.
Thấy Thích Cảnh Ninh đưa cô bé đến tận cửa nhà mình, mẹ Thích giật mình suýt rớt cằm. Nhìn kỹ lại, cô bé dừng lại trước cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói non nớt: "Em đến nhà rồi, cảm ơn chị nhé!"
Thích Cảnh Ninh cười rất dịu dàng, trong mắt mẹ Thích trông hệt như một kẻ buôn bán trẻ con. "Được rồi, mở cửa nhanh vào đi."
Đợi cô bé vào nhà, Thích Cảnh Ninh đang vui vẻ quay người lại thì giật mình khi thấy mẹ Thích đứng ở cửa nhà mình, không biết đã rình rập bao lâu.
Cô ấy sờ ngực, vẫn còn sợ hãi nói: "Mẹ, mẹ muốn hù chết con à!"
Mẹ Thích nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy chán ghét, nhưng giọng nói lại dịu lại: "Đứa bé đó là con nhà bên cạnh à?"
"Vâng, có ngoan không ạ? Mẹ có muốn sinh cho con một cô em gái không?" Thích Cảnh Ninh mong đợi hỏi, mắt đầy hy vọng.
Mẹ Thích nhìn cô ấy một cách sâu sắc, không nói gì, quay người đóng cửa lại.
Một lần nữa bị nhốt ngoài cửa, Thích Cảnh Ninh: "???"
Gia đình hàng xóm không biết làm gì, thường xuyên không có ai ở nhà, chỉ để cô bé một mình.
Phát hiện ra điều này, Thích Cảnh Ninh cứ rảnh là lại sang tìm cô bé chơi, còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn ngon cho cô bé.
Cô bé rất ngoan. Mỗi lần thấy Thích Cảnh Ninh đều mềm mại gọi "chị". Không chỉ Thích Cảnh Ninh thích, mà ngay cả bố mẹ cô ấy cũng đặc biệt yêu quý cô bé.
Nhưng cứ khi nào Thích Cảnh Ninh nhắc đến chuyện mẹ sinh thêm em gái, mẹ Thích lại không chút do dự đuổi cô ấy ra ngoài: "Một mình con đã đủ phiền rồi, thêm một đứa nữa có sợ lật cả mái nhà không? Với lại, con nghĩ tất cả trẻ con đều ngoan như Trình Việt sao?! Nếu sinh em trai thì con lo được không?!"
Sau này, một hôm, mẹ của cô bé về sớm.
Lúc đó, Thích Cảnh Ninh đang chơi cát với cô bé dưới sân. Người mẹ về nhà không thấy con gái, lo lắng đến mức tìm khắp khu, suýt nữa thì gọi cảnh sát.
May mắn thay, Thích Cảnh Ninh mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô bé, kịp thời đưa cô bé về.
Người phụ nữ nhìn thấy con gái, ôm chặt lấy cô bé khóc nức nở, gọi tên con: "Việt Việt, con đi đâu thế? Mẹ lo cho con lắm."
Cô bé có chút bối rối ôm lấy mẹ, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ ơi, con chơi với chị ở dưới sân mà."
Cảm xúc của người phụ nữ dần bình tĩnh lại, cô ấy dụi mắt hỏi: "Chị?"
Thích Cảnh Ninh hơi lúng túng chào: "Chào dì ạ."
"Chào con, dì là mẹ của Trình Việt." Người phụ nữ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trở về dáng vẻ trang nhã, lịch sự. Chỉ có khóe mắt ửng đỏ mới cho thấy bà vừa khóc.
Cũng trong những lần tiếp xúc sau đó, Thích Cảnh Ninh mới biết người phụ nữ là mẹ đơn thân, ngày nào cũng phải đi làm, nên đã thuê một bảo mẫu để chăm sóc Trình Việt ở nhà.
Rõ ràng là bảo mẫu này không đáng tin cậy, nếu không thì Thích Cảnh Ninh đã không gặp Trình Việt một mình xuống sân chơi.
Người phụ nữ lập tức sa thải bảo mẫu. Dần dần, Trình Việt thường xuyên đến nhà Thích chơi.
Sau đó, người phụ nữ và Trình Việt chuyển đi. Thích Cảnh Ninh không gặp lại họ nữa, cho đến khi mẹ Thích sắp xếp cho cô ấy một buổi xem mắt.
Nghe Thích Cảnh Ninh kể xong, Ôn Tích Hàn thản nhiên nói: "Cậu cũng kiếm được mà."
Thích Cảnh Ninh nghẹn họng, nhưng một giây sau lại hùng hồn phản bác: "Tớ với cậu có giống nhau đâu! Ít nhất tớ còn chưa làm chị em với mẹ vợ!"
Ôn Tích Hàn: "..."
Thấy Ôn Tích Hàn bước nhanh muốn đi, Thích Cảnh Ninh vội vàng đi theo, không buông tha hỏi: "Thế rốt cuộc cậu gọi Nguyễn Tô là gì? Gọi là chị hay cũng gọi là mẹ giống Nhuyễn Nhuyễn?"
Ôn Tích Hàn không muốn để ý đến cô ấy, nàng bước nhanh về phòng. Thích Cảnh Ninh vẫn bám theo dai dẳng, nhưng khi cô ấy quay lại phòng, ánh mắt lại chạm ngay vào ánh mắt dò xét của Nguyễn Hân Đề. Cô ấy cười gượng hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì ngồi vào chỗ của mình.
Đến hơn 10 giờ, bữa ăn mới kết thúc.
Giang Vận không uống nhiều rượu. Vì cô ấy ở xa nhất, Trình Việt gọi điện thoại, bảo một tài xế đưa cô ấy về trước.
Thích Cảnh Ninh như không có xương, mềm nhũn dựa vào người Trình Việt. Giọng cô ấy say sưa rõ rệt: "Tiểu Việt Việt, tối nay em về đâu? Về với chị nhé?"
Mặt Trình Việt đỏ bừng, cô ấy nhỏ giọng đáp: "Về chỗ chị."
Thích Cảnh Ninh hài lòng, khuỷu tay gác lên vai Trình Việt, nhướng mày, tủm tỉm cười hỏi Nguyễn Hân Đề: "Thế hai người thì sao? Về nhà luôn à?"
Ôn Tích Hàn nhấp một ngụm sữa chua, khẽ gật đầu.
Rất nhanh sau đó, tài xế riêng của Nguyễn Hân Đề đã đến.
Ngồi vào ghế sau, Nguyễn Hân Đề hạ cửa kính xe xuống, nói với hai người đang đứng dựa vào nhau trò chuyện thân mật: "Bọn em về đây."
Thích Cảnh Ninh không thèm ngẩng đầu, vẫy vẫy tay, rồi hôn lên má Trình Việt một cách tự nhiên.
Khóe môi khẽ giật. Nguyễn Hân Đề kéo cửa kính lên, đỡ trán nói với tài xế: "Đi thôi."
"Đau đầu à?" Thấy cô xoa trán, Ôn Tích Hàn nhíu mày, đóng cửa kính lại.
Nguyễn Hân Đề lùi người về ghế, cong môi nhẹ nhàng nói: "Không đau, chỉ hơi choáng thôi."
"Uống chút sữa chua đi." Trong túi vẫn còn một hộp sữa chua chưa mở, Ôn Tích Hàn lấy ra, rồi lục lọi tìm ống hút. Nhưng ống hút không biết bị nhét ở đâu, nàng tìm mãi không thấy.
"Em uống cái này." Nguyễn Hân Đề cầm lấy hộp sữa chua trên tay Ôn Tích Hàn, uống một ngụm lớn, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng: "Chúng ta về đến nhà, chắc mẹ cũng đã ngủ rồi."
Ôn Tích Hàn nhìn đồng hồ, không chắc chắn lắm: "Cũng có thể."
Nguyễn Tô vốn sinh hoạt rất điều độ, thường sẽ đi ngủ vào khoảng 11 giờ đêm.
Nguyễn Hân Đề đưa hộp sữa chua đến môi Ôn Tích Hàn, giọng nói đầy kiên định: "Ngày mai em nhất định phải ngủ nướng."
Ôn Tích Hàn cắn ống hút, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười: "Mai là ngày nhập học rồi, đồ đạc của em chuẩn bị xong chưa?"
Nguyễn Hân Đề chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Tổng cộng cũng không có bao nhiêu thứ, để tối mai em soạn cũng được mà."
Hơn một tiếng sau, tài xế đỗ xe, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu thư, đến nơi rồi ạ."
Nguyễn Hân Đề ngáp một cái, nheo mắt mở cửa xe xuống.
Đèn trong nhà cũ vẫn sáng trưng. Sau khi trả tiền cho tài xế, Nguyễn Hân Đề đứng bên cạnh Ôn Tích Hàn, giọng nói đầy vẻ lo lắng: "Em cứ có cảm giác mẹ đang 'ôm cây đợi thỏ'."
Ôn Tích Hàn cười cười không nói, bước chân đi vào nhà.
Nguyễn Hân Đề đung đưa hộp sữa chua rỗng trên tay, thuần thục xé mở lớp nilon bọc bên trên, đi theo sau Ôn Tích Hàn l**m sữa chua còn sót lại trên nắp hộp.
Dì Chu đang bận rộn trong bếp, không biết đang hấp món gì, Nguyễn Hân Đề vừa vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn. Cô nhanh chóng l**m sạch hộp sữa chua, dùng khăn giấy lau miệng, rồi hít một hơi thật sâu, dò la tình hình từ dì Chu: "Oa, dì Chu làm gì mà thơm thế ạ?"
Dì Chu đang khuấy hoa quế, động tác dừng lại, cười đến khóe mắt hằn sâu nếp nhăn: "Tiểu thư về rồi? Dì đang làm bánh gạo hấp. Bà chủ nói muốn ăn bánh gạo."
Nguyễn Hân Đề rửa tay, dùng đũa chấm một chút mật ong cho vào miệng, giơ ngón cái lên khen: "Mật hoa quế của dì Chu làm vẫn là ngon nhất."
"Nhưng muộn thế này rồi, chắc mẹ đã ngủ rồi, dì Chu để mai làm cũng được mà."
Dì Chu lắc đầu: "Trong nồi hấp cũng sắp xong rồi."
Rồi bà nói thêm: "Bà chủ đang họp trong phòng làm việc, họp từ 7 giờ đến giờ vẫn chưa xong."
Nguyễn Hân Đề hơi ngạc nhiên: "Họp lâu thế ạ?"
"Đúng vậy ạ." Dì Chu nhìn đồng hồ, cẩn thận nhấc nắp nồi, gắp một ít bánh gạo ra đĩa nhỏ, rồi múc một ít hoa quế tương, cùng mang ra cho Nguyễn Hân Đề. "Tiểu thư, nếm thử đi, món này ăn nóng mới ngon."
"Cảm ơn dì Chu!" Nguyễn Hân Đề nhận lấy đĩa, cười nói: "Dì gắp thêm một phần nữa nhé, con mang lên cho mẹ."
"Được rồi." Dì Chu gắp thêm một đĩa nữa, cho thêm hoa quế tương, đưa cho Nguyễn Hân Đề. "Phiền tiểu thư rồi."
"Không phiền không phiền đâu ạ." Nguyễn Hân Đề nhìn về phía phòng khách, ghé tai nói nhỏ với dì Chu vài câu, rồi cầm đĩa bánh gạo nóng hổi vừa ra lò, háo hức đi đến trước mặt Ôn Tích Hàn, muốn nàng nếm thử.
"Chị ơi, nếm thử món dì Chu làm đi."
"Bánh gạo hấp à?" Đôi mắt đào hoa của Ôn Tích Hàn thoáng lên vẻ ngạc nhiên. Nàng nhẹ nhàng gắp một miếng cho vào miệng, giọng hoài niệm: "Vẫn là hương vị ngày xưa."
Nguyễn Hân Đề dứt khoát đặt cả đĩa bánh trước mặt nàng, cầm đĩa bánh còn lại chạy nhanh lên lầu: "Em mang lên cho mẹ. Mẹ khó tính lắm, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu."
Bánh gạo mềm xốp, nhân đậu đỏ mềm và ngọt. Kết hợp với hoa quế tương trong suốt, cảm giác mềm mịn, ngọt ngào khiến Ôn Tích Hàn ăn liên tiếp mấy miếng.
Khi nàng vừa lau hết mật ong dính trên môi và đặt đũa xuống, dì Chu đã bưng ra một bát chè rượu nếp viên.
"Dì Chu, đây là...?"
Dì Chu đặt bát chè trước mặt Ôn Tích Hàn, vui vẻ nói: "Tiểu thư bảo dì nấu đấy, còn dặn thêm đường đỏ."
"Đường đỏ?" Ôn Tích Hàn giật mình, chợt nhận ra chu kỳ kinh nguyệt của mình chính là trong hai ngày này.
Món chè rượu nếp viên, Nguyễn Hân Đề cũng đã từng nấu cho nàng. Nhưng lúc đó, nàng nói là dì giúp việc ở nhà nấu rất ngon...