Duyên Đến Là Em

Chương 11

Khi đi tới trung tâm thể dục Kim Ngưu thì Long Tuyền cảm thấy hơi kinh ngạc vì đối phương còn đến sớm hơn anh, hiện giờ cô gái ấy đang ngồi chờ trong quán trà. Đây cũng là một quán trà ngoài trời, l.q/d bốn phía xung quanh là cây cối xanh tươi. Hai người ngồi dưới gốc cây tán gẫu, thỉnh thoảng có vài cánh hoa nhẹ nhàng phiêu đãng rơi xuống khay trà hoặc đầu vai bọn họ.

Cô gái này có tên là Hồng Hiểu Đình, tốt nghiệp đại học Chính Trị và Pháp Luật, hiện đang công tác tại toà án cấp cao của tỉnh, mặc dù gia cảnh bình thường nhưng chính bản thân cô lại rất mạnh mẽ. Tướng mạo cô bình thường, ăn mặc cũng tương đối chất phác, quần vải màu rám nắng, gương mặt không trang điểm, tóc được búi cao, mắt to mày rậm da hơi đen, chiếc cằm hơi rộng nên cô có một khuôn mặt vuông.

Nhìn vẻ ngoài của Hồng Hiểu Đình thì cô là kiểu người đứng đắn nghiêm chỉnh, rất phù hợp với tính chất công việc của cô. Tuy nói rằng việc nhìn gương mặt như vậy hơn phân nửa thuộc về phong kiến mê tín, nhưng vì đã điều tra nhiều người nên ít nhiều gì anh cũng biết xem tướng mạo. l0q9đ Mặt tuỳ tâm sinh*, công việc xem tướng nhiều lúc cũng sẽ có những tác dụng phụ trợ trong việc phá án.

*Mặt tuỳ tâm sinh: tâm như nào thì sẽ có gương mặt như thế

Sau một hồi tán gẫu quả nhiên suy nghĩ này của anh đã được kiểm chứng. Ngoài Lâm Lung ra thì cô là người đầu tiên nói chuyện tương đối thuận lợi với Long Tuyền. Công - kiểm – pháp và người làm lính vẫn có thể có tiếng nói chung nhất định, ít nhất bọn họ có tín ngưỡng giống nhau.

*Công – kiểm – pháp: Công an, kiểm sát, tư pháp.

Có lúc Long Tuyền đột nhiên cười nghĩ, có phải những cô gái không thích trang điểm sẽ hẹn đối tượng xem mặt ở những quán trà xinh đẹp vào lúc không phải giờ cơm, còn những cô gái ăn mặc tinh xảo coi trọng phong cách lại có chung một quy tắc là thích hẹn vào giờ cơm ở những cửa hàng cà phê hoặc nhà hàng Tây trong trung tâm thành phố?

Anh nghĩ rằng dạng người trước phải khá cẩn thận lý trí, nếu như xem mắt không thành công cũng không mất một bữa cơm của nhà trai. Tuy nói rằng ăn một chút gì đó cũng không tính là đắt, l/q3đ nhưng họ không muốn thiếu bất cứ gì của đối phương. Mà dạng người sau chính là muốn nhìn xem nhà trai mà mình hẹn xem mặt có thể bỏ ra được một số tiền vì mình hay không, thuận tiện cẩn thận quan sát xem cách ăn nói của họ có thoả đáng, tư thế ăn cơm Tây có làm mình mất thể diện hay không. Bị mất mặt một lần không sao cả, quan trọng là đừng bị mất mặt cả đời.

Khách quan mà nói thì Long Tuyền thích dạng người trước hơn, bởi vì theo như những gì đã nói thì anh chính là người tục tằng thô thiển, không thích đi những nơi hoa mỹ, bản thân anh cũng không phù hợp.

Từ ba giờ đến năm giờ chiều, Long Tuyền và Hồng Hiểu Đình trò chuyện với nhau rất tốt. Thậm chí anh còn phỏng đoán, hôm nay anh mới hẹn gặp Hồng Hiểu Đình một lần vậy có cơ hội phát triển hay không?

Thế nhưng vào lúc năm rưỡi cô ta nhìn đồng hồ, cảm thấy lần xem mắt này đã có thể kết thúc, l-q,đ vì vậy bắt đầu phát biểu “bản kết án”: “Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, không thể làm tình nhân. Nguyên nhân rất đơn giản, anh là người bận rộn, tôi cũng vậy. Nếu tương lai có con nhỏ thì chỉ có thể giao cho ông bà nội, vậy thì khác gì trẻ em ở nông thôn, không thân thiết với mẹ, ngay cả cha cũng không nhận biết.”

Hồng Hiểu Đình nói những đứa trẻ không có cha mẹ thương yêu rất dễ xuất hiện vấn đề tâm lý, cô đã gặp không ít những bản án điển hình như vậy. Thậm chí cô còn yêu cầu Long Tuyền tìm một cô gái có công việc nhàn hạ làm vợ, như vậy cô ấy mới có nhiều thời gian và sức lực thay thế một người cha trông coi một ngôi nhà, có thể cho một đứa trẻ có được hoàn cảnh và tình thương hoàn chỉnh.

Long Tuyền im lặng gật đầu, vô cùng đồng ý với đề nghị của Hồng Hiểu Đình.

Bởi vì anh nghĩ đến tuổi thơ bất thường của mình, giống như cô nói là một tuổi thơ không có cha mẹ thương yêu. Khi cha mẹ nuôi thân mật ôm em trai – người con ruột của bọn họ thì một đứa trẻ được mua về nuôi như anh hoàn toàn là môt nhân vật dư thừa. l9q3đ Không có vòng ôm, không có tình yêu chân chính, chỉ có thể đứng một bên nhìn và mong đợi.

May thay cha mẹ nuôi có một cuộc sống giàu có, sự nghiệp thành công nên trên phương diện vật chất cũng không bạc đãi anh. Mà Long Tuyền anh thì dùng sức liều mạng học tập, hy vọng được người khác khen ngợi, hy vọng có thể dùng phương thức này để tích cực lạc quan chờ cha mẹ đẻ đến, mà không phải sinh ra mặt trái bạo lực như bao người khác, không có con đường để tiến bước…

Vì vậy anh vô cùng đồng ý quan điểm của Hồng Hiểu Đình nên đành mang theo tiếc nuối kết thúc lần xem mắt này. Hai người kết bạn rồi rời khỏi trung tâm thể dục, sau đó lễ phép nói tạm biệt rồi đường ai nấy đi.

Sau khi về nhà, mẹ Long nghe con trai rối rắm nói hai lần xem mắt hôm nay đều thất bại liền tức giận, l.q,đ ngay lập tức mắng anh một trận, sau đó quy kết nguyên nhân con trai bảo bối của bà xem mắt không thành công là do cách ăn mặc dân công của anh.

Không cần suy nghĩ cũng biết là như vậy!! Con trai bà muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn vóc người có vóc người, trình độ học vấn đủ cao, tiền lương không thấp, sính lễ cũng rất nhiều, chỉ có công việc không được phù hợp lắm mà thôi. Thế nhưng vẫn có thể giải ngũ chuyển nghề mà, vấn đề nho nhỏ này rất dễ giải quyết!! Điều duy nhất khiến người khác ngứa mắt chính là cách ăn mặc như thổ dân của anh!!

Vì vậy, sau bữa ăn tối Long Tuyền bị anh trai Lưu Điền và chị dâu điên cuồng yêu mua sắm của mình lôi đến con đường Xuân Hi mà buổi chiều anh mới đi qua, mục tiêu chỉ có một – cửa hàng quần áo.

Trên đường đi Long Tuyền không ngừng cường điệu lặp đi lặp lại nói buổi chiều mình mới đi dạo qua, l0q8đ không thấy có đồ hợp ý, lại bị anh trai đang lái xe liếc mắt một cái đập chết ngay ý tưởng: “Em cho rằng anh không biết em đi dạo phố như nào ư?? Đúng là em “đi dạo phố”, chỉ đi trên đường phố mà không vào cửa hàng!! Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ. Câm miệng rồi đi theo. Thật là, chiến trường cũng lên rồi còn sợ đi dạo phố, cũng không ai để cho em tự chọn trang phục, chỉ cần đứng đó là được, chị dâu sẽ chọn giúp em.”

“À…” Long Tuyền cúi đầu xuống chấp nhận anh trai mình cường thế* chỉ huy. Trong lòng nghĩ thầm: chịu đựng đi, dù sao cũng là tốt cho mày. Nếu không phải thời gian học đại học đột nhiên thân thể anh cao thêm 10cm, thêm vào đó là những năm gần đây anh không ngừng rèn luyện khiến cho thân thể càng thêm cường tráng khiến quần áo cũ ở nhà không còn vừa nữa thì anh tuyệt đối sẽ mặc những bộ đồ trước kia của mình.

*cường thế: ở đây có nghĩa là cường thế bức ép, chứ không phải khí chất cường thế của anh trai Lưu Điền nên mình để là “anh trai mình cường thế chỉ huy” nhé ^^

Đúng là Long Tuyền rất ghét việc đi dạo phố, ăn cơm đánh răng tắm rửa anh có thể giải quyết hết trong vòng 15p, l/q,đ sao có thể có thói quen đi dạo cả một buổi tối chỉ vì mua một bộ quần áo?? Hơn nữa những bộ quần áo này là để mặc cho một người xa lạ nhìn.

Từ Thái Bình Dương đi dạo đến Vương Phủ Tỉnh, sau đó là Nhân Hoà Xuân Thiên và Mỹ Mỹ Lực Thành. Long Tuyền thật thà đi theo phía sau chị dâu đảm nhận công việc của cây treo đồ, mặc cho chị dâu đặt từng bộ từng bộ quần áo lên người mình, sau đó anh bất đắc dĩ phát hiện ra những con số lẻ RMB* trên bảng giá tiền càng ngày càng nhiều. Anh không hiểu vì sao một chiếc áo sơ mi chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái là rách cũng phải từ 1000 đến 1 vạn.

*RMB: Nhân dân tệ (chữ Hán giản thể: 人民币, bính âm: rénmínbì, viết tắt theo quy ước quốc tế là RMB) là tên gọi chính thức của đơn vịtiền tệ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (nhưng không sử dụng chính thức ở Hong Kong và Macau)

Thôi, dù sao anh trai cũng là nhà giàu mới nổi, anh ấy muốn mua cho mình thì mặc đi, dù sao từ nhỏ đến lớn bị* anh trai chăm sóc yêu thương cũng đã phải** thành thói quen rồi.

*bị và **phải: ý là anh Long Tuyền nhà ta bị cưỡng ép đấy ạ ))

Thời điểm Long Tuyền còn học mẫu giáo, vì Lưu Điền ham chơi không trông anh cẩn thận nên anh bị bắt cóc. lqq.đ Bảy năm sau khi bị lừa bán rốt cuộc anh cũng được về nhà. Lưu Điền bị tuyệt vọng khốn nhiễu trong mấy năm, lúc này áy náy, thương cảm và tình thân cùng nhau bộc phát nên phục vụ em trai mình như phục vụ lão tổ tông, chỉ thiếu móc tim móc phổi ra nữa mà thôi.

Chỉ cần Long Tuyền có thể sống tốt, tìm được một người vợ thì việc mua mấy bộ quần áo có là cái vẹo gì. Thậm chí Lưu Điền và mẹ Long còn cảm thấy em trai út vì không có người yêu thân mật nên mới cắm rễ ở trại lính hàng năm không về nhà. Nếu đã kết hôn rồi, tuy rằng không hẳn là vì vợ con nhưng nhất định Long Tuyền sẽ giải ngũ.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính mà mọi người chú ý đến vấn đề xem mắt của anh.

Vào đêm, ba người mua quần áo xong xách theo đống núi nhỏ túi hàng trở về khu chung cư Tây Môn lân cận viện bảo tàng, l0q-đ Long Tuyền ngủ ở nhà anh trai một đêm, theo như anh trai anh nói thì là ngủ chung một giường tiện việc nói chuyện để gia tăng tình cảm. Thật ra thì Long Tuyền muốn cự tuyệt đề nghị này, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng.

Một đêm này, anh không ngủ được.

Sau khi làm lính anh đã không ngủ chung với anh trai nữa, vì vậy anh không quen với tiếng tim đập và tần số hô hấp của Lưu Điền, anh không quen có người nằm bên cạnh mình. l.q,đ Có vài lần Lưu Điền đang ngủ say vô tình vươn tay chân đến gần, anh bỗng nhiên tỉnh dậy, thân thể phản xạ theo tự nhiên lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ thậm chí là phản ứng tấn công.

Có lần nghiêm trọng nhất là khi Long Tuyền lấy lại tinh thần mới phát hiện thì ra anh đã sử dụng chiêu thức cầm nã thủ để hờ trên cổ Lưu Điền, tỉnh táo lại thì toàn thân anh toát ra mồ hôi lạnh. Nếu lúc anh trai anh đang ngủ mà có động tác phản kháng thì anh nhất định đã dùng lực ấn xuống rồi!!

Khoảng thời gian còn lại, Long Tuyền căn bản mở mắt nằm trên giường chờ trời sáng. Anh không dám ngủ, trong đầu lại nảy lên một vấn đề: chẳng lẽ anh không thích hợp kết hôn với một cô gái bình thường?? Ngộ nhỡ anh cũng làm vậy với người vợ mới cưới, cho dù cô không bị bóp chết cũng sẽ bị hù chết.

Nhưng thời điểm anh ngủ cùng chiến hữu sẽ không xuất hiện vấn đề này, có lẽ đây là một loại ăn ý giữa bọn họ trong thời gian hơn một năm đồng cam cộng khổ. Như vậy tức là anh phải tìm một cô gái có thể khiến anh hoàn toàn tin tưởng và buông lỏng cảnh giác?? Khó khăn, thật TMD khó khăn!! Long Tuyền cắn răng, vô cùng buồn bực. Anh mang theo tâm tình buồn bực nằm đến khi sắc trời sáng choang.

Sau khi ăn sáng rồi đọc báo một lát xong, Long Tuyền một thân trang phục như thanh niên đô thị bước ra khỏi nhà, đi bộ một đoạn đường ngắn ngồi lên xe buýt số 4 đi đến một nhà hàng Tây trên đường Xuân Hi ăn cơm trưa với đối tượng xem mắt cuối cùng.

Thật ra thì anh rất muốn tiếp tục đi bộ, nhưng là quần áo và đôi giày mới dưới chân rất không phối hợp với anh, vì vậy anh đành đi xe buýt.

Đến phía Tây đường cái thì xe buýt dừng lại, Long Tuyền nghĩ đến hình như cô gái có tên Lâm Lung sống ở gần đây, không ngờ mới đảo mắt một cái đã thấy cô nhanh nhẹn lên xe!!

Thật là khéo. Long Tuyền cảm thán trong lòng, chưa kịp chào hỏi với cô thì đã thấy ánh mắt cô nhìn lướt qua anh thẳng đến phía sau, cô hoàn toàn không chú ý đến anh.

Được rồi, hết cách rồi. Chiều cao chênh lệch quá nhiều, anh không trông mong cô bé Lâm Lung nhỏ nhắn này sẽ ngửa đầu xem xét tướng mạo vóc dáng của người xa lạ bên cạnh.

Long Tuyền đứng ở phía sau lưng tài xế cách hơn phân nửa số người trong xe lặng lẽ quan sát Lâm Lung. Thật ra thì vừa nãy anh không kịp gọi đối phương còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng – vẻ ngoài của cô có sự thay đổi thật lớn!! Thay đổi nhiều đến mức người có thể nhận dạng khuôn mặt nhanh như Long Tuyền phải mất hai ba giây mới có thể xác định đó chính là Lâm Lung.

Hôm trước cô mặc một bộ váy mềm mại, tóc thẳng trên vai. Hôm nay tóc cô được uốn xoăn gợn sóng, trên tóc còn mang một chiếc kẹp đính đá hình bươm bướm, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, lông mi uốn cong, sắc mặt mềm mại, đôi môi màu hồng trơn bóng mê người, đôi khuyên tai trân châu màu đỏ nhạt nhẹ nhàng lắc lư khiến cho tầm mắt người nhìn không nhịn được dừng tại vành tai khéo léo nhỏ nhắn kia.

Cô rất biết cách trang điểm, từng nơi được chăm chút đúng mức, cô tự nhiên dịu dàng hơn quản lý cố vấn tài sản Tiếu Nam Nam, lại thanh thuần hơn quản lý truyền thông cao cấp Triệu Yến. Nếu không phải Long Tuyền đã từng gặp qua gương mặt không qua trang điểm của Lâm Lung thì trong chớp mắt vừa nãy tuyệt đối anh không thể phân rõ rốt cuộc cô có trang điểm hay không.

Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng chiffon màu hồng nhạt vừa qua khỏi đầu gối, một đôi giày cao gót xinh xắn khéo léo và một chiếc lắc tay trân châu màu hồng khiến cô càng có khí chất phiêu dật duy mỹ.

Cô bé này… Long Tuyền đột nhiên cảm thấy không biết bản thân anh nên sợ hãi than hay là cười khổ. Chắc hẳn cô coi mình như món ăn trong mâm của người khác để xác định cách ăn mặc!! Biết anh là quân nhận, thậm chí là một quân nhân tương đối mộc mạc nên cô mới ăn mặc thanh lịch, uống một ly trà xanh tại quán trà trong công viên.

Thật là lợi hại, cách một ngày mà đã có thể thay đổi gương mặt, phong cách, ngay cả mùi vị trái cây thơm mát trên người cũng đổi thành mùi hương ngọt dịu, quả thật không khác gì bài kiểm tra hoá trang của bọn anh. Đáy lòng anh khẽ cảm thán, lại khẳng định môt lần nữa, nếu thành tích và thể chất của cô bé này có thể tốt hơn chút nữa thì tuyệt đối thích hợp cho việc nghiên cứu quan hệ quốc tế.

Đang nghĩ như vậy, Long Tuyền bỗng phát hiện nét mặt Lâm Lung không được bình thường. Lông mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt thường xuyên liếc về một người đàn ông tinh anh ở phía bên trái. Người nọ xách một chiếc cặp công văn màu đen đứng rất gần một cô bé học sinh cấp 3, dường như vị trí tay có gì đó bất thường.

Lúc đó Long Tuyền nghĩ là người đàn ông này đang định ăn trộm, nhìn qua lại phát hiện ra nữ sinh này mặc một chiếc váy ngắn, sắc mặt của cô bé cũng không tốt. Định thần nhìn lại, hừ, thì ra là bàn tay của hắn ta đang quấy rối!!

Ánh mắt Long Tuyền nhất thời lạnh lẽo, anh bắt đầu đi xuyên qua đám người trên xe buýt đến gần chỗ họ.

Anh cho rằng loại người này còn ghê tởm hơn cả ăn trộm. Ăn trộm cũng chỉ lấy tiền mà thôi, nhưng thứ mà người đàn ông này ăn trộm chính là trí nhớ hồn nhiên tốt đẹp và ấn tượn tốt của các bé gái với những người khác phái. Những cô gái có tuổi thơ hoặc thời kỳ trưởng thành gặp trường hợp quấy nhiễu hoặc xâm phạm tình dục, rất nhiều người sau khi lập gia đình sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý, việc này còn nghiệm trọng hơn nhiều so với việc mất tiền.

Vào lúc anh đang muốn đến gần để ngăn cản hành động của gã đàn ông kia thì bỗng nghe đươc Lâm Lung thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó dường như đứng không vững lảo đảo về phía tên đàn ông mặt người dạ thú kia. Giây phút ấy chân trái cô duỗi ra, gót giày mảnh nhỏ cao hơn 7cm hung hăng dẫm lên mu bàn chân của gã háo sắc, cùi chỏ tay trái thuận thế huých một cái khiến hắn ta ngã nằm xuống xe nâng chân hút không khí, kêu “ai ôi” thảm thiết.

Những người đàn ông bình tĩnh có nhiều va chạm trong xã hội như Long Tuyền cũng không nhịn được mà trợn to hai mắt. Này… này… đây là cô bé lịch sự thanh tú nũng nịu mà anh biết vào ngày hôm trước ư?? Một cước kia thật quá hung ác!!!

Long Tuyền không nghĩ rằng tình huống tiếp theo mới khiến anh mở rộng tầm mắt.

Tên sắc lang đó nước mắt lưng tròng, gào thét quát Lâm Lung không nắm vững tay vịn đạp phải người hắn ta, mọi người đều cho rằng cô gái một thân mềm mại mộng ảo, vô cùng yếu đuối dịu dàng này sẽ bị sợ đến không ngừng nói xin lỗi. Vậy mà ngoài dự đoán của mọi người, cô dùng thanh âm còn lớn hơn cả gã đàn ông kia gào lại: “Ai nói tôi không đứng vũng??!! Đạp đúng là anh!! Áo mũ chỉnh tề dạng chó hình người, tay chân có hành động bẩn thỉu!! Xem ra anh là súc sinh mặc quần áo ra đường, đó là bóp tiền của người ta, không phải của anh!! Thầy cô giáo nhà trẻ cũng đã dạy đồ của người khác không thể cầm, tôi thấy anh nên cút vào trong bụng mẹ cải tạo lại một lần nữa đi!!”

Long Tuyền nghe vậy thật muốn vỗ tay khen hay. Thật là nhanh trí, từ tên háo sắc nháy mắt đã thành ăn trộm, như vậy thì cô bé bị quấy rối cũng không lúng túng, mắng cũng có thể chửi mắng sung sướng. Hơn nữa cô mắng người vô cùng hay, không có một chữ thô tục nhưng cũng rất xúc phạm hắn ta.

Gã đàn ông kia mặt tái xanh bò dậy, chỉ vào Lâm Lung gào lên giận dữ: “Ai, ai ăn trộm hả??! Quả thật cô muốn ăn đòn mà, lại còn dám mắng chửi người lung tung.”

Thấy không khí chỗ họ căng thẳng, người trên xe liền rối rít vây xem chỉ trích gã đàn ông kia, nhưng không một ai tiến lên gia nhập cuộc chiến, chỉ đơn giản thưởng thức màn trình diễn mỹ nữ đấu ác long mà thôi.

Long Tuyền mặt không biến sắc đi đến gần bên người Lâm Lung để bảo vệ cô gái có tinh thần trọng nghĩa siêu cường này. Anh tính đợi tên háo sắc kia vừa động thủ thì sẽ bắt lại, làm lính không thể vô cớ đánh người, nhưng nếu như hắn ta có hành động làm hại đến quần chúng trước thì tính chất sẽ khác.

Nào biết hành động kế tiếp của Lâm Lung lại càng kinh người hơn. Tay phải cô vịn vào chiếc ghế ngồi bên cạnh, tay trái đè lên làn váy sau đó nâng cao chân đá hắn ta đến lan can chỗ cửa sau xe. Đôi chân thành một đường thẳng 180 độ, chân trái tinh xảo đè trên ngực tên háo sắc, đôi mắt to sáng ngời mang theo sự coi thường và khinh bỉ hung hăng nhìn chằm chằm hắn ta.

“Theo tôi thấy anh mới muốn ăn đòn.” Tốc độ nói chuyện của Lâm Lung chậm lại, cằm khẽ nâng lên, đôi lông mày nhíu lại, cô dùng giọng nói ngạo mạn và thần sắc khinh bỉ: “Thời điểm mẹ anh sinh anh để lại cuống rốn hay ném cho người khác rồi?*”

*Câu này là một loại mắng chửi, trỉ chích đối phương là thai thần (cuống rốn), tương tự như bệnh thần kinh nhưng cay độc hơn.

Người xem náo nhiệt xung quanh cười to, thậm chí còn có tiếng khen nổi lên bốn phía. Long Tuyền cũng muốn trầm trồ khen ngợi như bọn họ: Vô cùng anh tuấn. Mặc dù Lâm Lung ăn mặc vô cùng dịu dàng, nhưng hành động của cô lại có vẻ đẹp trai lãnh khốc không nói rõ được, vô cùng anh khí!!

Đúng lúc ấy thì xe đến trạm, tài xế dừng xe mở cửa sau ra. Lâm Lung vì để cho những hành khách kia xuống xe nên đành buông chân xuống, mà tên háo sắc hai mắt đẫm lệ yếu đuối vùng vẫy nói một câu: “Đồ đàn bà chanh chua, chúng mày chờ đó, tao sẽ tìm người đến thu thập chúng mày!!” Sau đó xoay người muốn chạy xuống xe thì bị Long Tuyền níu cổ áo kéo trở lại.

“Tài xế, đóng cửa lái xe.” Long Tuyền dồn khí đan điền quát lên, giọng nói kia tựa như đang nói “đóng cửa thả chó”, giọng nói trầm thấp khàn khàn lớn đến mức người trong xe thấp giọng nói đầu hàng. Sau đó anh xách gã đàn ông kia lên như xách một con gà, mắt lạnh nhìn hắn ta, dùng một loại sát khí bức người nhìn chòng chọc hắn ta hai phút, cho đến khi người này bắt đầu sợ run.

Long Tuyền dùng giọng địa phương ác ngoan mắng: “Mày đang nói ai?! Con rùa nhà mày mới thích ăn đòn!! Có bản lãnh thì tìm tao so xem quả đấm của ai cứng hơn, xem ai thắng ai!!” Vừa nói xong anh liền quơ quả đấm vừa to vừa cứng như sắt thép trước mặt tên đàn ông háo sắc.

Thiếu tá Long Tuyền!! Thật không ngờ lại khéo như vậy??!! Tại sao lại là anh ta??!! Lâm Lung đứng một bên kinh hãi, sợ đến mức thiếu chút nữa nhét năm ngón tay vào miệng cắn.

Giày da màu đen, quần tây màu nâu sậm, áo sơ mi nền trắng có hoa văn màu tím, hai nút áo trên cùng không cài để lộ ra cơ ngực bền chắc, trên cổ áo còn cài một chiếc kính mát…

Oh My God~~…!! Ăn mặc như vậy rất giống một anh chàng lưu manh. Người đang cưỡng chế sắc lang và nói tục lại chính là sĩ quan thiếu tá mặc đồ nguỵ trang, bất cẩu ngôn tiếu, nghiêm túc thoả đáng mà cô xem mắt vào ngày hôm trước??!!

Khôgn thể nào, không thể nào, nhất định là cô đang gặp ác mộng… Lâm Lung tự thôi miên chính mình, sau đó bất tri bất giác ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Ôi trời ạ!!!! Mình biến thành người đàn bà chanh chua trước mặt đối tượng xem mắt đẹp trai, đã vậy đang mặc váy còn làm ra hành động nâng chân đá người không văn nhã nữa chứ!!! Mặc dù dưới váy của cô có mặc quần bảo vệ, thế nhưng hình tượng…

Oh… Oh My God~~…!! Để cho tôi chết đi!! Tôi muốn đi mua miếng đậu hũ đâm đầu vào chết!! Lâm Lung rơi lệ ing~.

-Hết chương 11-
Bình Luận (0)
Comment