Duyên Đến Là Em

Chương 2

Rừng núi vào cuối hè một giờ trước còn nóng như lửa đốt, sau khi mặt trời lặn lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Trong một không khí dễ chịu như này, tại một căn phòng trong căn cứ “Ám Dạ” có một người tâm như lửa cháy, vô cùng bực bội.

Anh nhìn qua quyển lịch để bàn, sau đó cau mày nhìn về phía người bạn cùng phòng: “Tôi muốn bớt chút thời gian để nghỉ phép, cậu có đề nghị gì không?”

Mẹ của anh đã hạ tối hậu thư rồi. Hoặc nghỉ phép, hoặc chuyển nghề, chọn một trong hai. Anh không thể giải ngũ về nhà nên đành phải tìm cách để nghỉ phép.

“Đội trưởng sẽ tức giận.” Tiếu Lực Dương đang hít đất bằng một tay, nghĩ đến hình ảnh đội trưởng quắc mắt nhìn trừng trừng, l.q-đ bất đắc dĩ nói nhỏ: “Hiện tại là thời điểm bận rộn, đội trưởng hận không thể biến 365 ngày thành 635 ngày.”

Long Tuyền im lặng gật đầu. Mặc dù quân đội có quy định mỗi người có 20 ngày nghỉ một năm, nhưng căn cứ này luôn bận rộn, mà người lại ít, vì vậy nòng cốt trong đội không được nghỉ hết phép, thậm chí có người cả năm không được về nhà, đây cũng là chuyện thường xảy ra. Bình thường anh cũng không oán trách, nhưng lần này cảm xúc của mẹ anh quả thật rất tệ, khóc đến mức mất cả tiếng, còn mắng anh là thằng con bất hiếu.

Không phải là uất ức thời mãn kinh chứ? Long Tuyền chợt hiểu, có lẽ phải làm tốt công tác dẹp yên lòng dân, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn!

Đôi mắt Tiếu Lực Dương chuyển một cái, đề nghị: “Dù sao cũng vừa trở lại sau khi làm nhiệm vụ, hai ngày sau đều là ngày nghỉ. Nếu không cậu viết đơn xin sau đó tìm đội trưởng phê duyệt.”

“Ý kiến hay!” Long Tuyền giơ ngón tay cái với anh ta, nghĩ thầm mình lo lắng đến mức đầu óc thành bột nhão cả rồi, thật ngốc! Ba ngày thêm hai ngày là năm, hẳn là được.

Anh vội vàng viết báo cáo, trước khi đến giờ tắt đèn liền dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy vội tới kí túc xá, “bộp” một tiếng đứng nghiêm trước mặt lãnh đạo, căng họng thét lên: “Báo cáo! Tôi muốn xin nghỉ phép bắt đầu từ ngày mai.”

Đồng chí trung đội trưởng Chu Thuần đang vội vàng chỉnh sửa lại tài liệu nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ hỏi hai chữ: “Lý do?”

“Về nhà xem mắt.” Long Tuyền dùng khẩu khí nghĩa chính liêm từ nói lên lý do của mình, đồng thời đưa lên đơn xin với chữ viết rồng bay phượng múa.

Trung đội trưởng nghe xong những lời này bỗng nhảy lên, đôi mắt vì thức liền mấy đêm mà hiện lên tơ máu. l-q-đ Anh ta níu cổ áo Long Tuyền quát: “Đồng chí Long Tuyền, TM cậu nghiêm chỉnh lại cho tôi!! Muốn được dạy dỗ có phải không, lúc này là lúc nào mà còn nghĩ đến chuyện yêu đương?!”

“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Mẹ tôi nói trước 30 tuổi mà không tìm con dâu cho bà thì bà sẽ chết cho tôi xem.” Long Tuyền nhìn thẳng vào mắt đội trưởng, bình tĩnh mà bất đắc dĩ nói ra sự thật: “Tu thân tề gia sau mới có thể trị quốc bình thiên hạ. Đội trưởng, tôi sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa lập gia đình. Không riêng gì mẹ tôi ép buộc, mà bản thân tôi cũng muốn tìm người để thành gia lập thất.” (Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Tội bất hiếu có ba, không con nối dõi là tội lớn nhất. Đây là câu nói được chép trong thiên “Ly lâu thượng” của Mạnh Tử, mn có thể tra thêm trên google.)

Chu Thuần đang giận dữ bỗng như một quả bóng bị người ta đâm một cái, trong nháy mắt đã hết giận. Hồ sơ của mỗi người trong đội anh đều nhớ rõ. Hoàn cảnh của Long Tuyền này khá là đặc biệt. d;đ-l1q'đ Từ khi còn là một cậu bé 8 tuổi tới khi là một thiếu niên 13 tuổi cậu ta đã trải qua một bước ngoặt quan trọng. Chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà cậu ta bị thiếu sót tình cảm gia đình, sau đó không cách nào để lấp đầy khe hở này trong nội tâm. Cậu ta hi vọng có được tán thưởng và ủng hộ, khát vọng yêu và được yêu. Đối với cậu ta thì một mái nhà ấm áp là một nhu cầu tinh thần rất quan trọng.

“Được rồi, cho cậu bốn ngày.” Đội trưởng Chu Thuần thỏa hiệp. Đây là quân đội, không phải chùa miếu, anh không có quyền yêu cầu đội viên của mình lục căn thanh tịnh vô dục vô cầu* vào thời kỳ lấy vợ. Dạo này cái gì cũng phải “nhân tính hóa”, làm một đội trưởng đương nhiên nên suy nghĩ nhân tính hóa một chút vì nửa đời sau của cấp dưới. (lục căn: trong Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức. Vô dục vô cầu: không có ham muốn)

“Bốn ngày?” Long Tuyền thấy sắc mặt Chu Thuần biến hóa đang định vui vẻ, ai ngờ lại bị rút bớt một ngày, quả thật khóc không ra nước mắt: “Anh làm ơn làm phước, đi đường đã mất hơn một ngày, mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi 5 người…”

Chu Thuần vỗ vỗ bả vai anh, nhếch miệng cười một tiếng: “Không sao, cậu có thể gặp ba người một ngày vào sáng trưa tối, thời gian rất đầy đủ.”

Chu Bái Bì*!!! Long Tuyển nhìn trời thầm hận không nói nên lời. (Chu Bái Bì là một nhân vật cường hào nổi tiếng keo kiệt trong văn học TQ)

Nhìn một người có thân hình cường tráng thiết huyết, thân thể rắn rỏi giả bộ yếu đuối đáng thương thì da mặt dày như tường thành của đội trưởng cũng cảm thấy ngượng ngùng, lại thỏa hiệp nói: “Được! Thêm hai ngày. mèo l/q=đ Nhưng sau khi trở lại lập tức đưa cho tôi bản kế hoạch huấn luyện chi tiết!! Trên đường đi không có việc gì làm thì suy nghĩ thật tốt đi.”

“Anh là đang ép dầu, cướp đoạt hết sạch giá trị thặng dư của quan binh tầng chót.” Đồng chí Long Tuyền nắm tay kháng nghị.

Đội trưởng xấu xa cười hắc hắc: “Xin lỗi, cậu có hai vạch một sao là một đội phó, đã không còn là quan binh tầng chót rồi!! Mỡ đầy đủ như vậy tôi mà không ép thì thật đáng tiếc, tôi đây gọi là tận dụng tài nguyên hữu dụng, hiểu không?”

Đầy đủ, thực sự là quá đầy đủ!! Cho dù tôi ngồi trong trụ sở thì trong ba năm ngày cũng không thể viết được kế hoạch, vậy mà tôi vừa nghỉ phép anh liền giao nhiệm vụ này cho tôi. Nhất thời Long Tuyền có ý muốn đâm đầu vào tường chết đi cho xong. Nhịn!! Ai bảo anh ta là đội trưởng, thay vì ở đây buồn bã không bằng nhanh chóng trở về ký túc xá dọn dẹp hành lý chuẩn bị lên đường.

Sáng sớm hôm sau Long Tuyền dùng tốc độ hành quân cấp tốc lên đường về nhà. Đầu tiên là đi xe Jeep leo núi vượt đồi, sau đó lại chuyển sang đi máy bay, bất kể ngày đêm trở về nhà. Cho đến khi đứng một mình trong vườn hoa dưới nhà anh mới nhớ đến bản thân mình không có chìa khóa nhà.

Lúc trước một năm về nhà hai lần, cho dù cầm chìa khóa cũng không làm gì, khi về nhà chỉ cần ấn chuông cửa là được. Nhưng bây giờ đã là một giờ sáng, nếu đánh thức cha mẹ đang trong mộng đẹp thì quá không đạo đức. Nghĩ vậy anh liền không biến sắc quan sát một vòng, tránh bảo vệ chung cư và camera quan sát, sau đó leo theo đường ống khí đốt lên đến cửa sổ phòng bếp trên tầng 6 rồi lặng yên lẻn vào phòng ngủ thuộc về mình.

Sau khi tắm rửa xong, Long Tuyền thở phào nhẹ nhõm nằm ngửa trên giường. Một phút trước khi ngủ anh bỗng nghĩ đến cửa sổ phòng bếp nhà mình hàng năm không khóa, l,q/đ như vậy khác gì mời bọn trộm vào, như vậy quá nguy hiểm. Anh quyết định ngày mai vào trong thành phố mua một vài hệ thống đề phòng trộm cắp.

Cả đêm không mộng mị ngủ thẳng đến 6 giờ sáng. Mặc dù không có đồng hồ báo thức nhưng anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi như trong quân đội, vì vậy đúng giờ liền thức dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu thì nhẹ nhàng luyện quyền buổi sáng ngay trong phòng ngủ, tiếp đó đi tới phòng bếp, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cha mẹ. Hàng năm anh không ở nhà nên hiện giờ muốn dùng phương thức của mình để thể hiện một phần hiếu tâm với cha mẹ.

Vì vậy khi mẹ Long rời giường trong trạng thái buồn ngủ mông lung bước ra khỏi phòng ngủ, vừa xuyên qua hành lang đã bị bữa sáng nóng hổi trên bàn ăn và con trai làm kinh hãi, bà bị hình ảnh không ngờ này làm sợ hết hồn, đứng im tại chỗ nâng tay chỉ vào anh: “Long… Long.. Long… con trở về từ khi nào?? Không phải nói buổi trưa mới về đến nhà ư?”

Không đợi Long Tuyền trả lời bà đã bắt đầu thét to về phía phòng ngủ: “Long Chính Hoa, Long Chính Hoa! Mau ra đây, Long Long đã trở về!”

Ba Long nghe được tiếng thét của bà thì vội vàng bước từ trong phòng ngủ ra, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, ngay cả kem đánh răng trong miệng cũng bị nuốt xuống. L]q.Đ Khi ông cách con trai mình hai bước thì dừng lại đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.

Rất tốt! Rất khỏe mạnh, rất có tinh thần, tay chân mặt mũi cũng không có vấn đề gì, dường như trên người cũng không có thêm vết sẹo mới.

Lúc này Long Chính Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Ông mở rộng hai cánh tay đi về phía con trai bảo bối. Long Tuyền bước nhanh tới phía trước ôm người cha mà anh đã không gặp một năm, hai người ôm nhau thật chặt, trong nhất thời không nói gì.

Sau đó hai vợ chồng liền hỏi thì biết được nửa đêm anh trèo tường vào nhà, mẹ Long lúc trước vẫn còn vui mừng kích động lúc sau liền tức giận mắng chửi anh. Trong mắt của bậc cha mẹ thì việc leo lầu trong đêm tối là một hành động nguy hiểm, là phạm tội. Nê qUí đ()n Nhưng đối với anh thì đó chỉ là bài huấn luyện cơ bản hàng ngày. Không, chính xác thì hành động này cũng không được coi là huấn luyện. Ở trong bộ đội anh vẫn dùng cách này để quay về phòng ngủ. Mặc dù có quy định những người không phải huấn luyện viên thì không được leo tường, thế nhưng mọi người vẫn luôn dùng thái độ âm thịnh dương suy nghe theo.

“Mẹ nói cho con biết, lần sau không được làm như vậy nữa!! Đã nhớ hay chưa?” Mẹ Long nhìn nét mặt thản nhiên của con trai thì càng thêm tức giận. Vì sao con trai ngoan ngoãn sau khi gia nhập bộ đội lại bị dạy dỗ càng ngày càng không biết phải trái như vậy?? Tại sao có thể như vậy?? Tại sao sẽ như vậy??

“Vâng vâng, con đã hiểu rồi, bảo đảm sẽ không tái phạm.” Long Tuyền vừa đáp ứng vừa thức thời chuyển chủ để: “Vì sao anh và chị dâu vẫn còn chưa đến đây?? Lát nữa bọn họ có qua đây không? Hiện tại con muốn ra ngoài làm chút chuyện.”

“Ban ngày bọn chúng còn có chuyện, tạm thời không thể qua đây được. Con vừa mới trở về đã muốn đi đâu?” Mẹ Long không hiểu hỏi.

Long Tuyền ăn xong một thìa cơm rang trứng cuối cùng, lau miệng trả lời: “Đi mua một ít thiết bị điện tử, đến trưa con sẽ về.”

“Mua đồ? Tốt, thuận tiện mua hai bộ âu phục đi.” Mẹ Long vừa nói vừa ghét bỏ chỉ chỉ quần áo ngụy trang rừng cây của anh: “Con nhìn con xem, ăn mặc như dân công vậy. Bác cả đã hẹn cho con một bác sĩ nội khoa xem mắt vào chiều nay, con đến đó nhớ biểu hiện thật tốt cho mẹ!”

Ai có thể mặc được những bộ trang phục lịch sự không bền chắc kia chứ, chỉ cần hơi nhấc chân một cái đã tạo một cái khe ở phía dưới rồi. Long Tuyền âm thầm bĩu môi lầm bầm hai câu, sau đó cầm tiền đi ra cửa, chạy bộ về phía siêu thị điện tử ở phía bắc thành phố.

-Hết chương 2-
Bình Luận (0)
Comment