Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 52

CHƯƠNG 51
Kỉ Hàn một trận choáng váng, hai mắt mông lung mở ra nhìn bị thái y đã đưa tay mình lại vào trong chăn. Hắn thều thào. “Ta… bị… làm sao?”
“Bẩm Quý phi, người chỉ bị trúng độc. Thần đã kê đơn thuốc.”
Hắn gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt, nhưng một lúc lại bất chợt mở. “Tại sao?”
Thái y đang thu dọn đồ, liền quay lại đáp. “Bẩm nương nương, là do bát thuốc vừa nãy.”
“Có kẻ đã hạ dược?”
“Thưa nương nương, một phần thôi ạ.”
“Một phần?” Hắn nhíu mày.
“Thuốc đó cơ bản là thuốc phá thai.”
Hắn nghe xong trợn ngược mắt, đầu óc ong ong, có chút giật mình. Hắn xua tay. “Lui xuống đi.”
“Tuân lệnh nương nương.” Thái y lui xuống.
Thuốc phá thai? Phá thai sao? Đây rốt cuộc là của ai? Hắn nhìn quanh, trong mắt chợt loé một tia ác độc. Không phải là của… Người kia chứ? “Hồng nhi, qua đây.”

“Thưa nương nương.” Cung nữ tên Hồng nhi tiến lại. Hắn thì thầm gì đó vào tai nàng, nghe xong nàng lập tức cúi đầu rời khỏi đó.
——
“Mau, uống thuốc nào.” Hàn Băng tươi cười đưa bát thuốc đến miệng Hạ Mẫn. Hắn chỉ cười rồi tiếp nhận bát thuốc. Uống được hơn nửa thì đột nhiên hắn nhíu mày, đẩy bát thuốc ra.
“Hạ Mẫn, ngươi không sao chứ?” Hàn Băng vội vàng xoa nhẹ lưng hắn hỏi.
“Ta…” Hắn chưa nói xong thì đã cúi xuống, thổ một ngụm huyết.
“Này…” Y trong lòng lo lắng, bát thuốc kia hình như có vấn đề, mà quan trọng hơn nó đang làm Hạ Mẫn bị thương. Y lấy ống tay áo gấp rút lau đi máu trên miệng hắn. “Mau, tuyên Triệu thái y.”
Tiểu An tử bên ngoài lập tức rời đi.
“Hạ Mẫn, người khó chịu chỗ nào?” Y vỗ nhẹ lưng hắn.
Sắc mặt Hạ Mẫn ngày càng xấu. Da hắn trở nên trắng nhợt. Máu đỏ nổi bật trên nền môi không chút huyết sắc. “Khụ…” Hắn lại cúi xuống, thổ một ngụm huyết.
Hàn Băng thấy vậy trong lòn lo lắng đến cực điểm, hận Triệu thái y vì sao chậm chạp vậy.
“Đến rồi.” Nhìn thấy dáng người quen thuộc, y hô lên, kéo lão đến trước mặt Hạ Mẫn. Lão đưa tay bắt mạch cho hắn, ấn đường không hẹn mà chau lại.
“Có chuyện gì?” Hàn Băng có điểm nóng lòng.

Triệu thái y lắc đầu, chuyên tâm chữa trị cho Hạ Mẫn. Một lúc sau, lão lau tay vào miếng giẻ nơi vắt trên chậu nước.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, nương nương bị trúng độc.”
“Trúng độc.” Hàn Băng trợn tròn mắt như không tin vào tai mình. Chết tiệt, lại là tên Ngôn Kỉ Hàn đáng ghét đó. Y xiết chặt tay, không nói nhiều lời mà rời đi.
Triệu thái y lắc đầu, chấm nhẹ mồ hôi trên trán Hạ Mẫn. “Hạ Mẫn, ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Ta vẫn có thể sắp xếp cho ngươi.”
Hắn mệt mỏi nhắm mắt. “Còn Chiêu nhi, ngài có thu xếp được không?”
Lão khẽ thở dài. Chiêu nhi giờ là hoàng tử duy nhất của Thần quốc, không thể tùy tiện đả động. Một mình Hạ Mẫn đã khó lòng thu xếp, thêm Chiêu nhi lại càng nan giải hơn.
“Ta phải bảo vệ Chiêu nhi.” Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. “Hậu cung hiểm ác như vậy, ngươi bảo ta làm sao có thể bỏ mặc nó.”
“Vậy Chiêu nhi cùng đi ngươi có đi không?”
Hạ Mẫn nghe xong cảm giác như có gì khẽ nhói. Hắn cũng không rõ nữa. Có thứ gì đó cứ lưu luyến, níu bước không cho hắn rời khỏi.
“Ngươi còn yêu hoàng thượng?”

Hạ Mẫn trợn mắt nhìn người kia. Hình như lão đã nói đúng điểm hắn lo sợ. Đứa bé vừa mất đi khiến quan hệ hai người đột ngột trở nên khăng khít như trước. Trong lúc mê man, hắn chấp nhận Hàn Băng, nhưng lúc tỉnh táo thì lại liên tục phủ nhận. Hắn sắp phát điên lên rồi.
“Linh Hiên tộc không động tình không thụ thai…” Triệu thái y nói nửa câu rồi nhìn hắn một hồi. Lão không nói nữa, để Hạ Mẫn lại một mình, tiến ra ngoài khép cửa lại.
Hạ Mẫn cảm giác thân mình có chút run run. Có thật hay không không động tình sẽ không thụ thai? Vậy hài tử vừa mất… Hắn đưa tay chạm lên bụng, cảm xúc như vỡ oà. Cảm giác tội lỗi cuồn cuộn nhấn chìm hắn trong bể bi ai. Hài tử được tạo thành có nghĩa hắn vẫn luôn yêu Hàn Băng, hắn chưa từng một giây hết yêu y. Những gì trước kia chỉ là hắn tự dối mình dối người. Hại Hàn Băng đau khổ còn hại chính bản thân mình. Hắn hận bản thân thật ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc.
——
“Ngôn Kỉ Hàn!” Hàn Băng xông vào không để ý đám cung nữ chắn lại.
Kỉ Hàn khẽ nhích thân mình ngồi dậy nhìn y. “Lui ra.” Hắn ra lệnh cho các cung nữ rồi quay lại nhìn Hàn Băng mắt ngập tràn tiếu ý. “Hoàng thượng nóng vội như vậy là có việc gì?”
“Ngươi vì sao hạ độc Thần phi?”
Hắn trấn động một chút. Là lúc trước Hồng nhi cầm nhầm bát thuốc với Tiểu An tử nên hắn mới uống phải thuốc Hạ Mẫn. Nếu như vậy thì thuốc người kia uống ắt là thuốc của hắn. Là kẻ nào? Kẻ nào muốn giết hắn?
Hắn cười nhạt. “Hoàng thượng, chính ta cũng bị trúng độc, phải chăng ta cũng phải qua nhìn Thần phi một cái.”
Hàn Băng sững người, nhìn hắn hiện tại cũng thực sự là rất yếu ớt. Có lẽ không phải do hắn làm đi. Y lắc đầu định rời đi thì bị hắn gọi giật lại. “Hoàng thượng. Xin dừng bước.”
“Có chuyện gì?” Y quay đầu nhíu mày.
Kỉ Hàn gượng dậy, tay cầm bát thuốc run rẩy đi tới. “Hoàng thượng, thuốc này là ta lấy nhầm của Thần phi nên mới bị trúng độc. Thần phi cũng vì lấy nhầm thuốc ta nên mới bị trúng độc. Phải chăng người nên hảo hảo xem xét kĩ việc này.” Hắn đi tới, không may vấp phải vật dưới chân mà ngã xuống, hắt cả bát thuốc vào người Hàn Băng.
Y tránh không kịp, nhìn vệt ố trên áo. Y cũng không thể trách người đang bệnh được liền phẩy tay áo rời đi.

Hồng nhi liền lại gần đỡ hắn dậy. “Nương nương cẩn thận thảm…” Nàng chưa nói xong thì đã thấy chỗ Kỉ Hàn bị vấp không hề có thảm cũng không có vật cản. Này…
Hắn cười nửa miệng, việc cần làm, hắn cũng đã làm rồi, giờ chờ xem một màn thú vị thôi.
Hàn Băng càng nhìn long bào lại càng tức. Y về lại Thừa Càn điện thay y phục rồi “viu” một cái ném cho Lý công công. “Giặt sạch cho ta.”
Nhưng rồi, y nghĩ thế nào lại gọi giật lại. “Khoan.”
“Hoàng thượng có gì căn dặn?”
“Đến chỗ Triệu thái y, à không, đến thẳng phủ nội vụ, bảo người phân tích thuốc dính trên áo cho ta.”
Lý công công nhanh lẹ rời đi.
Hàn Băng thắt chặt lại nút áo nghĩ miên man. Không phải là Kỉ Hàn thì là ai? Ai lại muốn hại cả hai người bọn họ? Không phải là Hiền phi chứ? Hiền phi từ lúc Tả thừa tướng bị cách chức quan rất ngoan ngoãn, chừa hề gây việc gì động trời lắm. Bất quá, cứ phải qua xem thực hư thế nào.
Y thay xong long bào liền đi về phía cung của Hiền Phi.
Nơi này cảnh sắc có chút tiêu điều. Hiền phi giờ thất sủng còn thất thế vì không có chỗ dựa, giờ nhìn ra đáng thương vô cùng, cung nhân cũng bỏ đi chỉ còn lại vài ba người. Hàn Băng lắc đầu. Có lẽ không phải nàng làm thật, đang định quay lưng rời đi thì một cung nữ nhìn thấy y vội quỳ xuống. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hiền phi đang ở trong nghe thấy động mà vội lao ra. Tà áo trắng tinh khiết bay bay, thân hình có vẻ hơi gầy, thần sắc nàng ảm đạm. Nàng quỳ xuống hành lễ. “Thần thiếp Hiền phi tham kiến hoàng thượng.”
Hàn Băng có chút xót thương mà đỡ nàng dậy, trong con ngươi long lanh đong đầy nước mắt. Khuôn mặt nhợt nhạt loé lên một tia vui mừng. Đăng bởi: admin

Bình Luận (0)
Comment