Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 61

CHƯƠNG 60
“Ngươi nói cái gì?” Kỉ Hàn bật dậy, chăm chú nhìn Hồng nhi đang quỳ trên mặt đất. Quả nhiên hắn đoán không sai. Hạ Mẫn vào lãnh cung ắt có ẩn khúc. Chỉ là hắn không ngờ Hạ Mẫn cư nhiên lại là mang thai.
Hắn lại gần bàn, viết gì đó lên giấy. Gập lại gọn gàng, hắn kêu Hồng nhi lại, nhỏ giọng phân phối gì đó. Nàng gật đầu rồi lập tức rời khỏi.
—–
Hạ Mẫn ban ngày vẫn là mặc áo choàng, ở bên ngoài lãnh cung đi qua lại mấy vòng cho thiên hạ xem. Hôm đó, hắn đang định trở về thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.
“Để nô tài.” Tiểu An tử nhanh nhẹn đi ra.
Hạ Mẫn nhìn theo bóng người trong lòng khẽ động một tiếng. Đây chẳng phải là Thục nghi sao? Hồi trước hắn chỉ nghe nói qua về người này, chưa từng gặp mặt qua. Nay nàng lại đích thân đến đây tìm, chắc hẳn không có việc gì tốt đẹp. Hắn đang định lên tiếng thì nhận được một cái tát đau thấu xương từ người kia.
Nàng vung tay cởi nút ái choàng hắn.
“Không!” Hắn muốn giữ lại mảnh áo kia nhưng đã quá muộn, toàn bộ chiếc bụng to tròn của hắn đã nổi lên trước mắt người kia.
“Đồ hồ li tinh.” Nàng kéo tay hắn, lôi xềnh xệch ra khỏi lãnh cung, vừa đi vừa luôn miệng chửi rủa.

Hô… Hạ Mẫn theo không kịp nàng nữa. Chân hắn vốn đã nhuyễn ra, thân thể cồng kềnh lại càng chậm chạp.
Cuối cùng nàng buông tay đẩy hắn xuống chính giữa sân. Đám cung nữ cùng phi tần cũng nhanh chóng chạy lại xem trò vui.
Hạ Mẫn chống thắt lưng, cố gượng dậy.
Thục nghi đưa mũi giày đến, muốn đạp vào bụng hắn thì một viên sỏi lớn bay đến, đau đớn mà phải buông xuống.
“Ngươi làm cái gì?” Tiếng giận dữ của Hàn Lân từ xa truyền đến, dọa nhiều người sợ chết khiếp. Hắn lao lại đỡ Hạ Mẫn. “Ngươi có sao không?”
Hạ Mẫn mệt mỏi lắc đầu, xoa bụng. Hài tử chỉ là nháo một chút thôi.
“Ha? Ngươi là ai? Có quyền gì ở đây?” Nàng cao giọng. “Nguyên quốc là cái thá gì? Biến.”
Hàn Lân xiết chặt tay, thiếu chút nữa là xông lên đánh người kia. Hạ Mẫn giữ tay hắn. Vẫn là nhịn xuống.
“Người ta nói ngươi là hồ li tinh, ta không tin.” Nàng nhìn hắn cay nghiệt. “Người ta tìm thấy lông cáo trong cung của ngươi ta cũng không tin.”
Nàng ngẩng đầu lên trời cười lớn. “Tận mắt thấy ngươi rơi ra đuôi cáo ta vẫn nghĩ là có người hãm hãi.” Nàng lại nhìn hắn mà đay nghiến. “Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngươi hôm nay ta quả thực không thể không tin.” Nàng rút cây dao đã chuẩn bị sẵn bên hông ra, chỉ về phía bụng hắn. “Đàng hoàng là nam tử mà lại có thể dựng dục. Ha ha. Coi ta lấy nghiệt chủng trong bụng ngươi ra thế nào.”

“Ngươi nói cái gì là nghiệt chủng?” Giọng một nam nhân vang lên. Bên trong hàm chứa cơn giận dữ cuồng phong còn hơn cả bão táp.
Thục nghi còn chưa hiểu chuyện gì tay cần dao đã bị giữ lấy, chặt đến đau rát. Nàng cảm giác cổ tay mình như gãy vụn ra nhiều mảnh. Bàn tay đó kéo nàng quay lại đằng sau. “Bốp!” một cái tát không hẹn hạ thẳng xuống mặt nàng hằn lên năm vệt ngón tay sưng tấy. Nàng loạng choạng ngã xuống đất. Đang định phản ứng lại thì nàng thấy người phía trước nàng một thân long bào không khỏi hoảng sợ.
Hàn Băng lại gần đỡ Hạ Mẫn đứng dậy. Các đại thần giờ mới theo sau Hàn Băng chạy tới. Họ nhìn thấy Hạ Mẫn mà không khỏi đờ người.
“Hoàng… hoàng thượng…” Một vị đại thần lắp bắp, tay chỉ hướng Hạ Mẫn.
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn một hồi. “Trẫm nói cho các ngươi biết. Thần phi là người Linh Hiên tộc. Lần này mang thai sợ kinh động đến mọi người mới hi sinh để bị biếm vào lãnh cung chịu khổ cực.”
Các đại thần nghe xong cả kinh, vài tiếng lắp bắp có vẻ mừng rỡ. “Linh Hiên tộc. Thật tốt quá. Thật tốt quá.” “Phải, Thần quốc ta thật có phúc.” “Thật là một chuyện đáng mừng.”
Hạ Mẫn nhíu mày nhìn Hàn Băng. Hắn vẫn chưa hiểu biểu tình như vậy của mấy vị đại thần là sao. Hàn Băng chỉ cười, quay ra các đại thần nói. “Khôi phục tước hiệu cho Thần phi. Chờ sinh hạ thế tử sẽ chính thức làm lễ sắc phong hoàng hậu.”
Các vị phi thần trợn tròn mắt, chuyện này… chuyện này sao có thể. Các đại thần thì đồng loạt cúi xuống, trăm miệng một lời hô vang. “Hoàng thượng anh minh.”
Ngôn Kỉ Hàn đứng xem bàn tay khẽ xiết chặt, không nói không rằng lập tức rời đi.

Hàn Băng đỡ Hạ Mẫn về lại Hạ Chi cung, kêu Triệu thái y vào khám cho hắn một chút. Nghe Hàn Lân nói hắn vừa bị ngã, nghĩ đến hài tử trước đó mà không khỏi sợ hãi. Cũng may Triệu thái y chỉ khám một chút, nói hài tử không việc gì y mới yên tâm được phần nào.
Đến tối, Hạ Mẫn bán nằm dựa vào thành giường cùng Hàn Băng tâm sự. “Hạ Mẫn, vất vả cho ngươi.” Hàn Băng nhu nhu thắt lưng giúp hắn, trong lòng xót xa nói.
“Ân, không sao. Nhưng Linh Hiên tộc…” Hạ Mẫn vẫn có chút thắc mắc.
Hàn Băng cười, ngồi lên cạnh ôm hắn vào lòng. “Thực sự ta cũng mới biết cách đây không lâu. Ngươi biết tại sao người ta chấp nhận Lăng Mẫn hoàng hậu không?”
Hắn nhìn y một lúc. “Linh Hiên tộc?”
Y gật đầu. “Có rất nhiều truyền thuyết xoay quanh bộ tộc này. Nhưng kết lại một điều. Có được người Linh Hiên tộc sẽ có được thiên hạ.”
Hạ Mẫn có chút sững người. Hắn chỉ biết hắn cùng phụ thân là người Linh Hiên tộc. Nhưng một chút về tộc người này cũng không biết. Nay được nghe lại, hắn đã bỏ qua một phần rất quan trọng đi.
Y vén mấy lọn tóc của hắn, hất tóc tất cả ra sau. “Không ngờ đúng không? Ta cũng vậy.” Y vỗ vỗ cái ót. “Hảo hảo không nghĩ nữa. Hài tử của ta mệt rồi.” Y cúi xuống, áp tai lên cái bụng nhô cao. “Sáu tháng rồi. Ba tháng nữa là chúng ta sẽ có thêm một hảo hài tử.”
“Ân.” Hạ Mẫn xoa xoa bụng một chút. Hài tử dạo này hiếu động, đạp hơi nhiều một chút. Bất quá cũng không thể tính như lúc sắp sinh. Hài tử lúc đó rất sung sức.
“Ngươi cười gì?”
“Ân, không có gì. Ngủ đi.”

“Ừ. Ngủ.” Hàn Băng ôm hắn, chậm rãi tiến vào giấc mộng.
—–
Ngôn Kỉ Hàn ngồi trong Huyền các cạnh bờ hồ, một chén lại một chén rượu uống đến say mèn. Hắn nhìn lên trời, nhưng kết quả chỉ là một mảng tối đen không rõ phương hướng.
Tại sao? Tại sao cả hai lần hắn đều như vậy… như vậy tính sai một nước? Tại sao?
Lần trước là thuốc phá thai, cứ ngỗ bọn họ sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau nữa. Nhưng tại sao? Tại sao việc đó lại chỉ làm tình thêm nồng đậm.
Đến lần này, cứ ngỡ các đại thần sẽ thay hắn một tay giết người kia. Nhưng thật không ngờ lại để ngôi vị hoàng hậu tuột mất vào tay người kia.
Tại sao? Lão thiên với hắn thật không công bằng. Từ lúc sinh ra đã không công bằng.
Hồng nhi nhìn hắn, không nói không rằng mà rời đi, để lại cái bóng đỏ đơn độc gục trên bàn trong đêm cô tịch. Từ phía sau, một bóng nam tử bước tới, khẽ lay bả vai hắn. “Quý phi nương nương, quý phi nương nương.”
Kỉ Hàn một chút hồi tỉnh, nhìn cái bóng đang lay mình choáng váng lạ thường. Khuôn mặt người kia chóng vánh hiện ra trước mắt. Hắn cười, một nụ cười thê lương tuyệt đẹp. Hắn đưa tay níu người kia lại, môi cuồng nhiệt đặt xuống một nụ hôn.
Chiếc quạt trong tay khẽ buông lỏng, rơi xuống đất tạo ra âm thanh vô cùng thanh tuý. Đăng bởi: admin

Bình Luận (0)
Comment