Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 7

CHƯƠNG 6
“Khởi bẩm thái thượng, hoàng thượng xin cầu kiến.”
“Cho vào.” Một giọng nam nhân có phần suy nhược vang lên.
Hàn Băng khẽ bước vào. “Nhi thần thỉnh an Thái thượng hoàng.”
Thái thượng hoàng khẽ phẩy tay, tất cả cung nữ cùng thái giám lui ra, chỉ để lại hai người. Thấy vậy, Hàn Băng lập tức đứng dậy, bổ nhào lên chỗ nam nhân nằm trên giường.
Nam tử mặc một thân y phục hoàng kim, khuôn mặt có vẻ gầy gò kém sức sống. Mái tóc đen bóng thưở nào nay đã phai màu hoa râm. Đôi mắt cũng trở nên vô hồn làm nếp nhăn như hằn sâu nơi khóe mắt.
“Cha.” Y cười.
“Ân, Hàn Băng, sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm ta vậy?” Thái thượng hoàng nhúc nhích có ý muốn ngồi dậy.
Thấy vậy, Hàn Băng lại gần đỡ người đó. “Con có một tin cực kì quan trọng.”
“Là tin gì vậy?”
“Cha, Hạ Mẫn đang ở đây.”
Như một tia sét đánh qua cơ thể, chạm đến rung chuyển từng tế bào. Im lặng một lúc lâu, người đó mới lấy lại giọng nói run rẩy. “Đang… Ở đây? Tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi…” Nước mắt đã đong đầy đôi tròng mắt.
“Phải, cha, người không tưởng tượng được đâu. Hạ Mẫn chính là sứ giả, sứ giả của Nguyên quốc.”

Thái thượng hoàng cũng không quan tâm đến tin tức đó lắm. Người mà thực sự ngài muốn biết là… “Còn… Đoan Mộc huynh…”
Giọng Hàn Băng nghẹn ứ lại, không sao nói lên lời. “Cha…”
“… Đoan Mộc huynh…”
“Bá Bá…”
Hắn đang nói dở bỗng bên ngoài truyền đến tiếng của lão công công. “Khởi bẩm thái thượng hoàng, thái hậu xin cầu kiến.”
Hai người nhìn nhau một chút. Chuyện lần này bèn tạm dừng lại ở đây. Chỉnh lại cảm xúc, hai người bày ra bộ mặt vui vẻ tiếp đón thái hậu.
Một lát sau thì y lấy lý do phải phê duyệt tấu sớ mà rời khỏi đó. Bước khỏi tẩm cung, Hàn Băng liền hướng phủ sứ giả mà đi tới.
Đứng ở bục cửa. Hàn Băng chăm chú nhìn nam tử một thân hồng y (hồng y là y phục đỏ nhá, không phải hồng đâu.) đang ngồi thưởng trà bên bàn đá. Đôi lông my dài thỉnh thoảng chớp nhẹ làm đôi con ngươi nâu nhạt càng thêm long lanh. Đôi đồng tử đang chăm chú nhìn cây hoa trước mặt nhưng ánh mắt lại mông lung vô cùng.
Trời cao trong vắt. Gió thổi nhè nhẹ mang hương hoa thơm tinh tế đi khắp mọi nơi. Một vài lọn tóc mai khẽ bay bay. Làm khói mỏng manh bay lên từ ấm trà nóng hổi mang theo mùi trà thanh đạm quện cùng với hương hoa tạo nên một mùi hương mới lạ mê người. Nam tử ung dung thưởng trà, đôi tròng mắt long lanh ngưng đọng. Khắp vạn vật xinh đẹp trước mắt in bóng huyền ảo lên đôi mắt vời vợi kia.
Mọi vật trước mắt, gần như vậy mà làm cho y cảm thấy như xa muôn trùng, quen thuộc như vậy mà làm y như lạc vào chống bồng lai.
Y mở to mắt, như muốn thu lại tất cả, khắc sâu hình ảnh này trong tim. Đến ngay cả thở y cũng không dám thở mạnh như thể chỉ cần một cái thở mạnh, cảnh vật trước mắt sẽ như bóng trăng trong nước, không hẹn mà tan theo làn gió thổi qua.
“Còn đứng đó làm gì? Xem chưa đủ sao?” Khẽ hạ tách trà, Hạ Mẫn lên tiếng.
Tuy là tiếng nam nhân nhưng nó lại trong vắt như tiếng đàn tranh, như tiếng chuông ngân trong những đêm thanh tĩnh. Thanh cao, không chút tì vết.

Hạ Mẫn, thực sự ngươi lúc nào cũng hoàn hảo vậy sao? Hàn Băng khẽ lắc đầu, tươi cười nhanh lẹ đến trước mặt hắn.
Tự rót cho mình một tách, y đưa lên mũi, để hương trà ngào ngạt phả lên da thịt, giúp cái đầu vốn không ở chốn này trở nên thanh tỉnh. “Ngươi đấy, ta đã nói bao lần rồi, ngươi nói với ta…”
Không đợi y nói xong, Hạ Mẫn đã trực tiếp đứng dậy, đi vào trong nhà.
Trời cũng đã vào khoảng cuối thu, tiết trời cũng đang lạnh dần.
“Hàn Băng… Cây hoa ở ngoài kia…” Hạ Mẫn có chút tò mò.
“Ân…” Hàn Băng theo sau khẽ đóng cửa.
“Nó là giống cây gì vậy? Chỉ có hoa mà không có lá. Đã đến cuối thu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu tàn lụi. Hết lớp hoa này tàn đến lớp hoa khác lên. Nó cứ nở hoa như vậy suốt quanh năm sao?”
“Đúng vậy. Không ai biết nó là loại hoa gì. Được Lăng Đạt nam hậu của Thánh Ân hoàng đế đem theo làm của hồi môn rồi gieo nó tại nơi này. Đó là vị nam hậu đầu tiên cũng là duy nhất trong lịch sử tính đến nay. Cũng vì vậy mà Thánh Ân hoàng đế cho giải tán toàn bộ hậu cung.”
“Thánh Ân hoàng đế chẳng phải là thái phụ hoàng của ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Hàn Băng từ từ pha tách trà.
“Vậy làm sao mà có cha ngươi…” Hạ Mẫn có chút sững người trợn tròn mắt. Nói như vậy không chừng…

“Lăng Đạt hoàng hậu có khả năng dựng dục sinh con.”
Hạ Mẫn sững người một hồi “Ngươi nói…”
“Phải, nam hoàng là người Linh Hiên tộc, cả nam và nữ đều có thể dựng dục.” rót một tách trà nóng hổi, Hàn Băng hươ hươ trước mặt hắn.
“Ân…” Hạ Mẫn gạt tách trà ra, ậm ừ không rõ ý tứ. “Còn về cây hoa… Nó tên gì?”
“Cái này ta cũng không rõ nữa. Mọi người chỉ gọi nó là Tích Chiêu.”
“Tại sao?” Hạ Mẫn chăm chú lắng nghe.
Hàn Băng khẽ nhún vai lắc đầu. “Minh chứng cho một tình yêu chung thuỷ chăng?”
Hạ Mẫn vừa nghe Hàn Băng nói, vừa nhìn cây dây leo đầy hoa giăng kín cả bờ tường. Cánh hoa hồng nhạt mỏng manh bay nhẹ trong gió.
Tích Chiêu, một cái tên thật đẹp. Nhưng cái đó ám chỉ điều gì? Mọi người nhìn vào đều sẽ ngưỡng mộ Lăng Đạt hoàng hậu. Nhưng theo lời phụ thân hắn thì lại không phải như vậy. Lăng Đạt hoàng hậu hàng ngày chỉ giam mình trong cung, Thánh Ân hoàng thượng tuy giải tán hậu cung nhưng cũng không sủng ái nam hậu. Phụ thân hắn có vẻ biết rõ tâm tình của Lăng Đạt hoàng hậu. Nam hậu này lại cũng là Linh Hiên tộc như phụ thân hắn. Hạ Mẫn càng nghĩ càng bế tắc. Mấy việc kia, rốt cục có liên quan gì đến nhau.
Đang suy nghĩ bỗng hắn cảm nhận thấy hơi ấm sau lưng cùng một luồng khí nóng song song phả lên cổ.
Hắn giật mình né tránh nhưng không thoát khỏi đôi tay thô ráp đang thắt chặt phần eo mảnh mai.
“Ngươi…” Hắn có ý giãy dụa.
Trong mắt Hàn Băng, hành động đó lại như gãi đúng vào chỗ ngứa, tâm tình y bỗng chốc cao hứng. Dục vọng đã bị khơi lên nổi khắp người. Hạ Mẫn thấy thân thể đằng sau như nóng hừng hực. Hơi thở vốn đều đặn trên cổ nay dồn dập mang theo luồn khí bỏng rát. Da hắn cũng chẳng hẹn mà hồng hồng nhu thuận.
“Hạ Mẫn, ta yêu ngươi.” Giọng nói y khàn khàn nho nhỏ từ từ để lại chút thanh âm trong tai hắn.
“Ân…” Hơi thở Hạ Mẫn cũng trở nên dồn dập hơn.

“Ta nói ta yêu ngươi.” Y cắn nhẹ lên vành tai hắn.
Hắn đảo mắt đi chỗ khác. Hắn tuy không phủ nhận hắn cũng yêu y nhưng cũng không khẳng định hay hứa hẹn gì.
Hàn Băng thấy vậy, lật người một cái, đưa tay khua tất cả ấn chén trên bàn xuống, một tay đặt Hạ Mẫn ngay ngắn xuống dưới bàn.
“Ngươi có yêu ta không?” y không ngại ngần nháo động cả cơ thể hắn. Cái vạt áo cao cao cũng bị kéo trễ xuống, cái cổ trắng ngần chưa chỗ nào không có vết hôn xuống, kể cả hai vành tai cũng đã bị y liến liếm mút mút đến đỏ ửng.
Hạ Mẫn trước mắt đã dần bị dục vọng che lấp, thần trí đã mơ mơ hồi hồ nhưng cố gắng lấy một tia tỉnh táo, bướng bỉnh mà lắc đầu. “Không.”
“Ngươi thực không có chút tình cảm gì sao?” Hắn lại càng thêm mạnh bạo, mấy lớp áo cũng đã bị y lột sạch, tay không ngừng trêu đùa hai điểm hồng hồng trước ngực.
Hạ Mẫn cố nghiến răng, thỉnh thoảng mới để lộ ra vài tiếng rên đứt quãng. Nhưng nó lại làm Hàn Băng hưng phấn vô cùng.
“Vậy là có hay không?” Y vẫn tiếp tục trêu trọc thân thể Hạ Mẫn.
Hạ Mẫn lúc giờ cũng không còn thanh tỉnh, ù ù cạc cạc không hiểu rõ những lời bên tai. Cơ thể tuy bị trêu đùa làm cho mẫn cảm, hạ thân cũng đã căng lên khô nóng nhưng lại có vẻ thoải mái vô cùng.
“Có hay không?” Hàn Băng cắn nhẹ vào môi hắn.
“Ân…” Hạ Mẫn khẽ rên rỉ. Ngang bướng nói. “Không.”
Hàn Băng như bị tiếng không kia dội một gáo nước lạnh. Toàn thân cứ đờ, một lúc sau thì từ từ buông Hạ Mẫn, chỉnh lại y phục chính mình cùng hắn rồi lẳng lặng bế hắn lên giường.
“Ngươi không thích thì vẫn vậy đi. Ta cho ngươi thời gian. Ta sẽ làm cho ngươi yêu ta.” Y nói rồi bước ra ngoài, lúc đi còn không quên nhẹ nhàng khép cửa. Đăng bởi: admin

Bình Luận (0)
Comment