Duyên Kỳ Ngộ

Chương 43

Bên ngoài cửa sổ vẳng lại tiếng đàn, trong trẻo uyển chuyển, nhưng lại như hân hoan chúc mừng. Lưu Giác bất giác bật cười: "Muộn thế này vương phi vẫn đợi điện hạ, tiểu vương không làm phiền nữa, điện hạ cũng nên nói rõ cho vương phi hiểu, nếu không ngày mai cả Phong thành đều biết vương phi ghen...". Lưu Giác cười ha hả cáo lui.

Tử Ly bị nghẹn một hồi không nói được. Có phải Lưu Giác kia đang nhắc chàng lần nữa, chàng đã cưới Cố Thiên Lâm? Chàng hừ một tiếng, nét mặt lại chuyển sang tươi cười. Đám người áo đen đưa A La vào cung, nàng nhìn quanh, nhận ra đây chính là Đông cung. Sau khi vào cung, họ đưa nàng vào thẳng một gian hậu thất, giải huyệt cho nàng rồi bỏ đi.

A La nhìn xung quanh, có lẽ đây là một gian mật thất dành cho cung nhân trong Đông cung, trông rất giống gian gác xép bí mật ở Tố tâm trai, không có cửa sổ, ánh sáng lọt vào qua một viên gạch trong suốt trên đỉnh. Góc phòng có một người ngồi gục đầu A La chạy đến lật mặt, kêu lên: "Tiểu Ngọc!".

Bị giam trong phòng tối lâu ngày Tiểu Ngọc người rất yếu, nghe giọng nói, chỉ lắp bắp: "Tiểu thư!".

A La đau buồn ôm chầm Tiểu Ngọc, hận Vương Yến Hồi đến thấu xương: "Là ta đây Tiểu Ngọc, em sao thế, đau ở đâu?".

Tiểu Ngọc tức thì nước mắt như mưa: "Đúng là tiểu thư rồi!". Nói đoạn bật khóc.

A La vuốt ve dỗ dành, thấy Tiểu Ngọc không bị thương, mới yên tâm, ngồi sát Tiểu Ngọc: "Không bị thương là tốt rồi!".

"Em tuyệt thực, không thả ra cũng không để ả ta dùng em để uy hiếp tiểu thư!". Tiểu Ngọc nức nở.

Tuyệt thực? A La choáng váng, may mà mình đến kịp, nếu không Tiểu Ngọc sẽ nhịn đói đến chết.

A La nhìn quanh, trong phòng chẳng có thứ gì, phía trước chỉ có chấn song, nàng gọi to: "Người đâu? Có ai không?".

Cửa mở tức thì, Vương Yến Hồi thong thả bước vào: "Tiểu muội Thanh La muốn gì?". Một cung nữ đưa ghế đến cho nàng ta ngồi.

A La nhìn nàng ta: "Tỷ tỷ không định giết muội chứ?".

"Sao có thể! Cưỡng ép tiểu muội đến đây, ta thật không phải, Thanh La đừng giận". Vương Yến Hồi tươi cười nhìn A La, dịu dàng nói.

"Thái tử điện hạ và Tử Ly tranh giành vương vị, trong cung đương nhiên nguy hiểm, Thanh La không muốn vào, cũng là chuyện thường. Tỷ tỷ cưỡng bức muội vào, cũng là bình thường, muội không giận". Ta đương nhiên không giận, ta chỉ sợ thôi, ta sợ chết, sợ bị thương. A La thầm nghĩ.

Vương Yến Hồi dường như thở phào: "Đã không giận, vậy cứ ở Đông cung vài ngày chơi với ta".

"Được, muội rất thích nhà thủy tạ ở Đông cung, à lần trước món ăn tỷ mời muội cũng rất ngon". A La cười nói.

"Muội không sợ bị đầu độc ư?".

"Đầu độc muội thì ích gì? Hơn nữa, tỷ thông minh tuyệt đỉnh, trò đầu độc thật vô vị". "Muốn ăn gì muội cứ nói". Vương Yến Hồi vẫn tươi cười.

"À, bữa sáng, sữa bò, trứng gà; bữa trưa bốn món xào một món canh, đừng xào chay, canh đậu xanh thì tốt; bữa tối cháo gan lợn và mấy món rau, trước khi đi ngủ uống sữa bò. Không cần quá cầu kỳ". A La thản nhiên nhìn Vương Yến Hồi, dường như nàng đến Đông cung làm khách thật.

Sao nàng ta có thể bình tĩnh đến thế? Vương Yến Hồi ngẫm nghĩ lại cười: "Được, nhưng a hoàn của muội không chịu ăn, chuẩn bị một suất cho muội thôi chứ?".

A La trợn mặt nhìn Tiểu Ngọc: "Nàng ta dám không ăn? Hai suất, định lượng phải đủ, muội ăn rất nhiều, đặc biệt thích uống sữa bò và canh đậu xanh".

Vương Yến Hồi sai cung nữ: "Nhớ chưa? Nhất định phải để tam tiểu thư hài lòng, sống thật thoải mái". Cung nữ vâng lời, lui ra.

Vương Yến Hồi nhìn A La, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt đó vẫn rạng ngời xinh đẹp, không hề thấy một chút lo sợ hoảng hốt, bất giác nhẹ giọng: "Khí độ bình tĩnh của Thanh La, Yến Hồi rất khâm phục. Muội quả thực mạnh mẽ hơn đại tỷ mình nhiều, chẳng trách khiến hai vị vương gia điên đảo".

"Tỷ sai rồi, nếu luận bình tĩnh, luận khí độ, luận mưu lược Thanh La có cưỡi ngựa cũng không theo kịp tỷ. Chỉ có điều đàn ông thích ba thứ, quyền lực, tiền bạc và đàn bà. Đàn bà không nên quá mạnh mẽ, mạnh mẽ quá đàn ông sẽ hổ thẹn không bằng, không dám theo đuổi".

"Ồ? Theo ý muội đàn ông đều thích tiểu nữ nhân?". Vương Yến Hồi thầm nghĩ, thảo nào thái tử mặc dù luôn muốn dựa vào mình, nhưng ánh mắt nhìn mình không hề âu yếm như nhìn Thanh Lôi. Thảo nào Tử Ly hùng tâm tráng chí nhưng tình cảm lại chỉ dành cho Thanh La. Nàng bất giác khẽ thở dài.

"Đó là bởi vì bọn họ quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không để đàn bà mạnh hơn mình". A La ánh mắt long lanh, bắt đầu du thuyết, "Có điều, theo muội, kỳ nữ như tỷ đây chỉ có kỳ nam thế gian mới xứng. Nếu như tỷ làm nữ hoàng, tuyệt đối không thua kém đàn ông".

Thế gian có nữ nhân làm hoàng đế sao? Vương Yến Hồi càng nghĩ trong lòng càng thấy bức bách, sắc mặt trầm lại: "Muội đùa ta ư?".

A La nói tiếp: "Xin cho cốc trà, Thanh La sẽ kể cho tỷ nghe chuyện nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Đằng nào cũng nhàn rỗi không có việc làm". Nàng lập tức đem chuyện Võ Tắc Thiên từ một tài nhân trở thành nữ hoàng đế như thế nào, trị vì thiên hạ khiến bốn bể thái bình ra sao, thao thao bất tuyệt như rồng bay phượng múa, lá rụng hoa rơi, khiến Vương Yến Hồi ngồi nghe thần trí cao bay.

A La thầm quan sát ánh mặt trời lọt qua viên gạch trên đỉnh, tính thời gian, kể đến đoạn Thái Bình công chúa muốn học theo Võ Tắc Thiên muốn kế vị ngai vàng bị xử đánh roi liền dừng lại nói: "Tỷ tỷ, muội đói rồi, ăn xong lại kể hầu tỷ được không?".

Vương Yến Hồi trong lòng đầy tâm tư. Thầm nghĩ bản thân từ nhỏ đã thấy bất bình, tại sao đàn ông có thể ra trận giết giặc, thống lĩnh giang sơn, còn mình học bao nhiêu thứ, bản lĩnh đầy người lại chỉ có thể ngồi trong thâm cung. Võ Tắc Thiên kia quả là hợp tâm ý mình, không biết vương triều do bà lập nên sau này thế nào. Lý Thanh La thật có tài kể chuyện, nếu mình không bận suy tính mọi sự chắc sẽ bị mê hoặc bởi câu chuyện của nàng ta. Vương Yến Hồi lại mỉm cười, thấy A La đăm đăm nhìn mình, tay ôm bụng nhăn nhó, bỗng thấy thương tình, vội sai cung nữ dọn bữa, đoạn khoan thai đứng lên, nhìn A La: "Lát nữa tỷ lại đến nghe muội kể chuyện!".

Cơm đưa đến, A La bón cho Tiểu Ngọc, "Không hồi phục tinh thần, làm sao chúng ta trốn được?". Nàng ra sức uống sữa bò, nghe nói sữa bò có thể giải độc trong dạ dày, đành dùng tạm vậy.

Ăn uống no nê, nhìn kỹ bức chấn song phía trước, nàng cười khì khì, chấn song to thế này, cũng không ngăn được mình. Lại nhìn Tiểu Ngọc thở dài.

"Tiểu thư, nếu tiểu thư có thể bẻ được chấn song, thì đi một mình đi. Tiểu Ngọc không đi, em chỉ làm vướng tiểu thư".

"Ngốc quá, nếu bẻ chấn song là có thể thoát ra khỏi cung, ta đã đi rồi. Chính là lo ra khỏi đây nhưng không ra được vương cung, chắc chắn Vương Yến Hồi đã tăng cường cảnh giới. Chi bằng ta cứ yên lặng chờ thời cơ. Ta tin là qua tối nay Lưu Giác sẽ đưa người đến, lúc đó ngoại công nội ứng chẳng phải càng tốt sao?".

Lưu Giác nhất định sẽ đến, nàng không hề nghi ngờ điều này. Vương Yến Hồi kiêu ngạo hơn trời, coi thường đàn ông tầm thường, nhưng trong thời đại cổ hủ thế này nàng ta lại càng bất lực, kể câu chuyện hoàng đế Võ Tắc Thiên là cho nàng ta một ước vọng. Các nhà tâm lý học nói, liên tục ám thị sẽ dần dần trở thành thôi miên tâm lý, mình sẽ liên tục dùng ám thị này để thỏa mãn ước vọng của nàng ta. Vương Yến Hồi cần loại ám thị đó, trong thời gian này nàng ta sẽ không hãm hại mình. Kể hết Võ Tắc Thiên lại kể Từ Hy, khiến hai người đàn bà cùng thân phận cung cấm như nàng ta lại từng bước vươn tới quyền lực cao nhất trở thành thần tượng của nàng ta. A La thầm nghĩ, nếu hai người này chưa làm nàng ta thỏa mãn, thì sẽ kể chuyện nữ hoàng Anh quốc.

Về mưu lược A La chắc chắn không bằng Vương Yến Hồi, về quyền lực, nàng bây giờ là tù nhân. Chỉ có lôi kéo Yến Hồi, chơi trò tâm lý với nàng ta. Những thứ khác không nói, mọi lý luận nàng biết đều hơn Vương Yến Hồi, chỉ cần kể bừa một chuyện là đã khiến nàng ta suy nghĩ cả ngày. Đương nhiên phải là chuyện hợp ý nàng ta.

Trời tối dần, A La ôm Tiểu Ngọc ngủ. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng lặng lẽ mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, có một bóng người, đó là Thanh Lôi. A La ngồi dậy.

Nàng nhìn thấy Thanh Lôi thần sắc hoảng loạn, đi đến bên chấn song, khẽ nói: "Thái tử đêm khuya vẫn chưa về, e là bại trận rồi, tỷ thấy Vương thái úy vào cung, mặt lạnh như sắt, nghị sự với Vương Yến Hồi trong tẩm cung đến khuya. Muội nên sớm trốn đi, muộn chút nữa e là sẽ bị giải đến cổng làm con tin".

A La kinh ngạc, những suy tính từ trước của nàng giờ không thể thực hiện được nữa. Thái tử bại trận, Phong thành tất nằm trong tay Lưu Giác, sau đây chắc chắn chàng sẽ tấn công vương cung, mình không bị đẩy ra làm con tin mới lạ!

"Tỷ mạo hiểm đến báo cho muội...". Mắt Thanh Lôi rầu rĩ u ám, "Hãy nhớ chăm sóc Tâm Nhi". Nói xong quay người toan bỏ đi. Bất chợt cánh cửa đẩy ra, từ bên ngoài vọng vào tiếng cười của Vương Yến Hồi: "Đúng là tỷ muội tình thâm! Sao trước đây ta không nhận ra nhỉ?".

Thanh Lôi sợ hãi lùi hai bước, người co rúm dựa vào chấn song. A La thở dài, không nói gì mà chỉ nhìn Vương Yến hồi đang đi đến. Trong ánh nến Vương Yến Hồi cười nửa miệng: "Đêm lạnh, đưa lương đệ về cung nghỉ ngơi, cẩn thận kẻo bị cảm!".

Lúc đó hai thị vệ đi đến kéo Thanh Lôi đi, Thanh Lôi run run, đã không còn sức giãy giụa nữa, đột nhiên nàng hét to đến xé ngực: "Vương Yến Hồi, ngươi đố kỵ ta được thái tử sủng ái, nhân lúc thái tử đi vắng, dám giam lỏng ta!".

"Ta muốn tốt cho muội, trong cung sắp loạn, lương đệ tốt nhất ở trong tẩm cung mới an toàn". Vương Yến Hồi nhìn Thanh Lôi, ánh mắt đầy giễu cợt, "Đố kỵ ư? Ngươi đáng hay sao, thái tử đáng hay sao?".

Thanh Lôi ngây người. Vương Yến Hồi nhìn nàng chằm chằm: "Ta không giết ngươi, ngươi chẳng qua là nhi nữ đáng thương một lòng yêu thái tử. Ngươi cứ việc ngoan ngoãn ngồi trong cung của ngươi". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thị vệ đưa Thanh Lôi đi, Vương Yến Hồi nhìn A La: "Tiểu muội có biết, họ Vương chúng ta từ khi Ninh quốc dựng nước đã là thế gia đại tộc, năm xưa từng lập nhiều công lớn với Ninh quốc. Mấy chục năm nay Ninh quốc quốc thái dân an, hữu hảo với các nước lân bang, cha ta thống lãnh binh mã toàn quốc, cô ruột ta làm hoàng hậu, thế lực họ Vương ta lên như diều gặp gió. Theo sắp đặt của cha ta, một ngày nào đó ta trở thành hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, là có thể dần dần làm suy yếu thế lực họ Lưu, cuối cùng họ Vương ta sẽ làm chủ giang sơn này. Cha ta nóng lòng động binh, muốn thống nhất thiên hạ, có binh quyền trong tay càng dễ hành sự. Nhưng Ninh vương mặc dù tính tình nhu nhược, riêng chuyện xuất binh chinh phạt các nước láng giềng thì nhất quyết không nhượng bộ. Còn ta, ta không mấy quan tâm quyền thế giang sơn, từ nhỏ ta chỉ muốn có thể chinh phục cả bốn nước, thể hiện hùng tài đại lược".

"Bây giờ thái tử đã bại trận, binh quyền e là đã rơi vào tay tứ điện hạ, giấc mộng của vương phi không thành rồi". A La thản nhiên nói.

"Thái tử?". Ý giễu cợt trong mắt Vương Yến Hồi càng rõ. "Thái tử xử lý chính sự còn có thể, nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm cầm quân. Thái tử bại trận cũng nằm trong dự liệu của ta".

A La kinh ngạc, không hiểu ý Vương Yến Hồi: "Ngươi là thái tử phi, ngươi đưa thái tử, một người không hề có kinh nghiệm cầm quân đi giao chiến với Tử Ly và Lưu Giác, thái tử thất bại, ngươi... ngươi...".

"Ta chẳng qua muốn thấy tứ điện hạ... nhận ra, chỉ có ta, mới có tư cách sánh cùng tứ điện hạ hùng bá thiên hạ! Trận này ta lại thực lòng mong cho Tử Ly thất bại. Đáng tiếc, bọn họ bất chấp Biên thành nguy hiểm, âm thầm điều toàn bộ Hữu quân về. Lưu Giác cũng hành sự bí mật, bí mật điều binh, che được tai mắt chúng ta, ta đoán trước ngày mười lăm hai người đó đã điều quân bố trí ở khe núi Hoàng Thủy". Những lời của Vương Yến Hồi khiến người ta kinh hãi.

"Ngươi đã lấy thái tử, thiên hạ đều biết!". A La nhìn Vương Yến Hồi cảm thấy không thể nào tin nổi nàng ta.

Vương Yến Hồi cười nhẹ: "Ninh vương muốn ta lấy thái tử, cô ruột ta cũng muốn ta lấy thái tử, nhưng một người bản tính hiền lành, chưa từng trải qua cuộc sống quân doanh, chưa từng chinh chiến như thái tử đâu có xứng với ta? Ninh vương bất bình trước dã tâm tạo lập quyền thế, khuynh đảo triều đình của gia tộc ta, cha ta đã hết lời khuyên ta sau khi thái tử đăng cơ, sẽ khống chế thái tử, không cần binh đao vẫn có thực quyền".

A La thận trọng hỏi: "Vậy tại sao không hỗ trợ thái tử đăng cơ, ngươi làm hoàng hậu sẽ có thực quyền?".

"Có thực quyền ư? Quyền lực của vương cung không mấy hấp dẫn ta. Ninh quốc chưa có tiền lệ nữ nhi ra trận! Cho dù ta khống chế được thái tử, ta cũng chỉ có thể ở trong hậu cung. Trong cung thật buồn tẻ!". Vương Yến Hồi hạ giọng rất thấp, lát sau lại khôi phục thần thái bình thường: "Khi Ninh vương ban Cố Thiên Lâm cho Tử Ly ta đã biết, ý vương thượng muốn Tử Ly kế vị. Nhưng ta nghĩ, có lẽ Tử Ly không biết. Ninh vương chắc sẽ trao di chiếu cho An Thanh vương, không cho Tử Ly biết. Khi Tử Ly cần giúp đỡ nhất, ta và chàng ta đã có minh ước. Nếu ta hỗ trợ giúp chàng lên ngôi, chàng sẽ lập ta làm hoàng quý phi, một ngày nào đó nếu cần chinh chiến, sẽ phong ta làm quân sư".

A La chấn động bởi tiết lộ của Vương Yến Hồi. Nàng ta và Tử Ly đã có minh ước? An Thanh vương có biết không? Những gì mình trải qua mấy ngày nay Vương Yến Hồi đều nắm trong lòng bàn tay hay sao? Đầu nàng choáng váng bởi quan hệ vòng vo rối ren này. Vương Yến Hồi tiếp tục: "Ta giúp Tử Ly nắm quyền thống lĩnh Hữu quân, lại có Cố tướng tương trợ, rời khỏi Phong thành là chàng hóa rồng. Lúc đó ta đã biết, trận này dù đánh hay không, thái tử đều thua. Trận Hoàng Thủy ta giúp thái tử vạch định kế sách, coi như giúp chàng lần cuối, nếu chàng thắng cũng là ý trời, ý trời không muốn Tử Ly lên ngôi!".

"Nhưng thiên hạ đều biết ngươi là thái tử phi!".

Vương Yến Hồi cười, chìa cánh tay ra, trong ánh nến, dấu thư cung sa đỏ chói in trên cánh tay, đỏ đến kinh người: "Cố Thiên Lâm cứ việc làm hoàng hậu. Sau khi ta và Tử Ly có minh ước, Tử Ly cũng không hề gặp Cố Thiên Lâm. Thái tử phi thì sao, đợi khi Tử Ly đăng cơ, chàng sẽ hạ chỉ bố cáo thiên hạ, Vương Yến Hồi đã vì chàng mà nhẫn nhịn gánh vác trọng trách, giữ thân như ngọc. Cái đó là minh chứng rõ nhất. Khi đại lễ tế tổ, lễ quan sẽ kiểm chứng".

A La quả thật không dám tin, nàng ta làm thái tử phi đã ba năm vậy mà không phải người của thái tử. Vương Yến Hồi nhìn thấy vẻ băn khoăn trong mắt nàng: "Điều này có gì khó, thái tử vốn không thích ta, trước mặt ta, chàng không dám nói nặng một câu. Một người đàn ông như vậy sao ta phải trở thành người của hắn?". Nàng ta cười ha hả, nhưng ánh mắt nhìn A La lại đầy oán hận, "Nhưng hôm đó tại phủ An Thanh vương, ta đã nhận ra Tử Ly thực lòng yêu ngươi. Ta có thể nhẫn nhịn để Cố Thiên Lâm làm hoàng hậu, nhưng không thể dung thứ ngươi ở bên Tử Ly".

"Ta sẽ không ở bên Tử Ly, người ta thích là Bình Nam vương Lưu Giác!". A La lập tức đề phòng, người đàn bà đố kỵ sẽ bất chấp đạo lý.

"Ta biết, ta cũng thực lòng hy vọng hai người ở bên nhau, chỉ có điều", mũi nhọn lại nhằm sang hướng khác, "Ta phải dùng ngươi để buộc Tử Ly thực hiện lời chàng đã hứa với ta!".

"Ngươi không sợ cha con An Thanh vương phản đối Tử Ly lập ngươi làm quý phi?".

"Cha con An Thanh vương chỉ trung thành với Ninh quốc. Chỉ cần Tử Ly đăng cơ làm hoàng đế, chỉ cần Ninh quốc cường thịnh, sao họ có thể oán ta? Đây cũng là cách tốt nhất bảo toàn thế lực họ Vương chúng ta!". Vương Yến Hồi tự tin trả lời.

Vương Yến Hồi, ngươi sai rồi, mọi quân vương của mọi triều đại đều tối kỵ ngoại thích can dự triều chính, lộng quyền, Tử Ly muốn lợi dụng ngươi để lên ngôi, nhưng sẽ không dung thứ họ Vương khuếch trương thế lực, nắm đại quyền. A La lặng lẽ nhìn Vương Yến Hồi: "Vậy hà tất phải đánh trận này?".

"Thắng là tốt nhất, ta sẽ lập đại công với Tử Ly. Dẫu thất bại cũng để Tử Ly nhìn rõ, dã tâm của chàng chỉ có Vương Yến Hồi này hỗ trợ mới thực hiện được. Huống hồ, nếu không làm thế, sao Tử Ly có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng vương! Chỉ có để thái tử ra tay trước..." Vương Yến Hồi cười, "Những gì ngươi nghĩ, Yến Hồi đều biết, ngày mai trận chiến trong cung đình, ta sẽ hy sinh hoàng hậu, cô ruột của ta, ta sẽ để cho cha ta dâng biểu từ quan, ta sẽ làm cho mọi thế lực của họ Vương tan rã, Tử Ly khỏi lo ngoại thích lộng quyền. Hành động vì nghĩa diệt thân này, quần thần trên dưới phải khen ta hiền thục sáng suốt, sao còn cản trở tiền đồ của ta? Còn nàng, đợi khi đại sự hoàn tất, ta sẽ đứng ra xin Tử Ly đích thân chủ hôn, để nàng và Bình Nam vương toại nguyện. Chúng ta không thù không oán, thứ nàng cần chỉ là một người tình suốt đời chung thủy, thứ ta cần là thống nhất thiên hạ, lưu danh sử xanh! Có lẽ ta còn tham vọng vì thế Tử Ly sẽ nhìn ta bằng con mắt khác".

Vương Yến Hồi đi rồi, A La nghiêm mặt nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, ta đối với em thế nào?".

Tiểu Ngọc ngớ người, quỳ sụp trước mặt A La, tủi thân nói: "Tiểu thư, sao tiểu thư nói vậy? Chuyện này, chuyện này còn phải hỏi sao? Tiểu Ngọc dám chết vì tiểu thư".

A La thở dài: "Ta không cần em chết vì ta, ta sợ Vương Yến Hồi vì những lời vừa tiết lộ mà hãm hại em, nhưng...". Mắt tỏ vẻ quả quyết, "Ta tuyệt đối không hy sinh em! Em phải hứa với ta, sau này dù đối với người chồng em tin tưởng nhất, cũng tuyệt đối không nhắc nửa câu những điều vừa nghe thấy".

"Tiểu Ngọc hiểu, Tiểu Ngọc xin thề, nếu tiết lộ nửa câu, sẽ không chết yên thân, bị người thân lìa bỏ!". A La dìu Tiểu Ngọc đứng dậy, đột nhiên ôm Tiểu Ngọc, hít một hơi dài, nói: "Tiểu Ngọc, lòng ta rối bời rất muốn giết người. Để bảo vệ tính mạng của chúng ta, ta muốn giết Vương Yến Hồi, nếu Tử Ly phát hiện chúng ta đã biết minh ước giữa chàng và Vương Yến Hồi, ta không dám chắc liệu chàng có... chàng không còn là Tử Ly năm xưa nữa. Ta rất sợ, giết người, xưa nay ta chưa từng nghĩ, sẽ bị trừng phạt, có thể bị tử hình, thật đáng sợ!".

Tiểu Ngọc nhẹ nhàng vuốt vai nàng: "Bất luận tiểu thư làm gì Tiểu Ngọc đều đứng về phía tiểu thư".

Tối hôm đó A La gần như thức trắng. Tử Ly, chàng giữ bí mật này bao lâu rồi? Tại sao Vương Yến Hồi lại nói chuyện này với mình? Tử Ly có thật sẽ cưới nàng ta? Vương Yến Hồi có thật lấy mình làm điều kiện trao đổi? Tử Ly đã thay đổi đến mức tâm địa không thể lường rồi ư? Liệu chàng có ra tay với cha con An Thanh vương, tước binh quyền, thậm chí hãm hại họ? A La căng thẳng suy nghĩ, đầu đau muốn vỡ, nhắm mắt muốn ngủ một lát, cho dù thế nào nàng cũng phải trốn khỏi nơi đây.

Bình Luận (0)
Comment