Duyên Kỳ Ngộ

Chương 59

A La nước mắt giàn giụa hôn như mưa vào mắt chàng, hai má chàng. Miệng thầm thì những thanh âm đứt quãng: "Tử Ly... Tử Ly... muội đã phụ huynh, muội đã phụ huynh! Tha thứ... cho muội".

Khuôn mặt chàng như đóng băng, môi mấp máy không ra lời.

Nước mắt nàng thấm vào môi chàng mặn chát.

Lát sau nàng bình tĩnh lại, hai tay đỡ khuôn mặt lạnh giá của chàng, ép chàng mở mắt, nhìn sâu vào đó. Nỗi đau dâng lên từ đáy mắt khiến tim nàng như ngừng đập. Nàng nhắm mắt, nước mắt tràn qua bờ mi. Lại mở ra, nước mắt đã rửa trôi tất cả, giờ đây đăm đắm nhìn chàng, trong veo buồn vời vợi, mắt chàng nóng dần dưới cái nhìn đó. Đến lượt Tử Ly nhắm mắt, đứng lặng. Dường như một trăm năm đã trôi qua. Thật quá sức, chàng không chịu đựng hơn nữa. Gỡ tay nàng, chàng quả quyết quay người. Khi nàng bừng tỉnh, xung quanh chỉ còn lại lớp lớp rèm che. A La ngơ ngẩn, không biết bao lâu mới sực nhớ, vừa rồi nàng chưa kịp hỏi thăm Lưu Giác. Tử Ly một mình đi đến thiên lao, ra hiệu cho thị vệ lui hết.

Lưu Giác chậm rãi quỳ xuống thi lễ quân thần. Tử Ly đến ngay trong đêm thế này, có phải A La không hề gì không?

"Tội thần Lưu Giác khấu kiến vương thượng!".

"Tội thần? Ngươi cũng biết ngươi phạm tội tày đình? Trong mắt ngươi còn có vương thượng này ư?". Tử Ly lạnh lùng chất vấn.

Lưu Giác ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú cương nghị và thành khẩn: "Thần có tội, thần đã đưa A La vào cung, rồi lại hối hận đột nhập vào cung đưa nàng ấy đi. Thần rất hổ thẹn với vương thượng, nhưng thần không hối hận!".

Tử Ly nhìn chàng, đúng, chàng hận chàng ta, hận chàng ta không giữ lời, hận chàng ta đã cướp mất trái tim A La. Nhưng Tử Ly không thể không thừa nhận, con người Lưu Giác có một dũng khí mà chàng không có. Chàng ta dám đưa A La đi trốn, cũng như trong bữa tiệc ở Đông cung năm xưa, chàng ta dám đứng ra cứu A La, không để chàng chặt ngón tay nàng. Một người đàn ông như vậy mới xứng với A La. Tử Ly cay đắng nghĩ, chàng là hoàng đế Ninh quốc, trên vai mang quá nhiều gánh nặng, không được phép toàn tâm toàn ý yêu một người.

Dẫu trong lòng chỉ có người ấy, duy nhất người ấy, cuối cùng chàng vẫn không có được. Còn người quỳ trước mặt chàng đây, sẽ sớm tối bên nàng cùng nàng bay nhảy. Lòng chàng như kim bị đâm chi chít, cảm giác đau đớn triền miên. Không biết tự lúc nào chàng đã cắn chặt môi đến bật máu.

Lưu Giác vẫn cúi đầu quỳ, lặng lẽ chờ Tử Ly phán quyết.

"Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?". Đầu lưỡi Tử Ly vừa nhấp, nuốt xuống họng vị máu tanh, chàng hỏi thẳng.

Lưu Giác cười: "Không sợ là nói dối, nhưng thần nghĩ, vương thượng nhất định không giết thần".

"Sao? Coi thường quả nhân, đột nhập hoàng cung cướp vương phi, tội nào cũng là tội chết, cớ sao ta không dám giết ngươi?".

"Bởi vì vương thượng đã yêu nàng ấy, tất sẽ hiểu lòng thần. Vương thượng không phải là người vô tình, nếu giết thần như thế, chẳng phải thiên hạ sẽ chê cười sao". Lưu Giác nói. "Ha ha! Ai nói quả nhân không dám giết ngươi! Mặc thiên hạ chê cười, thì sao?". Trong lòng Tử Ly có một tiếng gào thét giục giã, giết đi, giết hắn đi! Nhưng, chàng lại bật ra tiếng cười, chàng ta nói đúng, chàng không thể giết chàng ta. Bởi vì chàng phải là một vị hoàng đế vượt qua tiên tổ, là một vị đế vương chinh phục mảnh đất rộng lớn này!

"Ta không giết ngươi, không vì điều gì khác, chỉ vì vương thúc. Ta không giết ngươi, nhưng cũng không thể tha cho ngươi như vậy!".

"Xin tùy ý vương thượng". Lưu Giác kiên định chấp nhận.

"Xử thế nào? Hừ, sao ngươi không hỏi ta sẽ xử nàng ta thế nào?". Tử Ly thôi cười, "Cung phi bỏ trốn, dùng gậy đánh chết là nhẹ, ngươi đã biết hình pháp Ninh quốc, nói xem!".

"Vương thượng!". Lưu Giác kinh ngạc,"Vương thượng xử thần thế nào cũng được, nàng ấy bị thần bắt đi, không liên quan đến nàng ấy!".

"Sợ rồi sao? Cách ta xử ngươi rất đơn giản, chính là xử nàng ta. Ngươi cứ chờ mà chịu đựng!". Tử Ly cười lạnh lùng.

Lưu Giác nén đau, đột nhiên đứng dậy, đôi mắt tràn ngập nỗi đau: "Vương thượng, sao có thể nhẫn tâm như vậy? Vương thượng cũng biết, chỉ cần động đến nàng ấy một chút là đủ khiến thần... vương thượng sao nỡ nhẫn tâm! Nàng ấy... nàng ấy cũng là người trong lòng vương thượng!".

"Đúng, ngươi sẽ đau, ngươi có biết ta cũng sẽ đau? Trong lòng nàng ta chỉ có ngươi, các ngươi có biết ta đau thế nào?". Cơn thịnh nộ của Tử Ly cuối cùng đã bộc phát, mắt vằn đỏ nhìn Lưu Giác, "Nếu ngươi không đưa nàng ấy vào cung, sao khiến lòng ta nảy sinh khao khát? Nhìn nàng ấy như vậy, ngắm nàng ấy như vậy, nhưng trái tim nàng ấy lại không thuộc về ta. Mỗi ánh mắt xa cách đều như dao xuyên trúng tim ta, mỗi nụ cười nở ra vì ngươi đều như kim chích vào thân ta, các ngươi bảo ta phải thế nào? Ngươi nói xem!".

Lưu Giác nhắm mắt lùi hai bước, khi mở ra, ánh mắt đã trở nên trong trẻo: "Vương thượng, Doãn Chi và A La có lỗi với người. Lúc đầu thần nghĩ chỉ cần nàng ấy sống, dù phải trao nàng ấy cho vương thượng, để nàng ấy trở thành phi của người, thần cũng cam lòng. Nhưng thần thấy nàng ấy thà chết cũng không chịu ở lại trong cung, thần không đành lòng. Nhìn nàng ấy mỗi ngày thêm hao mòn tiều tụy, nhìn đôi mắt tuyệt vọng đau đớn của nàng ấy, thần... thần đành lựa chọn mạo hiểm với cái chết, vào cung đưa nàng ấy đi. Thần có thể trao tính mệnh của thần cho vương thượng, nhưng không thể trao nàng ấy cho người. Nếu vương thượng định giày vò nàng ấy, xin người nể mặt cha con thần một lòng trung thành với người để nàng ấy được chết nhẹ nhàng. Doãn Chi cũng quyết không sống một mình. Vương thượng hãy ra tay! Dùng tính mệnh của chúng thần để dẹp cơn thịnh nộ của người".

Tử Ly cười sằng sặc: "Chết ư? Ta không đành, ta không nỡ động đến một sợi tóc của nàng ấy, cũng không nỡ dứt tình với ngươi". Chàng thôi cười, mắt tối sầm. "Doãn Chi, ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy, cũng sẽ không giết ngươi, nhưng...". Sắc mặt Tử Ly nghiêm túc, "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha!".

"Thần tạ ơn vương thượng không giết, tạ ơn vương thượng tha cho nàng ấy... Thần... thần đáng chịu tội". Chàng thở hắt ra, hòn đá tảng đè nặng trong lòng được cất đi. Chàng lặng lẽ nhìn Tử Ly, Tử Ly cũng thực đáng thương. Lưu Giác cảm thấy mình là người hạnh phúc. A La yêu chàng, A La là của chàng.

Tử Ly trở lại vẻ ôn hòa thường lệ, nói với thị vệ bên ngoài: "Đưa tam tiểu thư tướng phủ đến đây!".

Lưu Giác giật mình: "Vương thượng, cầu xin người đừng để nàng ấy nhìn thấy!"

"Mới thế đã đau lòng sao?". Mặt Tử Ly thoáng cười. Ánh mắt lại lạnh băng, "Không nhìn thấy làm sao nhớ được!".

Lưu Giác bất lực.

Không lâu sau, A La được thị vệ dẫn vào nhà lao. Vừa bước vào đã cảm nhận bầu không khí tăm tối ghê sợ của thiên lao. Nghĩ đến các loại cực hình thời trung cổ, lòng nàng đã hiểu. Nhìn thấy Lưu Giác mắt nàng sáng lên, nhón chân định lao đến, nhưng lại thấy Tử Ly mặt lạnh như thép, nàng lại chần chừ dừng bước. Nàng biết, nếu là trước đây, Tử Ly sẽ càng phẫn nộ. Nàng không hiểu, vừa rồi chàng đã tha cho nàng, còn dịu dàng với nàng như vậy, tại sao trong chớp mắt lại đưa nàng đến đây.

Lưu Giác nhìn ánh mắt sợ hãi của A La, chàng thở dài nặng nề, mắt vừa nhìn nàng, môi đã nở nụ cười: "Ta vẫn khỏe".

"Bây giờ vẫn khỏe, lát nữa thì không!". Tử Ly lạnh lùng.

A La kinh ngạc, không kìm được, túm áo Tử Ly: "Đừng, cầu xin vương thượng đừng hại chàng!". Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt giàn giụa.

"A La!". Lưu Giác hạ giọng, ánh mắt nghiêm lạnh. Chàng không chịu được khi nàng cầu xin như vậy, chàng thà chết cũng không muốn để nàng cầu xin Tử Ly. A La sững người, nỗi sợ hãi, lo lắng, bất lực dâng đầy trong mắt.

Tử Ly liếc nhìn cặp mắt long lanh ngấn nước đó, lòng quặn đau thì thầm: "Muội có biết, khi muội nhìn ta như thế, ta không thể từ chối muội điều gì không?".

Chàng giơ tay đẩy A La, lệnh cho thị vệ : "Giữ chặt nàng ta!".

Thị vệ túm lấy nàng, A La kinh hoàng: "Huynh định làm gì?".

Tử Ly thầm nén nỗi đau, giọng thản nhiên: "Lấy roi ra đây! Bình Nam vương, quả nhân đích thân hành hình ngươi, ba mươi roi, ngươi chịu được không? Chịu không được, ta sẽ đánh nàng ta ba roi, một roi bằng mười roi của ngươi!".

"Đừng! Món nợ với huynh, muội sẽ trả! Ba roi đánh chết muội, muội cũng không oán trách huynh!". A La tròn mắt nhìn Tử Ly.

"Im mồm! Không được nói bừa!". Lưu Giác lòng như lửa đốt, nếu Tử Ly mạnh tay, chỉ một roi là có thể giết chết A La.

Tử Ly lạnh lùng "hừ" một tiếng, quay sang A La: "Còn nói nữa, ta sẽ quất anh ta sáu mươi roi!".

A La hoảng sợ bịt miệng, hai giọt nước mắt lớn trào ra.

Lưu Giác cười lớn: "Thần gân cốt khỏe mạnh, vương thượng hà tất phải dọa nàng ấy".

"Đưa Bình Nam vương đến đây!".

Lưu Giác bước mấy bước lên phía trước, lòng tức tối, sao Tử Ly nhất định phải hành hạ chàng trước mặt A La khiến nàng đau lòng? Chàng nhìn nàng mỉm cười dỗ dành: "Nhắm mắt lại! Nghe lời ta, ngoan nào!".

A La nhìn chàng, lại nhìn Tử Ly, từ từ nhắm mắt.

Lưu Giác hài lòng mỉm cười, chậm rãi cởi áo ngoài, lộ ra tấm lưng trần: "Thần tạ ơn trước! Lát nữa đau ngất e là sẽ quên".

Môi Tử Ly khẽ giật một cái, muốn cười lại nén: "Bình Nam vương luôn luôn là Bình Nam vương, đứng cho vững!". Nói xong liếc nhìn A La, hàng mi nàng động đậy, trên mặt phủ một làn nước long lanh, khuôn mặt như ngọc vừa nhẫn nhịn vừa đau đớn. Lòng Tử Ly quặn thắt, tay tức thì vung lên quất mạnh roi vào người Lưu Giác.

Nghe thấy "vút" một tiếng, nước mắt A La tuôn rơi càng mau. Nàng hận Tử Ly quá tàn nhẫn, nhất định bắt nàng đứng đây nghe từng tiếng roi quất vào thân thể Lưu Giác, một tiếng gọi an ủi cũng không được phép nói ra.

Tử Ly nhắm mắt, roi vút như mưa, chớp mắt lưng Lưu Giác đã bầm dập thịt lẫn máu. Chàng nghiến răng, không kêu một tiếng, sợ A La nghe thấy.

Tử Ly quẳng roi: "Xong!".

"Thần, tạ ơn vương thượng!". Lưu Giác nghiến răng nói.

"Rất tốt, thì ra ngươi vẫn có thể mở miệng", Tử Ly thản nhiên nói.

"Vương thượng giơ cao đánh khẽ! Thần muôn phần cảm kích!". Lưu Giác nói xong, há miệng nhổ ra một ngụm máu.

A La vừa mở mắt, bắt gặp những vết lằn chi chít bết máu trên lưng Lưu Giác, kinh ngạc kêu lên, vùng khỏi tay thị vệ chạy đến.

Đáng chết! Lưu Giác trợn mắt nhìn nàng: "Ai cho nàng mở mắt? Không được khóc!".

A La môi run run, nhẹ nhàng lau máu dính trên miệng chàng "Đau lắm hả?".

Lưu Giác phẫn nộ nhìn Tử Ly. Chàng ta cố tình như vậy nhất định để A La nhìn thấy chàng bị đánh ba mươi roi. Nàng sẽ xót xa biết bao! Chàng gắng nở nụ cười tươi nhất có thể: "Không đau, vương thượng thương xót thần tử, ra tay nhẹ!". Giọng chàng to nhưng lực rất yếu, "Nàng cũng nghe thấy rồi đấy!".

"A La, lại đây!". Tử Ly nhìn hai người, đó chính là tình yêu ư? Nỗi đau lại bủa vây chàng.

A La giật mình, ngoái nhìn Tử Ly: "Huynh còn muốn thế nào nữa?".

"Muội vẫn muốn thấy đệ ấy bị đòn?".

A La lập tức rời Lưu Giác đi về phía Tử Ly.

Tử Ly mỉm cười: "Tình sâu như thế sao? Không tác thành cho hai người lại trách đại ca này vô tình!". Nói đoạn hạ giọng: "Bình Nam vương tiếp chỉ!".

Lưu Giác thở nặng nhọc: "Xin vương thượng sai bảo!".

Tử Ly điềm nhiên nói: "Quả nhân đã nhận A La làm nghĩa muội, phong là Thanh La công chúa, một tháng nữa sẽ ban hôn cho ngươi!".

A La kinh ngạc nhìn Tử Ly, buột miệng nói: "Không tuân quy chế của tổ tiên sao?".

Tử Ly quay mặt lại: "Công chúa cũng là trong vương thất. Ta, tác thành cho hai người!". Lời vừa nói ra chàng đã cảm thấy có mùi máu tanh.

Công chúa của vương thất, chưa có tiền lệ đặc biệt nào như vậy. Tử Ly đang đối phó với A La! Lưu Giác cau mày, rồi một ý nghĩ lóe qua đầu như tia chớp, trong chớp mắt mặt chàng biến sắc, lặng người. Tử Ly không đưa A La vào hoàng lăng... mà đã lựa chọn chịu cực hình long biện! Lưu Giác kinh hoàng há hốc miệng, vì A La Tử Ly đã lựa chọn chịu đựng những cơn đau giày vò thể xác vào mỗi dịp Đại Tuyết! Tử Ly... miệng Lưu Giác hằn vết nhăn đau đớn, lặng nhìn Tử Ly. Nhắm mắt, hai tay nắm chặt. Tử Ly đã... đã tác thành cho chàng... từ nay, người đó chính là hoàng đế của chàng, tính mệnh của chàng đã thuộc về người đó.

Lưu Giác giơ tay kéo A La quỳ xuống, trầm giọng nói: "Đại ân đại đức của vương thượng, Lưu Giác khắc cốt ghi tâm, xin thề tại đây, tận trung tận hiếu, vạn tuế, vạn vạn tuế!".

Tử Ly đứng quay lưng về phía họ, khẽ nói: "A La sẽ được gả đi từ vương cung, Bình Nam vương có thể về phủ tĩnh dưỡng, một tháng nữa quả nhân sẽ đích thân làm chủ hôn! Doãn Chi không hận quả nhân đánh đệ chứ?".

"Thần cam tâm tình nguyện, không hề oan uổng!". Lưu Giác thành tâm thành ý nói. Ánh mắt nhìn Tử Ly rất đỗi thành thực, trong lòng có xúc cảm nào đó không nói được nên lời. "Đi đi!".

"Tạ ơn vương thượng! Thần cáo lui!". Lưu Giác đứng dậy, nhìn A La cười: "Chờ ta, một tháng nữa ta sẽ đón nàng về phủ!".

A La như trong giấc mộng, nhất thời không biết nói sao. Tại sao sự thể lại chuyển biến đột ngột như thế? Nàng nhìn Lưu Giác mỉm cười gật đầu.

Lưu Giác lại trầm ngâm nhìn Tử Ly, khẽ nói: "Doãn Chi tâm phục khẩu phục!". Nói xong chàng sải những bước dài mạnh mẽ ra khỏi thiên lao, vết đau rát như phải bỏng trên lưng dường như không tồn tại. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tử Ly thở hắt ra, quay người, nét mặt trở lại tươi cười: "A La, còn hận đại ca không?".

A La ngây người nhìn chàng, người đàn ông cũng yêu nàng sâu nặng như thế, cuối cùng đã tác thành cho nàng: "Đại ca... muội". Nàng đỏ mắt cúi đầu.

Tử Ly xoa đầu nàng: "Đại ca không nỡ nhìn thấy muội buồn. Muội vui là được, công chúa của ta!".

Công chúa! A La ngơ ngẩn nghĩ, đột nhiên tiếp nhận thay đổi lớn như vậy. Tâm trạng nàng liên tục lên xuống thất thường, lúc chán ngán vô vị khi bị nhốt trong vương cung, lúc mệt mỏi cùng cực khi chạy trốn, niềm vui ngắn ngủi những ngày sống bên Lưu Giác trong thung lũng, nỗi kinh hãi khi bị bắt trở lại, thần kinh căng thẳng, buồn vui từ thái cực này sang thái cực khác, chỉ cảm thấy những gì đang đến với mình cơ hồ rất... hoang đường! Nàng nhìn Tử Ly, lòng xót xa. Chàng không cam lòng, bây giờ cuối cùng đã hiểu, đã buông tay? Nỗi day dứt do hiểu ra mọi chuyện lại giày vò tim nàng, giống hệt lúc Tử Ly trong đêm tân hôn chạy đến tìm nàng bộc bạch nỗi lòng. Thiên lao u tối... tâm hồn Tử Ly bị nhốt ở chốn này. Chàng tác thành cho nàng và Lưu Giác, nhưng bao giờ chàng mới thật sự thoát ra khỏi thiên lao của chính chàng? A La miễn cưỡng mỉm cười tinh nghịch: "Đại ca đừng hối hận đấy, muội thích nhất cáo mượn oai hùm!".

Tử Ly cười ha hả: "Vua không thể nói chơi, A La cũng nhất định khiến đại ca hài lòng mới được".

A La cười, thiên lao dù u tối đến mấy, ánh mặt trời cũng có lúc rọi vào được. Nhưng ánh mặt trời đã vào đến đây, lại không sao xua được nỗi u ám ẩn sâu trong lòng chàng, giống như nụ cười của chàng, vĩnh viễn nhàn nhạt đậu bên khóe miệng, đó là nụ cười ư? Chỉ là một biểu hiện, một biểu hiện cùng với bộ mặt đó, không phải là niềm vui tự đáy lòng.

"Đương nhiên rồi, huynh là đại ca của muội, cũng là người nhà của muội, muội sẽ bảo vệ huynh!". A La tiếp tục bông đùa. Ngoài tỏ ra vui vẻ ồn ào, nàng không biết phải đối diện thế nào với nỗi đau khổ của Tử Ly. Nàng lè lưỡi, nhăn mặt ngoái nhìn thiên lao sau lưng: "Muội ghét chỗ này".

Tử Ly cười: "Ta sẽ không bao giờ đưa muội đến đây nữa, thứ lỗi cho đại ca!".

Tử Ly ngồi một mình trong Ngọc Long cung. Cuối cùng chàng đã đưa ra quyết định, chàng đã hoàn toàn đẩy A La khỏi vòng tay của mình. Từ nay, nàng không thuộc về chàng.

Chàng lấy ra bình rượu ngắm nghía, thong thả uống, rượu vẫn mạnh, cay sộc vào họng, cháy trong ruột. A La, muội đã toại nguyện, muội có vui không? Nhưng, chàng lại thở dài, A La sau này dù có xảy ra chuyện gì, muội nhất định tha lỗi cho đại ca, có quá nhiều bổn phận đặt lên vai đại ca, đại ca là hoàng đế, là hoàng đế của Ninh quốc.

Bình Luận (0)
Comment