Duyên Làm Phu Quân

Chương 101



 
Editor: Thanh Việt
 
Đại phòng của Kim gia Hoành thành hiện giờ đều đem mọi tinh lực dồn lên người Nhị thiếu gia, Đại lão gia đã không còn thê tử, trưởng tử cũng không còn nữa, chỉ chừa lại một trưởng tức ở trong nhà làm quả phụ, lão phu nhân đại phòng bởi vì bị sợ hãi và chịu khổ, hơn phân nửa thời gian còn sống chỉ có thể nằm, cho nên đại phòng có yêu cầu bức thiết phải tìm một nữ chủ nhân khác, hoặc là nói Nhị thiếu gia cần phải cưới một lão bà, rốt cuộc tuổi hắn đã không còn nhỏ nhắn nữa. Kim Thanh Nghiệp cũng không phải không muốn tìm lão bà, nhưng thời gian của hắn quá ít, Hoành thành trải qua lần mã tặc bất ngờ năm đó, chẳng nhưng bá tánh chết không ít, gia nghiệp bị huỷ hoại, còn có rất nhiều đại gia tộc cũng bị phá hư cướp sạch, thậm chí còn có vài nhà cơ nghiệp trăm năm bị huỷ, con cháu điêu tàn, chỉ sợ qua một thế hệ nữa sẽ phải hoàn toàn biết mất trong giới thế gia.
 

Nhân tâm của Hoành thành cần phải được trấn an, nội thành cần phải xây dựng lại, quân đội Hoành thành cũng phải một lần nữa bố trí và điều tra lại. Kim Thành Nghiệp thân là phụ tá đắc lực của đại tướng quân đại doanh Hoành thành, thời gian có thể lười biếng rất ít, đừng nói là xin nghỉ cưới vợ. Cuối cùng Hoành thành vừa có chút khởi sắc, lão đại của Kim Thành Nghiệp đã bị Hoàng đế xách tới kinh thành báo cáo công việc, nhìn như vậy cũng sẽ không định thả bọn họ trở về, nói không chừng sẽ bị đưa tới quân doanh phụ cận nào đó, đưa tới một nhóm người mới vào, hơn nữa rất có khả năng phải tặng luôn công lao cho người nối nghiệp tiếp theo*. Thuộc hạ trên tay tướng quân đại đa số đều vì thế oán giận không vui, thậm chí có người còn muốn nhờ người góp lời với Hoàng thượng, nhưng lại bị tướng quân kia ngăn lại, hắn không những không nghĩ đây là chuyện xấu, còn cho rằng là một chuyện tốt. Việc bọn họ đã làm đều ở trong mắt của Hoàng thượng, cho dù thay người tới, cũng chỉ là làm chuyện kết thúc, sẽ không ảnh hưởng tới những gì bọn họ đã từng trả giá, hơn nữa Hoàng thượng gọi hắn hồi kinh vẫn cho mang theo thuộc hạ hay dùng, cũng không tách bọn họ ra, đã nói lên trong mắt Hoàng thượng hắn là một trung thần, tương lai muốn tới chỗ nào khác cũng đều là nơi quan trọng, để hắn mang theo thuộc hạ tất nhiên là có thể vào lúc nhậm chức có người để dùng thuận tay.
 
*Nguyên tác là "giúp người ta may áo cưới".
 
Mà trên thực tế, cũng đúng như vị tướng quân này dự liệu. Tướng quân họ Hoàng, tuổi ước chừng đã bốn mươi, trong nhà có một thê một thiếp, hai nhi một nữ, đều do vợ cả sở sinh, lúc này vào kinh Hoàng tướng quân tất nhiên muốn vội vã nhìn thấy tiện nội cùng mấy hài tử trong nhà. Người có chức vị giống bọn, chỉ cần nhậm chức bên ngoài, thê tử cha mẹ trong nhà đều sẽ ở lại kinh thành, nói dễ nghe chính là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn không cho người nhà chịu khổ, khó nghe một chút chính là làm con tin đặt trong kinh thành kiềm chế người tướng quân nắm giữ binh quyền. Hoàng tướng quân tuy rằng năm trước đã về thăm người thân, nhưng chưa từng bớt nhớ thương người nhà, vội vàng ở nơi đãi tiệc của Hoàng thương chốc lát, liền ra khỏi đó, mang theo Kim Thành Nghiệp bên cạnh.
 
“Lát nữa ngươi muốn đến nhà đường đệ?” Hoàng tướng quân hôm nay tuy không nhận được điều lệnh của Hoàng thượng, nhưng tâm tình vẫn rất nhẹ nhàng, vừa mới nãy Hoàng thượng đã trấn an một phen, làm hắn hoàn toàn yên tâm.
 

“Ta muốn đi tới cửa thành đón tẩu tử ta trước, lần này nàng tới cùng ta.” Nói tới đây, Kim Thành Nghiệp thở dài trong lòng, hắn vẫn luôn cho rằng tổ mẫu có thể dừng tay, ai biết đã qua mấy năm vẫn chưa muốn buông tay, ngay cả vị quả tẩu cũng đi theo làm loạn, nhưng cũng may chỉ là nữ tử thôi, hi vọng đường đệ kia đừng làm mất mặt tổ mẫu quá.
 
Hoàng tướng quân gật gật đầu nói: “Đường đệ này của ngươi không tồi.”
 
Còn không phải là không tồi sao, nghe nói năm vừa rồi mới rời khỏi Hàn Lâm viện đến nhậm chức ở Hộ bộ, ngay cả Kim Thành Nghiệp hắn cũng chưa từng gặp qua người nào một đường không ngừng đi tới vị trí hôm nay, ngay cả Tam lão thái gia cũng nói Kim gia Hoành thành bọn họ được món lợi lớn, còn ngầm dặn dò mình phải nhìn cho rõ, đừng để tổ mẫu làm bậy. Chuyện đó hắn cũng hiểu, chỉ tiếc một chữ “hiếu” là có thể làm hắn không nhẫn tâm được, đại ca không còn, mẫu thân cũng không còn nữa, nếu hắn lại xa cách họ, thật đúng là…
 
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người tới trước mặt, Hoàng tướng quân vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra người quen, đến khi người tới gần cũng không màng mình lớn tuổi hơn ngược lại chắp tay chào trước: “Trịnh tướng quân.”
 
“Hoàng tướng quân, một đường vất vả.” Trịnh Dịch Hiên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng rất nhanh liền hành lễ nói.

 
“Không vất vả, không vất vả, có thể trở về nhìn thấy lão bà, hài tử, lão phụ lão mẫu, là phúc khí, là ân đức của Hoàng Thượng.” Mấy người còn đang ở trong hoàng cung, đương nhiên muốn nhặt thứ dễ nghe để nói.
 
Kim Thành Nghiệp cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ, hắn không có chức quan gì, chỉ có thể coi như là hộ vệ của Hoàng tướng quân, vị Trịnh tướng quân này hắn cũng đã nghe nói qua, tuổi còn trẻ văn võ song toàn, lại là đích trưởng tử của Trịnh Quốc Công, thân phận cao quý Hoàng thượng còn rất thưởng thức, lần Hoành thành bị vây cũng là y ra mặt, tất cả mọi người đều không coi là người xa lạ.
 
Nhìn Trịnh Dịch Hiên có việc, Hoàng tướng quân cũng không dám ở lâu, mấy người nói sau này có cơ hội uống rượu, rồi tách ra.
 
“Tiểu tử này thật lợi hại.” Hoàng tướng quân ra đến cửa cung nói một câu, sau đó vỗ vỗ bả vai Kim Thành Nghiệp nói: “Sang năm, hắn sẽ cùng đường đệ ngươi tiến vào Hộ bộ, làm võ quan mà được như hắn, coi như không có gì nuối tiếc.”
 
Kim Thành Nghiệp nhìn tướng quân rời đi, lại cáo biệt nhóm đồng liêu, cưỡi một con chiến mã đi thẳng tới cửa thành. Lời lúc trước của Hoàng tướng quân vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn, nếu nói là tuấn tài đương thời Trịnh Dịch Hiên cũng gọi là một người, nhưng đường đệ hắn Kim Phong Hoa cũng không phải cặn bã, nếu hai người chung sức hợp tác còn tốt, nếu hai người này bởi vì tuổi trẻ khí thịnh lại có xung đột gì, chỉ sợ sẽ cô phụ hoàng ân. Nghĩ vậy hắn thúc ngựa càng nhanh, những lời này là người trong nhà nhất định phải nói với Kim Phong Hoa, cho dù chúng ta tạm thời chịu chút oan ức, chỉ cần có thể làm việc tốt, tương lai có thể lấy lại từng chút một.
 
Chờ hắn tới cửa thành, đoàn xe quen thuộc đã vào cổng lớn, hắn túm dây cường đi từng bước nhỏ qua, quay đầu đi theo bên cạnh một chiếc xe ngựa lớn nhất trong đó.
 
“Tẩu tử có khỏe mạnh?” Kim Thành Nghiệp hỏi.
 
Một lát sau, trong xe ngựa mới nói: “Ta rất khỏe, làm phiền tiểu thúc.”
 
Kim Thành Nghiệp cũng không nói nhiều, một đường che chở đoàn xe đi đến phủ của Kim Phong Hoa.

 
Phủ Kim gia mở rộng cửa, Kim Phong Hoa tự mình ở cửa nghênh đón Kim Thành Nghiệp, Kim Thành Nghiệp trước nhìn đường đệ mặt mày như tranh này, vẫn là có chút không quen, cảm thấy tiểu tử này hình như sinh sai giới tính rồi.

 
“Nhị ca.” Kim Phong Hoa vui sướng đi lên trước, không tính là đặc biệt nhiệt tình, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn vui vẻ thật tình, “Nhị ca một đường xóc nảy, nhanh đi vào trong nghỉ ngơi.”
 
Kim Thành Nghiệp lại xua tay nói: “Đại tẩu lần này cũng đi theo, nói vậy chắc đệ cũng biết.”
 
Ánh mắt Kim Phong Hoa chậm rãi xẹt qua xe ngựa cách đó không xa, khóe miệng cong lên nói: “Tất nhiên, tiện nội đã bố trí một viện thật tốt, phải mời đại tẩu qua đó nghỉ ngơi.”
 
“Đệ muội đâu?” Kim Thành Nghiệp không gặp Tiên Y cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao đều là nữ quyến Tiên Y tự mình ra đón luôn là một lễ nghĩa cần thiết.
 
“Nàng sao?” Kim Phong Hoa vừa mới nghĩ đến, đôi mắt lại nhu hoà vài phần nói: “Nàng mang thai không được khoẻ lắm, đệ để nàng trong hậu viện nghỉ ngơi rồi.”
 
Kim Thành Nghiệp gật gật đầu, cũng không để ý lễ nghi quá nhiều, vốn dĩ hắn là một võ tướng không có kiên nhẫn với mấy thứ cong cong vòng vòng của văn nhân, chỉ là hỏi cho có lệ, đỡ phải để tẩu tử oán trách trong lòng, hiện tại đã biết được tình huống, đương nhiên cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết Tam lão thái gia đối với đứa nhỏ này có bao nhiêu chờ đợi, đây mới chân chính là con cháu nhị phòng, là hương khói của Nhị lão thái gia, nếu chỉ vì ra tiếp đón mà xảy ra vấn đề gì, Tam lão thái gia có thể sẽ giết mình cũng nên.
 
Hai người kiên nhẫn chờ Đại thiếu nãi nãi Tưởng thị mang theo mấy cô nương đi tới, lúc đó Kim Thành Nghiệp hận không thể kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui vào, nhìn ý tứ kia của tổ mẫu, nhiều nha đầu mập ốm cao thấp dạng gì loại gì cũng có, tổng cộng tám nha đầu, tư sắc đều là tốt nhất trong thành, nhưng lấy mắt nhìn mà Kim Thành Nghiệp ngần ấy năm luyện ra được, tám cô nương này tuyệt đối không phải là ra từ nơi đàng hoàng gì, cho dù bọn họ chỉ đứng đó nhu mỳ rũ mắt, nhưng kiều khí trong xương cốt cũng không át được, ngay cả bề ngoài cũng đặc biệt đẹp, nhìn cái liền biết là do nơi nào huấn luyện ra, nếu Kim Phong Hoa thực sự hưởng thụ, là một người thật sự ham mê nữ sắc thì tính toán của tổ mẫu thật sự có thể thành, chỉ là đại phòng làm như vậy thực sự như đang tự vả mặt mình.
 
“Đã lâu không gặp, tam đệ.” Tưởng thị trong khoảng thời gian này rõ ràng gầy đi, vốn cằm hơi tròn đã gầy thành hình cái dùi, một thân tang phục tuyết trắng nhìn vô làm người ta không thoải mái, nhưng Tưởng thị gầy như vậy nhìn thật nhu nhược làm cho người trìu mến.
 
Kim Phong Hoa chỉ nhìn một cái liền nhíu mày, Kim Thành Nghiệp cũng thấy không ổn.
 
“Hiếu kì của đại ca còn chưa có qua sao?” Kim Phong Hoa ra vẻ nghi hoặc hỏi.
 
Kim Thành Nghiệp cùng Tưởng thị hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ đến Kim Phong Hoa sẽ nói trắng ra như thế.
 
“Ta là người thủ tiết, chỉ sợ dù hiếu kì đã qua cũng khong thể trang điểm như mấy tiểu cô nương được.” Tưởng thị hơi có chút ưu thương nói, trên mặt còn miễn cưỡng mang theo nụ cười.
 

“Như vậy ta sẽ an bài một biệt viện cho đại tẩu ở, có được không?” Kim Phong Hoa tiếp tục nói.
 
Tưởng thị lại và Kim Thành Nghiệp cùng thay đổi sắc mặt, đây là mới vừa vào cửa liền bị đuổi đi ra ngoài? Kim Phong Hoa hắn làm sao dám?
 
“Mong rằng đại tẩu thứ lỗi.” Đương lúc Kim Thành Nghiệp bất mãn, Kim Phong Hoa nhận lỗi nói: “Là đệ đệ không phải, chỉ là tiện nội nhà ta thật vất vả mới có thai, chưa nói đến thân quần áo này của đại tẩu… Có một lần nhà chúng ta mời người tới tính quẻ, hỉ tang đụng nhau không phải là chuyện tốt, ta cũng sợ trong phủ náo nhiệt lại phiền nhiều đại tẩu thanh tu.”
 
Đây là coi Tưởng thị thành ni cô, Kim Thành Nghiệp cho dù bất mãn Kim Phong Hoa vừa gặp đã nói vậy, nhưng nếu lão bà hắn có thai, trong nhà lại có một quả phụ mặc một bộ váy trắng… Phỏng chừng hắn cũng muốn đuổi ra ngoài, chỉ là đại tẩu vì sao đến lại không nghĩ tới chuyện thế này, đúng là đầu óc không tốt.
 
Nhưng đại tẩu cũng là chung nhà với hắn, Kim Thành Nghiệp nhanh chóng nói: “Sợ là trên đường vội vàng, chưa kịp thay, một lát nữa đổi bộ khác là được.”
 
Kim Phong Hoa lúc này mới giả bộ thấu hiểu, nhìn thần sắc của Tưởng thị nói: “Ai, mới làm cha sẽ có chút hồ đồ, còn phải nhờ nhị ca đại tẩu thứ lỗi, mời vào, mời vào.”
 
Tưởng thị dịu dàng đáp ứng đi theo Kim Thành Nghiệp, một chút bực dọc cũng không nhìn ra. Nhưng mà chờ nàng tới sân nghỉ ngơi, lại phát hiên cái viện này lại xa chính phòng nhất, Kim Phong Hoa còn lấy mỹ danh nói rằng không thể để trong phủ ầm ĩ ảnh hướng tới Tưởng thị, bằng không chính là bất kính với đại ca.
 
“Diêu thị, cho dù ngươi đưa ta ra xa như vậy, cũng đừng nghĩ cắt đứt ý định của ta.” Tưởng thị tiễn huynh đệ Kim gia đi liền ngồi trong đại sảnh, đôi mắt toả ra sự điên cuồng nguy hiểm, lẩm bẩm nói: “Ngươi đưa ta ra xa như vậy, chẳng lẽ là đã biết? Hay là sợ ta?”
 
Thực ra nàng không biết, viện này căn bản không phải do Tiên Y an bài, từ đầu đến cuối đều là Kim Phong Hoa thấy nàng không vừa mắt mà thôi.
 
Tác giả có lời muốn nói: Muốn tới giếng băng sâu ~~
Tứ Tâm rốt cuộc cũng đã cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác của con khỉ, ngồi một lát đã muốn nhảy dựng lên gãi, ngứa chết người, sau đó da đầu cũng nổi lên từng mảng từng mảng, người nhà lại kiến nghị ta nên cạo trọc 〒▽〒 các người thật sự là người thân ta sao?
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Việt: ảo tưởng là bệnh, phải chữa!
 


Bình Luận (0)
Comment