Editor: Thanh Việt
Một bữa cơm làm Kim Thành Nghiệp như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, ngoài mặt Tưởng thị xem như thường lui tới, chỉ là trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào người ngoài cũng đoán không ra. Vợ chồng Kim Phong Hoa và Tiên Y ngoài ý muốn vốn phải đứng ngồi không yên, nay lại ngồi yên ổn ăn xong, giống như Tưởng thị chỉ thật sự mang theo ca cơ đến trợ hứng mà thôi.
Tiên Y ngồi bên cạnh Tưởng thị cười tủm tỉm dùng lời nói làm nghẹn miệng nàng ta, tiếp theo đem đồ ăn ngon bỏ vào miệng, chưa nói trước khi đi Kim Phong Hoa đã trấn an nàng, chỉ cần lấy hiểu biết của nàng đối với hắn, nàng cũng tin tưởng dù thật sự Kim Phong Hoa tính nạp thiếp chắc chắn sẽ không dùng người Tưởng thị đưa tới. Người này tâm tư quá cẩn trọng, bên người hắn căn bản không có một người không thể tín nhiệm, nếu không phải mình đã từng làm hắn nổi lên hứng thú, lại do Hàn di nương làm chủ, sợ rằng cũng không có khả năng nhanh như vậy đã lọt vào mắt hắn, nếu Tưởng thị thật sự có tâm tư dùng mĩ nhân kế, vậy thì nàng chỉ có thể chúc nàng ta may mắn.
Tưởng thị nhìn Tiên Y vô tâm vô phế ăn uống, còn bịt được mồm nàng, trong lòng liền cảm thấy kì quái, hay là nàng ta thật sự không thèm để ý phu quân nhà mình sẽ có nữ nhân khác? Hay là nàng ta có thể tin tưởng bên cạnh nam nhân nhà mình chỉ có một người là nàng ta?
“Món hải sản chưng trứng này không tồi.” Mùa đông bắt đầu ở Phái quốc có rất nhiều hải sản màu mỡ, Tiên Y thích nhất là ăn cái này, Kim Phong Hoa cũng không keo kiệt, tìm một đầu bếp chuyên làm hải sản cho nàng, chỉ cần nàng muốn ăn, bất luận là món gì cũng làm ra được.
“Vậy làm nhiều một chút.” Kim Phong Hoa đưa li rượu lên miệng, cười nói.
Bên ngoài rất nhanh đã có hạ nhân đến phòng bếp truyền lời, các nguyên liệu thường ngày đã được cắt gọt sẵn, quản sự trực tiếp đến phòng thu chi chi tiền là có thể thưởng cho người.
Thoả mãn, Tiên Y sờ sờ bụng, tuy rằng còn chưa cảm giác được gì, nhưng nàng cảm thấy hài tử được ăn cũng đang rất thoả mãn. Nghiêng đầu qua, thấy Tưởng thị vẫy tay gọi Thanh Trạc, Tiên Y liền biết đã có chuyện gì đó, nàng nhìn bức bình phong đối diện, dùng khăn che khoé miệng cười.
“Tam đệ cũng biết tẩu tử ta tới lần này, một là muốn chăm sóc nhị đệ, đây cũng là ý tứ của lão phu nhân nhà ta. Đệ muội hiện tại đã có thai, hậu trạch của ngươi lại trống, không nói tới khi ngươi là thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, cho dù chỉ là chưởng quầy hay địa chủ thì cũng phải có một hai thông phòng. Ta tất nhiên hiểu được đệ muội là một người hiền huệ, vậy thì là do tam đệ ngươi không phải, hậu viện ít làm đệ muội mệt mỏi không nói, bị người ta đem ra bên ngoài nói cũng sẽ làm hỏng thanh danh đệ muội…” Tưởng thị nói tới đây nhìn về phía Tiên Y, chờ nàng xị mặt xuống, lại không ngờ rằng Tiên Y vẫn như cũ nhàn nhã uống trà mật hoa, mí mắt cũng chưa nâng.
“Đại tẩu và lão phu nhân đúng là quan tâm ta.” Kim Phong Hoa sai người dỡ bức bình phong đi, cười nói.
“Còn không phải sao.” Tưởng thị vừa nhìn thấy dung mạo Kim Phong Hoa, tham lam nhìn nhiều vài lần, sau đó lại cúi đầu che đậy ánh mắt nóng cháy của mình.
Kim Phong Hoa gật gật đầu, ngữ khí còn tính hòa hoãn nói: “Thật đúng là ta không phải, có chút chuyện nhỏ này, còn làm cho quả tẩu kéo thuyền làm mai giúp.”
Một câu, chọc đúng tim Tưởng thị, thiếu một hơi nữa là nàng ta đã không nhịn được đứng lên. Lời này nghe nhẹ nhàng, nhưng không phải đang cân nhắc mà còn nói một quả phụ như nàng ta khó chịu trong khuê phòng, còn muốn tìm người cho chú em không cùng chi.
Kim Thành Nghiệp đương nhiên cũng nghe ra tới, nhưng há mồm, y cái gì cũng không nói ra được.
Nào biết một câu cũng chưa đủ, Kim Phong Hoa nói tiếp thêm một câu: “Chỉ là, như thế nào đây, chúng ta tốt xấu cũng là đệ tử thế gia, cũng không thể để mấy thứ hôi thối vào trong phòng mình, làm mất thanh danh tổ phụ ta.”
Ánh mắt kia đảo qua Thanh Trạc, mặt Thanh Trạc nóng rát như bị thiêu.
“Ngươi…” Tưởng thị thật sự không ngờ tới Kim Phong Hoa lại làm trò ở trước mặt mọi người không cho nàng ta chút mặt mũi nào, ngay cả thể diện của lão phu nhân cũng bị tát rụng hết.
“Đúng rồi, còn có những người tẩu tử mang đến đó…” Kim Phong Hoa đứng lên đi đến bên cạnh Tiên Y nói: “Còn không bằng đám bưng trà nước trong Nguyệt Hồng lâu của kinh thành, nếu là nhị đường ca thích cứ để hắn mang đi đi, dù sao quân doanh không thiếu mấy người thích phụ nữ.”
Rầm! Thanh Trạc trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, thân mình sợ tới mức run rẩy không thôi, nước mắt chảy xuống theo đường nét của khuôn mặt, ý tứ kia của Kim Phong Hoa, rõ ràng chính là muốn đem đám cô nương bọn họ đến quân doanh làm quân kỹ.
Tưởng thị cũng thở hổn hển thật nặng mấy hồi, sắc mặt trắng bệch, lần này không cần thoa phấn cũng có vẻ suy nhược thật sự.
“Lão tam, cho qua đi.” Kim Thành Nghiệp nghĩ nghĩ, mới nói được một câu như vậy, chuyện này vốn là đại phòng bọn họ đuối lí, đại phòng lại không phải trưởng bối đứng đắn của nhị phòng, người ta không nạp thiếp có quan hệ gì với bọn họ, vốn dĩ đã không có quan hệ huyết thống, tương lai sợ sẽ càng xa cách hơn. Hắn khác với những nữ tử và hài nhi vô tri trong nhà, hắn ở bên cạnh tướng quân làm việc lâu như vậy, cũng phải có chút hiểu biết về những thứ nên biết và không nên biết, Phái quốc trọng văn khinh võ không phải ngày một ngày hai, Kim gia bọn họ còn không phải là vì không có một văn thần nào trên triều nên mới chịu số kiếp im lặng nhiều năm hay sao, hiện giờ trong nhà khó khăn lắm mới có một quan văn, viễn cảnh sau này cũng tốt, thật không hiểu tổ mẫu nghĩ thế nào, cứ vì gia sản của nhị phòng làm ra tình trạng này, bà hiện giờ rốt cuộc có suy nghĩ vì đại phòng hay không, có suy nghĩ cho hắn hay không!
Kim Phong Hoa cũng không nói nhiều, nâng Tiên Y dậy, nói với Kim Thành Nghiệp: “Đệ muội huynh không để mệt được, đệ đưa nàng về trước, nếu có chuyện gì cứ bảo quản sự tới gọi đệ một tiếng.”
Mặt Kim Thành Nghiệp lộ ra sự xấu hổ, với yêu cầu tách mọi người ra cũng bình tĩnh nhận.
Thấy Kim Phong Hoa thật sự một chút cũng không lưu luyến mà đi, mũi Tưởng thị đau xót, nước mắt ngâm ở đáy mắt, cay đến khó chịu.
Kim Thành Nghiệp nhìn Kim Phong Hoa đã đi rồi, Tưởng thị còn ngồi ở bàn bên, trưởng tẩu như mẹ, y muốn mở miệng răn dạy cũng không thể, đành phải đi qua uy hiếp: “Đệ đệ không biết tổ mẫu có tâm tư gì, nhưng chuyện này của đại phòng ta cũng có thể nói nửa câu, nếu tẩu tử có ý tưởng gì, đệ đệ sẽ tìm người đưa tẩu tử về Hoành thành trước, dù sao cũng sắp tết, tẩu về trước một bước cũng tốt.”
Tưởng thị vẫn luôn ngồi cứng ngắc ở chỗ kia, cúi đầu, một câu cũng không nói.
Kim Thành Nghiệp thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Tưởng thị nghe tiếng bước chân, chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa, lúc này sắc trời đã đen tựa như nội tâm của nàng, lạnh lẽo làm cho người phải run lên.
Kim Phong Hoa đưa Tiên Y về phòng, Tiên Y không đề cập chút gì đến những nữ nhân Tưởng thị mang đến, hôm nay Kim Phong Hoa đã dùng hành động thức tế thông báo lập trường của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, vậy nàng còn có lí do gì để đi ghen tuông, làm hỏng tình cảm.
Hai người nói chuyện một lát, Kim Phong Hoa lấy cớ về thư phòng lấy quyển sách, ra khỏi chính phòng, Quan Kỳ lập tức ở bên người hắn.
“Đi tra xem, nữ nhân tên Thanh Trạc.” Kim Phong Hoa đột nhiên nói.
Quan Kỳ lắp bắp kinh hãi, hay là chủ tử hồi tâm chuyển ý?
“Ta hoài nghi ả là người Phong quốc, đặc biệt phải tra xem ca khúc hôm nay cô ả hát.” Đầu óc của Kim Phong Hoa rất tốt, ca từ cũng nhớ rõ phân nữa, đều là từ ngữ khuê oán, cũng nhắc tới một ít tập tục mới của Phong quốc, trong chuyện này có liên hệ gì sao?
Vào thư phòng, Kim Phong Hoa đem chiếc lược bị chặt đứt kia ra khỏi tráp, vẫn cũ kĩ như cũ, lại nhìn câu thơ trên thân lược, hắn lúc này mới phát hiện, khả năng trên đây không phải là câu thơ, mà là một bài ca dao của Phong quốc.
“Lại đây đem đi tra cho ta, năm đó Kim gia tổ phụ ở Thanh Châu đến tột cùng là tiếp xúc với những người nào, cụ thể là có thân phận gì… Đúng rồi, còn có đại quý tộc trước kia của Xuy quốc, trong đó có nữ tử Phong quốc hay không.” Kim Phong Hoa vuốt hoa văn trên cây lược, hắn ẩn ẩn cảm thấy cánh cửa của bí mật hắn sắp mở ra này, có thể kiếp trước Trịnh Dịch Hiên đã biết hết, bây giờ hắn biết được nội tình sớm một bước.
“Đúng rồi, có có chút việc nhỏ, người phía dưới đã tra được, còn phải phí chút công phu.” Quan Kỳ sau khi ghi nhớ, còn nói thêm.
“Nói đi.”
“Của hồi môn của Kim phu nhân đang để ở tiền trang, tiền trang đó có phần vốn của Trịnh tướng quân.” Quan Kỳ nhỏ giọng nói
Kim Phong Hoa dùng ngón tay gõ chậm rãi lên mặt bàn, đúng rồi, bởi vì tiền trang có phần của Trịnh Dịch Hiên, cho nên hắn mới có thể biết đến của hồi môn của tổ mẫu Kim gia, mà Kim gia Hoành thành bởi vì không có sự tham gia của hắn như kiếp này, đời trước nhất định còn thảm hơn hiện tại, thảm đến không còn cách nào bận tâm đến di sản của nhị phòng ở kinht hành. Vì thế cứ vô túi tiền của Trịnh Dịch Hiên một cách đương nhiên? Kim Phong Hoa cười lạnh, còn giả làm quân tử cái gì, cũng chỉ là tên cầm tiền nhà người ta khoác lác làm cho nữ nhân của mình cười, đúng là nguỵ quân tử. Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì cái lược này thật sự kì lạ, đời trước hắn đã tiếp xúc với Mộng Cơ, là một nữ nhân lớn mật thận trọng có mưu trí, Trịnh Dịch Hiên tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lấy cái thứ hồi môn phế phẩm này về, nhất định trong của hồi môn có đồ vật Mộng Cơ thích. À… Chỉ sợ những thứ đó chính là vòng cổ kim cương, nghe nói nữ tử thích nhất mấy đồ vật lấp lánh, vậy cũng không kì quái, tâm hai người này đúng là đủ đen, chỉ vì chiếc vòng cổ mà lấy hết của hồi môn đi.
Bên này Kim Phong Hoa từ tận đáy lòng cười nhạo Trịnh Dịch Hiên, cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Trịnh Dịch Hiên bên kia cũng đang ngồi trong thư phòng biệt viện nhìn tờ thư trong tay, nhíu mày.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương truyền đến, đậm mà không ngấy, làm người say mê.
“Tướng quân, đã trễ thế này còn không đi nghỉ sao?”
Vốn đã là giọng nói dễ nghe, lại mang theo giọng điệu hơi làm nũng, làm Trịnh Dịch Hiên không thể không ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói: “Sao nàng cũng chưa ngủ?”
“Trong lòng bực bội, ngủ không được, nghĩ đến thư phòng lấy quyển sách đọc.” Mộng Cơ đi đến hắn trước mặt, vểnh môi lên nói: “Chàng nói mọi cuốn sách trong thư phòng này thiếp đều có thể đọc.”
“Vậy nàng đọc đi.” Trịnh Dịch Hiên thu hồi thư để vào trong ngực áo nói.
Mộng Cơ cười đi đến kệ sách, ai biết mới nửa đường lại như bị vướng cái gì đó, cả người té xuống, thẳng tắp nằm trong lòng Trịnh Dịch Hiên, Trịnh Dịch Hiên còn không kịp suy nghĩ gì đã ôm nàng vào ngực, hai người bốn mắt nhìn nhau, gần đến nỗi hô hấp cũng có thể đậu lên mặt, một hương vị ái muội nháy mắt nhuộm đầy thư phòng.
“Khụ khụ…… Kia cái đó, nàng tìm sách đi, ta muốn đi nghỉ một chút.” Trịnh Dịch Hiên đỡ Mộng Cơ xong, tự mình đứng lên, cả người giống như sắp chín, chạy ra khỏi cửa phòng.
Mặt Mộng Cơ cũng như mọc thêm rặng mây, xấu hổ đứng sang một bên, nhưng chờ đến sau khi Trịnh Dịch Hiên rời khỏi, nàng lại ngẩng đầu, trên mặt không có chút cảm xúc gì.
“Thật không biết gần đây hắn đang rầu rĩ cái gì nhỉ?” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, lại nghĩ đến gần đây hắn đã tiếp nhận công văn trong Hộ bộ, trong lòng liền có chút không hiểu, “Thật hi vọng ngươi có thể cho ta vừa lòng, nếu không, đừng trách ta…”
Tác giả có lời muốn nói: Kim Phong Hoa luôn luôn nói chuyện không nhân nhượng với người không có giá trị lợi dụng - - Tưởng thị rất nhanh sẽ phải lĩnh cơm hộp, tha thứ cho nàng ta được phép nhảy múa đi. Còn những nữ nhân ngay cả tên cũng không có sẽ không xuất hiện. Tứ Tâm luôn luôn cho rằng tiểu tam gì đó vẫn là nên để nam nhân tới đuổi là thích hợp nhất, muội tử nên hưởng thụ cuộc sống thật tốt, còn đánh nhau cùng tiểu tam gì đó, quá đánh mất cấp bậc.
(≥ω≤) Tốt rồi, ta thừa nhận đây là một câu truyện mật đường. Thanh Trạc sở dĩ có tên, là bởi vì nàng ta cống hiến manh mối cây lược, Amen ~
*Lĩnh cơm hộp: trong đóng phim các diễn viên quần chúng sau khi diễn xong cảnh của mình (thường là cảnh chết) sẽ lĩnh cơm hộp đi về, tác giả đủ sâu cay.