Editor: Thanh Việt
Tiên Y sao có thể tham một cái vòng của tiểu nha đầu, nhưng sau khi Mộng Cơ đi rồi, nàng vẫn nói lại mọi chuyện cho Kim Phong Hoa, bởi vì nàng không hiểu được ý tứ của Mộng Cơ hay là nói ý tứ của Trịnh Dịch Hiên, nàng nhìn ra được, một nữ nhân tìm được chỗ dựa tốt sao có thể không có lí do tìm tới khuê mật ngày xưa muốn mua lại một cái vòng cổ chẳng có gì thu hút, đúng là một sự việc kì quái.
Có lẽ Tiên Y đối với chuyện này cái biết cái không, nhưng Kim Phong Hoa đã trải qua một đời, hắn nghe Tiên Y nói xong, liền biết có một số việc đã tới thời điểm nên có của nó, mà Mộng Cơ sở dĩ chấp nhất với chiếc vòng cổ kia rất khác với sự cơ trí ngày xưa, ả ta luôn có làm mọi chuyện trong yên lặng, nhưng nhất thời tình thế hiện tại cấp bách, nếu không giải quyết việc này, e sau này sẽ còn phát sinh lại. Đời trước, Lưu Li sớm chết, Mộng Cơ lấy được cái vòng kia, đời này cho dù là vòng cổ hay vật khác, cũng nên vật trở về với chủ.
“Hồi nãy phải gặp người không thoải mái, chờ sau khi tắm gội nghỉ ngơi, ta sẽ dẫn nàng đi dạo vườn.” Kim Phong Hoa tính ngày, đã có quyết định riêng.
“Vườn?” Tiên Y không nghe nói nhà mình mình còn có vườn ở ngoài.
“Là vườn nhà Vưu Xuân Sinh, ở phía tây kinh thành, tựa lưng vào núi, trên núi còn có thể làm ra mấy món ăn thôn quê, trong vườn có suối nước nóng, có cây ăn quả, thời tiết này tuy rằng có hơi lạnh, nhưng món ăn thôn quê không tồi, nàng mang thai nên ăn nhiều đồ bồi bổ.” Kim Phong Hoa nói.
Tiên Y sao cũng được, chỉ cần Kim Phong Hoa chịu ở bên cạnh nàng, nơi nào cũng có thể đi, chỉ là suối nước nóng nàng không dám ngâm, chỉ có thể thử nước một chút, chờ sang năm sinh hạ xong, nàng cũng muốn mua một cái vườn của mình.
Mở đầu cuộc hành trình đi đạo quan Tiên Y kìm nén, sau được Kim Phong Hoa dỗ dành, hơn nữa đồ ăn trong đạo quan cũng hợp khẩu vị, cảnh đẹp trên núi không tồi, cũng dần thả lỏng ra, tới khi về đến nhà, nàng đã hoàn toàn vứt Mộng Cơ ra sau đầu, nói chung sau này hai người sẽ không còn tiếp xúc nữa.
Kim Phong Hoa làm việc, chuyện thứ nhất là tìm Vưu Xuân Sinh mượn vườn, cũng không phải là hắn không tự mua nổi vườn, mà địa lí của vườn này rất đặc thù, thuộc về địa giới của tôn thất hoàng gia, chung quanh hầu hết là tài sản riêng của tôn thất, mà mục tiêu lần này Kim Phong Hoa cần tìm, cũng vừa lúc ở bên cạnh vườn của Vưu Xuân Sinh, tuy không gần nhưng cũng cùng một hướng. Vốn mùa này hạ nhân không có khả năng tới vườn, nhưng nhiều năm bố trí của Kim Phong Hoa sao có thể để ý đến chướng ngại nho nhỏ này, thuận miệng hạ lệnh cho Quan Kỳ, chuyện này cứ như vậy được quyết định. Thời gian không đợi người, đợi đến khi Kim Phong Hoa phát hiện phủ ngoại gần đây có dị động thì hắn biết thời cơ đã đến. Liếp trước hắn cảm thấy Mộng Cơ không đơn giản, không đơn giản chỉ là ả mượn thế của Trịnh Dịch Hiện, cũng không đơn giản là tâm cơ và thủ đoạn của ả, kiếp trước hắn thua nhưng rất không phục, hắn cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu ả Mộng Cơ này và đám đồ ả che dấu sau lưng. Đối với Kim Phong Hoa mà nói, nữ nhân này rất kì lạ, bất luận là xuất thân của Mộng Cơ hay là thực lực của Trịnh Dịch Hiên mà ả phô bày ra, đó không giống với đám thuộc hạ của Trịnh Dịch Hiên lắm, như vậy sau lưng Mộng Cơ rốt cuộc là ai? Hắn không dám đánh cuộc, tuy Lưu Li chỉ là nha đầu, nhưng giá trị của nàng ta đáng giá để Mộng Cơ mạo hiểm.
Lúc này ra ngoài, Kim Phong Hoa mang nhi tử theo, lần trước đến đạo quan do thời tiết không tốt, lại đủ mọi loại người, hơn nữa một đứa trẻ quá nhỏ không thể đi theo, cho nên dù Du nhi hiểu chuyện mấy cũng thấy có chút buồn tủi, Kim Phong Hoa lần này dẫn nó theo cũng coi như là bồi thường. Đứa bé này rất gống những tiểu học sinh chơi xuân kiếp trước, kích động đến nỗi đêm trước khi đi ngủ không ngon, đến tận đêm hôm khuya khoắc mới mơ màng thiếp đi, thế nên khi ngồi vào xe ngựa còn hơi buồn ngủ. Kim Phong Hoa luôn không thích người khác quấy rầy hắn và Tiên Y, thấy Du nhi ngủ liền sai người đem đứa nhỏ đặt lên xe ngựa phía sau, phía trong xe ngựa chỉ còn hai phu thê họ, thân mật nói chuyện vài câu. Lần này tới vườn Kim Phong Hoa cố ý xin hai ngày nghỉ, dù sao hiện tại không xin nghỉ thì làm việc cũng chỉ nằm bò chơi, khi nào tới cuối năm, hắn muốn xin nghỉ cũng không có cơ hội, chi bằng dùng hết vào lần này, một tháng cuối cùng cố gắng một chút là được.
Bởi vì sắp đến tết, người đến vườn cũng ít đi, không ít hạ nhân làm trong vườn trong khoảng thời gian này sẽ dâng đồ dân dã lên cho gia chủ, để gia chủ cầm đi tặng người khác hoặc để trong nhà chờ đến tết lấy ra ăn. Dù sao đây cũng là vườn tôn thất, cho dù phần lớn sản phẩm đều đưa đi, Kim Phong Hoa đi trên đường phố cũng chỉ có thể thấy lác đác mấy người đưa đồ đi, dù sao số tông thất cũng không nhiều, cho dù tất cả vườn đều đưa đồ đi tặng cũng sẽ không có cảnh tượng đồ sộ gì, huống chi thời gian bọn họ đưa đồ cũng khác nhau.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư đã đi đến được đỉnh của một sườn núi thấp, Tiên Y bên trong xe ngựa vừa mới bị Kim Phong Hoa hôn đến hô hấp khó khăn, liền nghe được bên ngoài có người nói: “Bẩm thiếu gia, thiếu nãi nãi, đằng trước có xe ngựa của người khác bị hỏng, nhìn thấy chúng ta là quan gia, liền tới xin giúp đỡ.”
“Nhà ai?” Kim Phong Hoa ôm Tiên Y, xem như biết rõ còn cố hỏi.
“Xe ngựa của Cam Lâm Quận chúa.” Người bên ngoài trả lời.
Nếu ở kiếp trước, Tiên Y tuyệt đối sẽ cảm thấy trường hợp này thật máu cún, nhưng ở Phái quốc Tiên Y cũng đã quen rồi, không nói chuyện khác, nói đến Phái quốc không có cao su, không có dầu bôi trơn, mặt đường lại không êm đẹp thuận lợi, cho nên thường bánh xe của xe ngựa rất dễ bị hư hại, mỗi nhà chỉ cần có xe ngựa sắp ra cửa đều sẽ kiểm tra thật nhiều lần trước đó, nhưng con người luôn sẽ mắc sai lầm, tuy rằng Tiên Y ra cửa chừng từng bị gặp qua chuyện như vậy, đương nhiên cũng có thể là bởi vì nàng ít ra cửa, nhưng bằng hữu nàng dù ít dù nhiều cũng đã từng gặp qua trường hợp như vậy, mà xe ngựa nếu chạy đường dài, trạm dịch các nơi của Phái quốc rất nhiều, có thể thay ngựa cũng có thể thay xe, coi như là rất tiện lợi. Nếu xe ngựa đi nửa đường bị hư hao, loại sự kiện như vậy phần lớn sẽ xuất hiện ở trên người nhà quan viên cấp thấp, bởi vì gia đình như vậy thường xuất thân nhà nghèo, xe ngựa ít được bảo dưỡng, thời gian dài tất sẽ xảy ra vấn đề, nhưng không ngờ được xe ngựa của Quận chúa mà cũng không bảo dưỡng tốt, thành phế thải giữa đường.
“Chúng ta có nên dành ra xe ngựa chúng ta ngồi cho bọn họ?” Quan lớn một cấp áp chết người, quận chúa tuy rằng không phải quan nhưng cũng là tôn thất, không thể để cho nàng ta ngồi trên xe ngựa của hạ nhân được.
Kim Phong Hoa lắc đầu, nói với người bên ngoài: “Bảo nhạc mẫu ta mang theo Du nhi lên xe ngựa chúng ta, đưa xe ngựa của họ cho Quận chúa mượn.”
Tiên Y lén liếc mắt nhìn Kim Phong Hoa một cái, tên này không thích người ngoài ngồi trên xe ngựa của hắn.
“Nàng đã mang bụng lớn như vậy, nếu còn đi xuống đổi xe có chuyện gì chẳng phải doạ chúng ta sao?” Kim Phong Hoa ôm nàng giải thích.
Chỉ chốc lát sau, Trần thị mang theo Du nhi lên xe, bên ngoài nghe nói Quận chúa cũng đã thay xe ngựa về vườn. Chuyện này nhìn qua cũng chỉ là bước nhạc đệm, Tiên Y hứng thú, hiếu kì hỏi: “Nàng là vị Quận chúa nào, phong hào có chút đặc biệt.”
“Cũng khó trách nàng không biết, vị này thường trốn tránh rất ít khi ra ngoài xã giao, nhưng nói đến phu quân của nàng, chắc nàng cũng đã nghe nói qua, Tưởng phu tử cũng từng nhắc tới, là viện trưởng của Bách Tập thư viện kinh thành – Ôn Vân Đình.” Lại nói tiếp Tưởng phu tử và Ôn Vân Đình này là cũng một thầy dạy ra, xem như là đồng môn, chí hướng hai người cũng rất tương đồng, chỉ tiếc hai người cưới thê tử bởi vì xuất thân và hoàn cảnh sinh hoạt không có quan hệ thân mật, hơn nữa bởi vì Mộng Cơ, Tưởng thái thái cùng Quận chúa cũng chỉ có sơ giao, làm Tưởng phu tử cùng Ôn Vân Đình rất xấu hổ.
“Cái này đã là nghe qua, nhưng không nghĩ tới Quận chúa gả cho viện trưởng thư viện.” Tiên Y chưa từng nghe qua chuyện đàm tiếu gì của cặp phu thê này.
“Còn có, Quận chúa kết hôn lần thứ hai.” Kim Phong Hoa nói đến cái này, không khỏi nhíu mày, trải qua hai đời hắn cũng không biết trượng phu đầu tiên của vị Quận chúa này rốt cuộc là ai, kiếp trước hắn tra qua chỉ nghe nói trượng phu đầu tiên của Quận chúa là một thương nhân, sau hình như bởi vì chiến loạn nên đã chết, cũng có người nói hắn ta nhát gan sợ phiền phức nên bỏ mặc thê tử chạy thoát một mình, vẫn luôn bặt vô âm tín. Chỉ tiếc lúc trước hắn cũng chưa từng đặc biệt chú ý, bởi vì nhà thương hộ kia cũng không có điểm đáng ngờ, bối cảnh của vị trượng phu đầu của Quận chúa kia rất trong sạch…
“Thật sao?” Phái quốc không cấm cản kết hôn lần hai, nhưng làm nữ nhân thời phong kiến, người có thể kết hôn lần nữa luôn rất ít, cho nên Tiên Y đặc biệt kinh ngạc, huống chi vị Quận chúa kia còn có thể tìm được Ôn Vân Đình có gia thế tốt thế kia, là một trượng phu không tồi, đúng là may mắn.
“Nói tiếp, cũng là được Hoàng thượng bồi thường.” Kim Phong Hoa cũng không lấp lửng, trong xe ngựa trừ nhạc mẫu cũng không có người ngoài, liền nói tiếp: “Cam Lâm Quận chúa có phụ thân là đường huynh của tiên đế, tuy rằng đường huynh này và tiên đế không cùng chi, xem như là thân thích xa một chút, nhưng từ nhỏ đã có quan hệ qua lại không tệ với tiên đế, ít nhất cũng thân hơn bọn huynh đệ kia của tiên đế, tiên đế ban cho vị đường huynh này đất phong, ai biết nơi đó lại đột ngột bùng nổ chiến loạn, đường huynh tiên đế bởi vì luôn bảo vệ tiên đế nên cả nhà chết gần hết, chỉ có phu nhân của vị đường huynh kia chạy thoát ra ngoài được cùng với tiểu nữ nhi mới sinh ra, sau này vẫn luôn không có tin tức. Vốn tiên đế đã có quan hệ không tệ với vị đường huynh này, còn thiếu ân tình của người ta, cho nên sau khi ông ta đăng cơ luôn nỗ lực tìm kiếm vị phu nhân kia, chỉ tiếc cuối cùng chỉ tìm được tiểu nữ nhi của đường huynh, phu nhân đã mất vài năm. Tiểu nữ nhi kia chính là Cam Lâm Quận chúa.
Cam Lâm Quận chúa bởi vì tước vị của phụ thân giảm dần, trên cơ bản cũng chỉ còn lại tên tuổi tướng quân, mẫu thân Quận chúa vì trận chiến loạn kia mà sợ hãi quá độ, không dám mang nữ nhi trở về hoàng gia, huống chi đoạn thời gian nội loạn kia rất lâu, tiên đế vì ngai vàng cũng coi như đại khai sát giới, cho nên Quận chúa cứ luôn cho rằng mình chỉ là nữ nhi thương hộ, hơn nữa mẫu thân Quận chúa không có sức dạy dỗ nữ nhi, lại chết sớm, Quận chúa khó tránh khỏi quản giáo không nghiêm, hành vi cũng có nhiều điểm tương đồng với bá tánh bình thường, sau khi thành niên không đợi tiên đế tìm được đã gả cho một nhi tử của thương hộ khác, chỉ tiếc, cho dù là tiên đế đã đăng cơ, Xuy quốc cũng chưa ổn định, giống với lần trước chúng ta gặp phải, nơi ở của Quận chúa bị mã tặc tập kích, trượng phu của Quận chúa mất tích, cũng có người nói là đã chết.
Sau đó Quận chúa được tiên đế tìm về, tiên đế vì báo đáp ơn cứu mạng của đường huynh, phong nữ nhi của đường huynh thành Quận chúa, lại ban cho phong hào Cam Lâm, biểu thị tâm tình nhiều năm chờ đợi, mấy năm sau, Ôn Vân Đình coi như có quen biết với Quận chúa, không lâu liền cầu tiên hoàng tứ hôn, hiện giờ hai người sinh ra ba nhi tử, trong đó trưởng tử để Quận chúa lấy họ của phụ thân Quận chúa, xem như lưu lại huyết mạch cho vị đường huynh kia.”
Tiên Y kinh ngạc cảm thán cuộc sống của một nữ tử lại trắc trở thăng trầm như thế, Trần thị hơi hơi ngẩng đầu, mắt mang nghi hoặc, bởi vì Kim Phong Hoa một câu cũng không đề cập đến hài tử mà Cam Lâm Quận chúa cùng chồng trước sở sinh, là nam hay nữ, hiện giờ ở đâu, một câu cũng không nói.
Tác giả có lời muốn nói: Câu đố hẳn đã cởi bỏ hơn phân nữa, thân thế Lưu Li cũng đã lộ. Đương nhiên còn tiết lộ chuyện kế tiếp nữa, phía sau Mộng Cơ rốt cuộc là ai, Tứ Tâm sẽ nỗ lực liên tục đưa tin (??ω??)? , nói thật Phái quốc là một quốc gia rối rắm, vốn đã không sinh ra nhiều nhi tử, lại còn nội đấu, cơ bản nam tôn thất đều chết sạch, lại sinh nhiều nữ nhi như vậy, rất nhanh sẽ biến thành nữ nhi quốc, thật thảm a (??`ω??)
Dàn ý của truyện đã bắt đầu sắp xếp, chuẩn bị viết về chuyện xưa rối rắm, nam chính ấm áp + trung khuyển, thanh mai trúc mã, một hai phải ngọt chết người, hi vọng mọi người thích.