Editor: Thanh Việt
Phủ Đại Công chúa chết một nô tỳ, ban đầu chỉ là việc nhỏ, nhưng không biết là ai lén lút truyền ra, nói nô tỳ này có liên quan đến chủ bộ Kim đại nhân của Hộ bộ, trước đó vài ngày còn có người thấy nô tỳ này buổi tối lén ra khỏi phủ Đại Công chúa để tới tửu lầu hẹn hò với Kim đại nhân. Thậm chí có người thầm suy đoán nói không chừng nô tỳ này đã biết được bí mật gì đó của Kim đại nhân nên bị xử lí trong im lặng. Chuyện này nhất thời bị đồn đãi làm cho khó bề phân biệt, ngay cả phủ Đại Công chúa cũng không thể cưỡng chế cấm khẩu bọn nô tài, bị người ta nói thành sợ đắc tội với tâm phúc trước mặt Hoàng đế Kim Phong Hoa, lấy một cái mạng của một nô tỳ cho Kim Phong Hoa một ân tình thực sự rất có lời.
Kim Phong Hoa nghe xong chỉ cười, quả nhiên hắn đem sự tình Mộng Cơ âm mưu đoạt vòng cổ nói cho Trịnh Dịch Hiên, có thể để cho ả ta có phản ứng lớn như vậy, nếu qua mấy năm nữa, tình cảm của ả và Trịnh Dịch Hiên gia tăng thêm, không nói đến Trịnh Dịch Hiên có thể có chút hoài nghi gì với ả hay không, liền nói đến tâm tính ả cũng đã được rèn luyện qua, sẽ không xúc động giống như hiện giờ, lại nghĩ ra chủ ý mốc meo thế này, chỉ là một cái mạng của nô tỳ, còn có thể làm bại hoại thanh danh hắn sao?
“Sao lại không thể làm bại hoại thanh danh?” Nữ tử đối diện vội vã đứng lên nói: “Tiên Tiên, ngươi đừng hồ đồ, chuyện này làm không tốt có thể chọc giận bề trên, dù cho phu quân ngươi có bản lãnh lớn cũng không thắng nổi một câu của ngự sử.”
Tiên Y tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đối diện một loạt người đã lâu không thấy, lại cười nói: “Xem ra, ngươi liền nhận định là phu quân ta giấu Lộ Song đi?”
Vân Song chậm rãi ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Tiên Y, nha đầu này vì sao không hoảng loạn, không khổ sở, thậm chí cả một chút cảm xúc cũng không có?
“Mọi người đã lâu không gặp, các người nhìn thế này có vẻ là đều tới khuyên ta?” Tiên Y đảo qua người bên trái đầu tiên đang hận không thể co mình lại thành một cục Vũ Song, nhìn nàng ta một thân áo váy màu hồng đào, trâm bạc châu ngọc, bộ dạng lại còn mang theo đôi phần quyến rũ, thật khác biệt so với nha đầu năm đó không chịu mở mắt, Tiên Y bất giác buồn cười, năm đó nàng ta cùng Vân Song, Lộ Song thả tin đồn thất thiệt mình muốn làm thiếp, muốn huỷ hôn sự của nàng, kết quả nàng gả cho Kim Phong Hoa làm chính thê, còn nàng ta lại làm thiếp của trưởng tử Lại bộ Thượng thư. Tiên Y không nghĩ nhiều Vũ Song là tự nguyện hay bị ép buộc, từ khi nàng ta bắt đầu đứng phía sau Vân Song, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.
“Tiên Tiên, ta tin ngươi là không biết rõ, nhưng Lộ Song vô tội, nếu Kim đại nhân thực sự có tâm tư gì, có thể mở lời nói, phủ Công chúa nhất định sẽ không cản trở nhân duyên.” Thuý Nương thấy Vũ Song không nói lời nào, nàng ta liền mở miệng nói, nói thật, nàng hôm nay vốn không muốn tới, nhưng không chịu nổi Vân Song dùng mọi cách khóc lóc cầu xin, nói có thể nói vài lời với Tiên Y chỉ có quan quyến như nàng, huống chi nha đầu Lộ Song kia đúng là rất đáng tiếc, vả lại trong lòng nàng cũng có một loại sảng khoái không nói rõ. Người ngoài đều truyền tin đồn nha đầu kia hoặc là chết trong tay Kim Phong Hoa, hoặc là Kim Phong Hoa lén bắt đi tàng kiều (giấu người đẹp), ban đầu nàng vẫn luôn nghe nói Tiên Y cùng Kim Phong Hoa phu thê tình thâm, chỉ là chuyện hiện giờ ập tới cứ như trò hề, nếu Lộ Song thật sự đã chết, Tiên Y chính là gả cho một tên hung thủ giết người, nếu Kim Phong Hoa tàng kiều, như vậy Tiên Y chỉ là một phụ nhân đáng thương trong đông đảo phụ nhân, không có gì đáng để ngưỡng mộ.
“Các ngươi thật sự cho rằng Lộ Song ở trong tay phu quân ta? Chứng cứ đâu?” Tiên Y còn có thể không nhìn thấu tâm tư các nàng sao? Sau lưng Vân Song chắc chắn có người chỉ thị, Vũ Song chỉ muốn đến nhìn mình xem náo nhiệt, còn Thuý Nương lại tới để kiếm cảm giác tồn tại, lại kiếm một chút cảm giác về sự ưu việt, tìm chút đồ ăn an ủi bản thân.
Vân Song cho rằng nàng bị xúc động, chặn lại nói: “Hơn một tháng trước vào buổi tối, Lộ Song lén ra khỏi phủ Công chúa, lúc sau trở về liền có chút không thích hợp, luôn ngây ngô cười ngốc, sau khi ta truy hỏi mới biết được, nàng lại đi cùng Kim thiếu gia… Tâm tư của nha đầu kia, Tiên Y ngươi không có khả năng không biết, ân oán trước kia còn chưa tính, mọi người tự sống cuộc sống của mình, ngày thường cũng không qua lại, nhưng hiện tại Lộ Song không thấy đâu, buổi tối trước ngày mất tích nàng còn nói với ta Kim thiếu gia sẽ giúp nàng rời phủ.”
“Đang vu khống sao?” Tiên Y cuối cùng cũng trầm mặt xuống nói: “Chỉ là một lời đồn đãi, các vị còn có thể tìm tới cửa, có thể thấy được các vị là đang hoài nghi triều đình Phái quốc chúng ta, hoài nghi ánh mắt của đương kim thánh thượng.”
Ba người nghe xong, tất cả đều ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch, cái mũ này chụp xuống, người phía sau các nàng đều không giữ được các nàng, Kim Phong Hoa là dựa vào thực học thi đậu thứ cát sĩ vào Hàn Lâm viện, lại được đương kim thánh thượng thưởng thức, mới có thể ngồi lên vị trí chủ bộ Hộ bộ, các nàng nếu hoài nghi, đó không phải là hoài nghi nhân phẩm của Kim Phong Hoa, đó chính là gián tiếp hoài nghi khoa cử của Phái quốc cùng với ánh mắt của Hoàng thượng sao?
“Về sau những lời này đừng nói nữa, nếu Lộ Song thật sự không thấy đâu, ta có thể nói với phu quân một tiếng, để hắn tìm bằng hữu trong Hình bộ, nhìn xem có thể tìm mộ bổ khoái hỗ trợ tìm kiếm hay không, nhưng nàng ấy dù sao cũng là nô tỳ phủ Đại Công chúa, chúng ta cũng không thể quá phận, mặt khác mong các vị nói năng cẩn thận.” Tiên Y đặt li xuống, đây là muốn tiễn khách.
‘Ngươi… Ai…” Vân Song đứng dậy, có chút thất vọng nhìn Tiên Y nói: “Tuy rằng ban đầu chúng ta không hoà thuận, nhưng tốt xấu gì ta và ngươi cũng đã từng là tỷ muội, cuối cùng ta cho người một lời khuyên, Kim thiếu gia tuyệt đối không phải chỉ như ngươi tưởng tượng, ta hiện tại chỉ muốn Lộ Song có thể trở về, không phải là muốn đối nghịch với ngươi.”
Ngữ khí thành khẩn, nhìn như là một mảnh tỷ muội tình thâm với Lộ Song, chỉ tiếc Tiên Y nhìn thấu màn xiếc của nàng ta, hơn nữa thậm chí nàng còn hoài nghi Lộ Song mất tích có quan hệ với Vân Song, nếu đúng như theo lời nói của Vân Song Lộ Song đã từng gặp mặt Kim Phong Hoa, như vậy lấy đầu óc của nàng ta tuyệt đối không thể lén ra khỏi phủ Công chúa được, chỉ có Vân Song có thể giúp nàng ta, Lộ Song rốt cuộc là vì sao lại mất tích, nói như vậy giữa những người này, người duy nhất có thể biết được chân tướng, cũng chỉ có Vân Song.
“Ngươi trước nay đều luôn bướng bỉnh, không nghe người khác khuyên thì chờ chuyện xấu tới đi.” Thuý Nương cũng đứng lên theo đi ra ngoài, trong mắt nàng thật ra Tiên Y cũng có chút tin, dù sao cũng có nhiều người như vậy tới khuyên nhủ nàng ta, còn là tỷ muội ngày xưa, cho dù lúc trước từng có hiểu lầm, cũng phải đáng tin hơn ngươi ngoài như Kim Phong Hoa chứ, Tiên Y lúc này còn cãi bướng tất nhiên là cảm thấy thể diện bị mất hết, hoặc chính là luyến tiếc thân phận cùng tiền tài nên mới có thể làm bộ không tin.
“Ngươi nếu muốn tìm người hỗ trợ, có thể đến Lại bộ Thượng thư phủ tìm ta, ta không có bản lĩnh gì, nhưng công công ta cùng phu quân cũng tính là có chút thực quyền ở kinh thành.” Vũ Song đi cuối cùng, cười cười nói với Tiên Y, rất có hương vị của đóa hoa trắng nhỏ.
Đây là muốn nói cho Tiên Y, cho dù nàng ta làm thiếp cũng thành công hơn so với chính thê như mình? Tiên Y thiếu chút nữa tức đến cười thành tiếng.
Ba người lục tục rời khỏi Kim phủ, mang theo tâm tư riêng từng người về phủ, Tiên Y đầu tiên là sinh ra một chút hờn dỗi, sau lại cảm thấy thật vô vị, mới cười khổ một cái, đi dỗ nữ nhi.
Kim Phong Hoa mới rời khỏi triều một chút đã được người mật báo nội trạch cản ở nhị môn, nghe xong mày liền nhíu lại, lúc trước hắn còn tưởng rằng Mộng Cơ chỉ là muốn dùng lời đồn đãi làm hắn sống không vui, lại không ngờ rằng nữ nhân này còn có hậu chiêu, làm hai ba nữ tử đã từng sống cùng Tiên Y tới đảo lộn hậu trạch của hắn. Tuy rằng hắn cũng không cho rằng Tiên Y sẽ tin tưởng, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà thấp thỏm, rốt cuộc không có nữ nhân nào thích nghe trượng phu của mình là tội phạm giết người hay kim ốc tàng kiều, ít nhất hắn đã từng thấy mẹ cả mình làm gì khi gặp chuyện này, hành động đầu tiên là trốn về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể.
Vào chính phòng, hắn liền nghe thấy Tiên Y cùng Du nhi đang nói cười, trong lòng cuối cùng có chút bình ổn, liền làm bộ như thường ngày cất bước đi vào.
Tiên Y thấy hắn trở về, lập tức buông Du nhi trong ngực ra tới giúp hắn thay quần áo, cũng không nói về chuyện ba người Vân Song hôm nay đến, tuy rằng nàng biết Kim Phong Hoa nhất định đã biết.
“Ta……” Kim Phong Hoa thấy Tiên Y không có phản ứng, đi theo phía sau Tiên Y xoay hai vòng, cuối cùng nhịn không được nói: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
“Nói cái gì?” Tiên Y sờ sờ đầu Du nhi, để nó tới phía sau trước nhìn muội muội, trong phòng cũng chỉ dư lại phu thê hai người.
“Ta nghe nói mấy kẻ lúc trước nàng quen biết có tới, khẳng định đã nói gì đó đi.” Kim Phong Hoa thở dài, Mộng Cơ này thật hiểu chiêu gậy ông đập lưng ông.
“Ta phải biết cái gì?” Tiên Y vốn còn có chút buồn, nhưng thấy Kim Phong Hoa khó khi rối rắm như thế, trong lòng đầy sự thắc mắc cũng được buông lỏng, vui đùa nói: “Là biết chàng ở nơi ta không biết giết người, thế còn không kêu ta đi chôn cùng? Hay là chàng thật sự giấu nữ nhân gì ở bên ngoài làm ngoại thất?”
Kim Phong Hoa không nói hai lời liền ôm Tiên Y vào trong ngực: “Bọn họ nói gì nàng cũng không tin đúng không?”
“Những chuyện không đáng tin đó, có quỷ mới tin! Cơ mà…” Tiên Y ngẩng đầu lên, nhéo cổ áo của Kim Phong Hoa, nghiến răng nói: “Nói, lần trước Lộ Song có phải thật sự tới tìm chàng?”
Kim Phong Hoa cũng không màng chính mình chật vật, hôn Tiên Y thật mạnh hai cái, sau đó một tay bế nàng lên, ngồi bên cạnh giường nói: “Đúng là có tới, là vào ngày nàng sinh con…”
Tiên Y nằm trong lòng Kim Phong Hoa nghe từ đầu tới cuối, cũng biết Lộ Song tự cho người ta sai khiến, cũng rõ ràng tin tức Lộ Song bị người ta diệt khẩu có khả năng chính là sự thật, còn Vân Song có thể chạy tới chỉ trích nàng, đã nói lên nàng ta chuẩn bị chiêu sau, thật không nghĩ tới Lộ Song ở bên cạnh nàng ta lâu như vậy, nàng ta nói vứt bỏ liền vứt bỏ, một chút khổ sở cũng không có. Nhớ lại Vân Song đã từng là một người đơn thuần đối với ai cũng tốt khi vừa vào Kim phủ kia, Vân Song của hiện tại, nàng gần như không dám nhận.
“Làm sao vậy?” Kim Phong Hoa nghe thấy Tiên Y thở dài, kỳ quái hỏi.
“Chỉ cảm thấy thời gian giống như con dao giết heo mà!” Làm thịt những người này hoàn toàn thay đổi.
“Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này ta đã biết là ai làm, chỉ sợ qua mấy ngày chỗ Hoàng thượng sẽ có động tác, không cần sợ bọn họ.” Kim Phong Hoa nếu biết Tiên Y sẽ không dao động, liền càng sẽ không sợ Mộng Cơ có chuẩn bị cái gì ở đằng sau.
“Là ai?” Tiên Y hơi hơi có chút khẩn trương nhìn Kim Phong Hoa hỏi.
Kim Phong Hoa nhìn thẳng nàng khẳng định nói: “Mộng Cơ.”
Tiên Y và Kim Phong Hoa nhìn nhau thật lâu, sau đó nàng ôm lấy cổ của Kim Phong Hoa, nói ở bên tai hắn: “Bất luận chàng làm cái gì, ta cũng tin tưởng chàng, cho dù chàng thật sự giết người.
Kim Phong Hoa ôm nàng vào trong ngực, dùng sức chớp chớp mắt, mang theo giọng mũi ừ một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Song là tất nhiên phải chết, bởi vì quá ngu.
Tuy rằng cái kế ly gián này ở trong mắt Tiên Y thực không đáng tin cậy, nhưng là đổi lại là một nữ nhân nội trạch khác chỉ sợ thật sẽ có chút xa cách, dù sao người mất tích là người đã từng quen biết, nhưng mà đáng tiếc, Mộng Cơ không biết Tiên Y đã xem Kim Phong Hoa dùng tay xé thái giám, còn có cái gì làm nàng sợ. Hôm nay còn dám kéo cổ áo Kim đại ma đầu \( "▔□▔)/
PS: Thúy Nương = Thúy Châu = Đông Cảnh, nhắc nhở cho mấy người nhảy truyện.