Editor: Thanh Việt
Sắp hết năm cũng không được sống yên, bởi vì chuyện giá vàng khiến Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, sau lại không biết vì nguyên nhân gì, chỉ bắt giữ quan viên địa phương của Vịnh Châu nhưng không đuổi tận giết tuyệt, theo sự hiểu biết của Kim Phong Hoa, huynh trưởng của người đã từng là Tào di nương bị người ta bắt giam, hiện tại tuy rằng chưa chết, nhưng với tính tình của Hoàng thượng, lão không dạy dỗ được nhi tử nhà mình, nhưng ngươi chỉ là huynh trưởng của tức phụ quản sự nho nhỏ trong nhà thứ tôn Công chúa, ông còn không làm gì được sao, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa vị này sẽ rơi đầu.
Kim Phong Hoa biết chuyện này mình quản không được, cũng không muốn quản, sai Quan Kỳ giao việc cho người gác cổng trong nhà. Quả nhiên chưa được mấy ngày, vị đã từng là Tào di nương kia liền tới cửa cầu xin, Tiên Y chỉ được nghe nói lại, người còn chưa thấy thì gác cổng đã đuổi nàng ta đi. Gần đây Tiên Y không ra khỏi cửa nhiều, thứ nhất là vì nữ nhi cần người chăm sóc, thứ hai là đã sắp tới cuối năm, việc phải lo liệu rất nhiều, thứ ba là bởi vì nàng thật sự không tin được nhân phẩm của Mộng Cơ, sợ ra khỏi cửa lại gặp chuyện gì. Nghe nói gần đây Kim phủ bị mấy người không rõ quan sát trộm, người của Kim Phong Hoa cũng đã bắt mấy tên, chỉ tiếc chưa kịp thẩm vấn đã chết, Tiên Y không tin việc này không có bút tích của Mộng Cơ.
Hoàng đế đang tranh đấu gay gắt với trưởng tử, Trịnh Dịch Hiên ở trong thế khó xử, rồi lại không thể không cam chịu, Kim Phong Hoa thường xuyên ở phía sau y trấn an tâm lí của mọi người, cũng thuận tiện đề ra chút chủ ý cho lão Hoàng đế, cũng coi như là cống hiến một chút cho quốc gia. Chỉ là dã tâm của Đại Hoàng tử càng lúc càng lớn theo sự trưởng thành của nhi tử Vưu Xuân Sinh, lão Hoàng đế hết bệnh lại đau, mắt thấy còn có thể sống thêm mười năm đã là nhiều. Kim Phong Hoa biết, không có phụ vương và lực cản ở giữa giảm xóc, Đại Hoàng tử đã không nhịn được nữa, trên triều đình quan văn có chút quyền lực đều liên tiếp đầu nhập phủ Hoàng tử, hơn nữa còn điều động quan võ Tây Bắc, kiếp trước rõ ràng phải 5 năm sau mới xuất hiện rung chuyển như vậy, chỉ sợ chuyện ấy bây giờ sắp tới rồi.
“Lại thêm cho bọn họ chút lửa.” Kim Phong Hoa vẫn luôn chú ý động thái của Mộng Cơ, sao có thể không tham dự, “Đưa tin tức của Mộng Cơ chuyển cho Đại Hoàng tử, phải để hắn ta tin tưởng.”
Một người là lưỡng tình tương duyệt, lại không thể cưới nàng về nhà, một người mang quyền lực to lớn, có lẽ biết bối cảnh phía sau của nàng, sau này sẽ cưới nàng hồi phủ, rốt cuộc Mộng Cơ sẽ chọn ai đây? Kim Phong Hoa có chút mong đợi.
Kim Mộc Tầm vào mấy ngày trước tết đã đến kinh thành. Gã bị người ta đánh gẫy tay, rất bất hạnh là động mạch ở phía dưới cánh tay cũng bị cắt đứt, mất máu quá nhiều, nếu không ai cứu giúp, gã đã sớm chết. Kim Mộc Sam tuổi còn nhỏ nên bị dọa sợ, dù đã trở lại Kim phủ nhưng vẫn không quá hoạt bát, Tiên Y cảm thấy nó đáng thương, còn tự mình chăm sóc vài ngày.
“Qua mấy ngày nữa tôn tử và tôn nữ của Tôn Các lão gia sẽ tới cửa bái phỏng, nàng gặp bọn họ một lần đi.” Kim Phong Hoa nói với Tiên Y, đây coi như là lần đầu tiên hắn bỏ lệnh cấm, nhưng cũng có khả năng vì trong mấy ngày tết sẽ có không ít người tới chúc tết, hắn không thể ngăn tất cả mọi người ngoài cửa.
Tôn Các lão coi như là lão nhân thời tiên đế, tuổi đã lớn còn có thể áo gấm về làng sau khi đương kim thánh thượng thượng vị, bản lĩnh của người này có thể nói khá lớn, ngày tết Các lão cũng không tới kinh thành, lần này người đưa hai nhi nữ đến cùng thế hệ với bọn Tiên Y, đời sau của Tôn Các lão cơ bản không có ai làm quan, cho dù có làm quan, cũng là nhậm chức ở bên ngoài, không trở lại kinh thành. Tiên Y thật sự hoài nghi lão nhân gia này đã biết trước, sợ con cháu gặp nguy hiểm khi binh quyền thay đổi, còn có một khả năng, chính là Tôn Các lão không coi trọng Đại Hoàng tử cùng mấy đứa con trai còn lại của Hoàng thượng.
Nói là tôn tử tôn nữ của Các lão tới, kì thực đến chỗ Tiên Y chỉ có sáu tôn tức của Các lão và tôn nữ nhỏ nhất. Tôn tử của Các lão đông đảo, con vợ cả có bảy người, càng miễn bàn đến những đứa con vợ lẽ, lần này một nhà bọn họ tới kinh thành cũng là đi nhờ xe cùng với Kim Phong Hoa, trở về kinh thành để sửa sang lại nhà cũ, nghe nói năm sau mấy hậu sinh của Các lão sẽ tới kinh thành dự thi. Tôn nữ của Tôn Các lão chỉ mới bảy tuổi, là con gái út của nhi tử nhỏ nhất của Tôn Các lão, bởi vì là con vợ cả lại hiểu chuyện đáng yêu nên rất được Các lão yêu thương. Lần này tới kinh thành cũng vì cô tôn nữ này muốn cùng ăn tết với ngoại tôn nữ của Các lão nên mới đi theo, nhưng bởi công việc trong phủ còn nhiều, phụ mẫu của tôn nữ nhỏ nhất này không đến cùng.
Ngần ấy năm Tiên Y cũng đã tiếp đãi không ít nữ quyến, hơn nữa sáu vị tôn tức này lại không phải quan quyến, nàng có thể tự tại hơn một chút, nàng còn vì vị tôn nữ nhỏ nhất của Các lão mà gọi cả Du nhi và nữ nhi mình ra, để không khí càng thêm náo nhiệt. Vị tôn tức này cũng là người hiểu biết, người hầu vào cùng chỉ có nha đầu trẻ tuổi chứ không có ma ma, còn tôn nữ các lão thì chỉ mang theo một đại a đầu. Tiên Y thấy người tới cũng chỉ nhìn lướt qua rồi cho các nàng ngồi xuống, không thật sự nhìn kĩ mấy nha đầu họ mang đến.
Chỉ là càng nói chuyện, Tiên Y càng cảm thấy đại nha đầu phía sau cô nương Tôn gia rất quen mắt, nếu không phải động tác của nàng ta gợi lên hồi ức của Tiên Y thì nàng cũng không tự nhiên mà nhìn chằm chằm đại a đầu của một cô nương.
“Nhìn quen à?” Tôn tức thứ sáu của Các lão họ Sở, mặt hơi béo, là người tính tình rất tốt, dáng vẻ có chút giống Thạch nương tử.
Tiên Y lại một lần nữa nhìn về người đang mỉm cười kia, không khỏi chậm rãi mở to mắt, hơn nửa ngày mới do dự nói: “Ngươi là… Ngươi là Tú Châu?”
Cũng khó trách Tiên Y không nhận ra ngay từ đầu, thật sự là thay đổi quá lớn, trước kia Tú Châu thích trang điểm, thích tô son điểm phấn, còn thích mặc đồ thật quyến rũ, hận không thể để thiếu gia nào đó nhìn trúng nàng, nạp mình làm di nương, còn Tú Châu trước mắt, khuôn mặt hơi gầy, không điểm son phấn, một thân váy dài nhạt màu thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là ngũ quan mơ hồ vẫn mang bộ dáng trước đây. Nàng ta thậm chí còn không đeo hoa tai. Thay đổi này… thật quá lớn.
“Thỉnh an Kim thiếu nãi nãi.” Không khách sáo, cũng không a dua, nhưng Tiên Y nhìn ra nàng ta thực sự rất kích động, đáy mắt rưng rưng. Nếu là lúc trước thì sẽ như thế nào? Sợ là Tú Châu đã sớm làm bộ làm tịch thân mật với nàng, còn hiện tại, nàng ta vẫn đứng ở phía sau Tôn cô nương như cũ, cười rất tươi.
“Sao có thể là ngươi, ngươi sao có thể ở trong nhà Tôn Các lão? Chuyện này... chuyện này quá trùng hợp.” Tiên Y đứng lên đi đến bên cạnh nàng ta, kéo tay nàng ta ngắm từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng không thấy bộ dáng năm đó, người năm đó là một cô nương cao ngạo sợ khổ, còn có chút ngại khó tham giàu, mấy năm qua, mới hai mươi đã biến thành một đại a đầu cử chỉ nhã nhặn tiêu chuẩn.
“Còn không phải là trùng hợp sao.” Sở thị có lẽ đã sớm biết Tú Châu và Tiên Y quen nhau, cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại nói: “Nếu không có Tú Châu, Kim Nhị thiếu gia sợ rằng cũng không được cứu về nhanh như vậy.”
“Là Tú Châu cứu Kim Nhị thiếu gia?” Kim gia Lâm Thanh đã không còn quan hệ với Kim Phong Hoa, nếu có lui tới cũng phải nói là thiếu gia nhà người khác.
“Chứ sao nữa. Tú Châu và Thất thẩm ta tới đạo quán làm lễ tạ thần, nếu không phải nàng ấy tinh mắt, ai còn có thể thấy có người đang nằm ven đường, nếu không phải phát hiện ra Kim Tứ thiếu gia, cũng sẽ không tìm thấy người trên xe ngựa là Kim Nhị thiếu gia.” Sở thị thoạt nhìn có ấn tượng rất tốt với Tú Châu, hoàn toàn không giống thái độ của Kim thái thái vừa nhìn thấy Tú Châu liền lắc đầu năm đó.
“Ta thay phu quân nhà ta cảm ơn ngươi.” Nói cho cùng cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa Kim Phong Hoa muốn dùng Kim Mộc Tầm, Kim Mộc Sam là vì Chu di nương phó thác trước khi chết, dù thế nào cũng không muốn bọn họ rơi vào kết cục chết tha hương xứ người.
Thấy hai người muốn hàn huyên, Sở thị cũng thức thời, đây chỉ là lần đầu gặp mặt, không có gì để nói nhiều, liền bảo Tôn cô nương: “Thập nhị muội có thể để Tú Châu ở lại, chúng ta về nhà trước không?”
Tôn cô nương kia lúc trước chỉ yên lặng, ngẫu nhiên trả lời vài câu, nhưng nghe Sở thị nói xong liền lộ ra sắc mặt không muốn, Tiên Y nhìn ra được nàng ấy có tình cảm rất tốt với Tú Châu.
“Sẽ không về trễ lắm đâu, buổi tối sẽ không qua đêm ở nơi này, mong Tôn cô nương có thể thành toàn.” Tiên Y rất muốn biết vì sao những năm gần đây Tú Châu lại biến hoá lớn như thế, trát thêm miếng da mặt cho dày, cười nói.
Tuy Tôn cô nương tuổi còn nhỏ nhưng cũng là tiểu thư khuê các, nếu mọi người đều nói như vậy, nàng đương nhiên không thể tùy hứng, liền gật đầu đồng ý. Trước khi đi, nàng ấy kéo tay Tú Châu nói hơn nửa ngày, lật đi lật lại đều muốn nàng ta trở về sớm.
“Tình cảm của ngươi và Tôn cô nương thật tốt.” Tiên Y thấy người đều đi rồi, cũng không nói quy củ cái gì, trực tiếp kéo Tú Châu ngồi xuống ghế.
“Lúc nàng ba bốn tuổi ta đã đi qua hầu hạ, cũng mấy năm rồi.” Tú Châu ngồi bên cạnh Tiên Y, động tác bưng chén trà rất ưu nhã, thật sự rất khó nhìn ra nàng ấy đã từng là người có kiểu ngồi rất quyến rũ.
“Ngươi……”
Tú Châu xua xua tay nói: “Kim gia suy sụp, ta vốn định tự chuộc thân ra ngoài gả cho một nam nhân có tiền, hoặc là làm thiếp cho người ta, nhưng khi đó mới phát hiện, ta không đẹp đến mức có thể làm người khác không sợ đắc tội triều đình mà chuộc mình - một nha đầu bên người thái thái của phạm quan. Khi đó quá ngây thơ, dù ngươi nói thêm cũng không thể làm ta quay đầu lại.”
Tiên Y không nói, yên lặng rót chén trà cho nàng ta.
“Nhưng mà nếu không ai chuộc thân thì sẽ thế nào đây? Kéo dài tới khi bị bán trên đường, tương lai rất có khả năng sẽ phải ở thanh lâu vượt qua nửa đời sau ngắn ngủi.” Tú Châu chua xót lắc đầu nói: “Ngươi đừng nhìn cô nương nhà ta rất tốt với ta, đó là nàng không biết, lúc ta mới vừa đến Tôn gia đã coi phụ thân nàng làm mục tiêu.”
Việc này rất giống chuyện Tú Châu sẽ làm, mà trải qua sự cố ở Kim gia, nàng ta một mình lăn lộn, chỉ sợ càng muốn nắm chặt phiếu cơm dài hạn hơn.
“Kết quả thì sao? Hiện thực chính là hiện thực, ngươi biết không?” Tú Châu hơi sợ hãi nói: “Ở trong viện Thất thiếu nãi nãi, những người muốn bay lên cành cao, ngươi có biết đã chết bao nhiêu người không?”
Tiên Y lắc đầu, nhưng nàng biết, lấy số lượng con cháu khổng lồ trong nhà Tôn Các lão, nàng có thể đoán được Tôn gia đã có bao nhiêu cô hồn dã quỷ.
“Qua một năm, ta vừa mới đi một năm, trong viện chúng ta đã chết mười một người.” Tú Châu ngẩng đầu lên nói: “Có bốn người chết ngay trước mắt ta, bị hình trượng đánh, máu văng đầy đất.”
Tiên Y hơi run lên.
“Thiếu phu nhân của ta đã là người có tâm địa lương thiện nhất trong nhà, nếu nàng ta không tàn nhẫn, người chết sợ sẽ là nàng.” Tú Châu tiếp tục nói: “Cũng bắt đầu từ khi đó, ta đã hiểu rõ, mạng sống trân quý hơn vinh hoa phú quý nhiều, nếu không có nó thì cái gì cũng chẳng có.”
“Tất cả đều đã qua.” Tiên Y vuốt lưng nàng ta, an ủi. Tú Châu rốt cuộc vẫn đâm đầu vào tường, đâm đến đầu rơi máu chảy, sau đó lại không dám đi tới phía trước một bước.
“Không sao.” Tú Châu dùng khăn lau khóe mắt, thỏa mãn cười nói: “Ta là người hầu hạ đắc lực bên cạnh cô nương, lại không có tâm tư gì với mấy nam nhân trong nhà, thiếu nãi nãi nhà chúng ta nói, chờ lần này trở về sẽ thả ta ra ngoài, ta không còn mang tiện tịch nữa.”
Không lâu sau, Tú Châu cũng vội vàng trở về, Tiên Y tiễn nàng ấy đến nhị môn, còn hẹn lần sau gặp lại sẽ gặp mẫu thân Trần thị của nàng. Tú Châu chỉ ngạc nhiên khi Trần thị không chết, nhưng không hỏi gì thêm. Nhìn bóng dáng đi xa của nàng ta, Tiên Y nghĩ, chỉ sợ nàng ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng quá khứ chắc chắn không đơn giản như vậy, có thể làm một nữ nhân hướng ngoại thậm chí càn rỡ ham giàu biến thành đại a đầu cẩn thận trầm ổn hiện giờ, sự trả giá phía sau, Tiên Y nghĩ cũng không dám nghĩ.
- -----oOo------