Editor: Thanh Việt
Hàn di nương ra đi trong sự bình thản, mặc dù Tiên Y đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không khỏi vương chút phiền muộn trong lòng. Dù sao cũng đã ở chung lâu vậy, dù là có Kim Phong Hoa ép buộc bên trong nhưng Hàn di nương quả thật đối xử với nàng không tồi. Bây giờ bà ấy lại ra đi sớm như vậy, thật sự đáng tiếc.
Khi Đại phu nhân biết tin Hàn di nương đã đi, phản ứng đầu tiên là cảm thấy đen đủi. Nhi tử của bà ta vừa mới truyền đến tin trúng cử làm bớt đi không khí tối tăm khi Trần ma ma chết, ai ngờ mới gần tháng Hàn di nương lại không nhịn được. Thời gian suýt soát như vậy đừng nói có thể ảnh hưởng đến số phận của thứ tử của bà ta hay không, nhưng mấy tháng nữa trưởng tử bà ta sắp thành thân, trong nhà có người chết, họ hàng nhà gái sẽ nghĩ thế nào đây. May mà người chết chỉ là một di nương, không có bối phận lớn, không cần lùi hôn kỳ.
Tuy nhiên Đại phu nhân rất không vui đối với yêu cầu trước khi chết của Hàn di nương, nhưng không thể trực tiếp đối nghịch với lão thái thái, chỉ có thể lén lút nói ở chính phòng: “Sao lại muốn Tiên Y? Nương nàng ta vừa qua đời, dù nô tài không cần giữ đạo hiếu, nhưng hai người có tang kỳ cũng không cần ở cùng nhau chứ.”
Tằng ma ma cũng không ngờ Hàn di nương lại có chiêu này, vốn dĩ bà ta muốn để Tiên Y phủ ăn chút đau khổ, trừ bỏ lòng hận thù của bà ta nhưng hôm nay Tiên Y lại không làm thiếp, ngược lại lại làm thê của thiếu gia, đúng là tiện nghi cho nha đầu này. Nhưng Tằng ma ma biết nếu lão thái thái đã đồng ý, tất nhiên Đại lão gia sẽ không từ chối, chuyện này tạm thời không thay đổi được, bà ta khuyên nhủ nói: “Chỉ là một nha đầu, dù sao cũng đưa đến viện Hàn di nương, nô tỳ nghĩ làm thê tốt hơn làm thiếp.”
“Sao lại nói vậy?” Đại phu nhân tới hứng thú hỏi.
“Phu nhân ngẫm lại một chút, nếu Tiên Tiên làm thiếp của Tam thiếu gia, vị trí thê kia còn trống, tới lúc đó có thể xảy ra biến số lớn.” Tằng ma ma nhướng mày nói.
Đại phu nhân chậm rãi gật đầu, nếu Đại lão gia đột nhiên ấm đầu, giúp lão tam tìm một đứa con trắc thất xuất thân quan gia, chưa nói đến địa vị con trắc thất thế nào, nhưng tốt xấu gì lão tam cũng có thê gia, luôn sẽ có chuyện phiền toái. Lại nói nhà giàu một chút trong kinh đều thường gả nô tỳ trong nhà cho nhi tử của trắc thất, đó là muốn bọn chúng không có ngày xuất đầu, đây là quy củ bất thành văn ở Phái quốc.
“Hơn nữa, hiện giờ Trần ma ma đã không còn nữa, nếu cưới Tiên Tiên thì tương lai nàng ta vẫn phải dựa vào đại phòng chúng ta. Cho tiểu tử thối kia thêm chút phân lượng cũng không thể làm trò gì được, chỉ là…” Trong đầu Đại phu nhân thoáng hiện ra lời nói Đại cô nương đã từng nói với bà ta, nếu có người coi trọng lão tam, cứ cho hắn thành hôn, xong thì đưa ra ngoài. Nhưng ý tưởng này chỉ chợt lóe trong chớp mắt, nhi tử dòng thứ ở Phái quốc có thể ra ngoài chỉ là số ít, vả lại trượng phu bà ta vừa thăng quan, ông ta không có ý này, nếu tự ý làm ra chuyện này sợ rằng sẽ bị người khác đâm chọc.
Hình như Tằng ma ma không nhìn ra tâm tư của Đại phu nhân, còn nói thêm: “Nhưng lão thái thái đã đồng ý đưa Hàn di nương về lại phần mộ tổ tiên ở Lâm Thanh, vậy… Phu nhân có muốn giữ Tiên Tiên lại không?”
Đôi mắt Đại phu nhân lạnh xuống, nhưng dù nữ nhân đã chết kia có nhập táng phần mộ tổ tiên cũng chỉ là thiếp, liền lắc đầu nói: “Không sao, không phải bọn chúng sẽ không trở lại, khế ước bán mình của Tiên Tiên còn trong tay ta, ngày nào bọn chúng chưa thành thân thì ngày đó chưa trừ bỏ được nô tịch. Tiên Tiên đi qua sẽ giúp ta trông chừng lão tam, không để hắn gây ra chuyện xấu.”
Tằng ma ma muốn để Tiên Y ở lại, dù sao Tam thiếu gia không còn ở đây thì bà ta có thể động một chút thủ đoạn, làm cho nàng ta không gả được cho thiếu gia.
Thật ra bà ta muốn Lộ Song gả cho Tam thiếu gia hơn, sau này bà ta có thể khống chế nha đầu đó dễ hơn. Nhưng nếu Đại phu nhân đã nói vậy, tương lai hãy còn dài, bà ta đành nói: “Vẫn là phu nhân anh minh, nhất định Tiên Tiên sẽ nghe lời phu nhân, lần này chắc chắn sẽ không cự tuyệt.”
Đại phu nhân dựa vào ghế, nghĩ đến thái độ của Tiên Y sau khi Trần ma ma đi, lại nghe Tằng ma ma nói vậy, trong lòng có chút không chắc chắn, suy nghĩ, nói thêm: “Ngươi tìm một thời cơ thích hợp, thay ta đi khuyên nhủ Tiên Y, cho nàng ta hiểu rõ, nương nàng ta không còn, người nàng ta có thể dựa cũng chỉ có ta thôi.”
Tằng ma ma thấy đạt được mục đích, đương nhiên đồng ý cười cười, trong lòng cân nhắc nên làm thế nào để truyền lời cho Tam thiếu gia, dù Tiên Y được gả cho Tam thiếu gia, nếu hai người không đồng lòng thì cuộc sống sau này cũng không tốt. Đến lúc đó bà ta sẽ cho Tiên Y biết, dù là làm thiếu nãi nãi của con dòng thứ cũng không tốt đẹp gì.
Rất nhanh, Tiên Y đã thấy Tằng ma ma, lúc này nàng đang vội sứt đầu mẻ trán, Đại phu nhân làm như không thấy, lão thái thái lực bất tòng tâm, Đại lão gia thờ ơ, đương nhiên tang sự của Hàn di nương chỉ có thể làm đơn giản. Tiên Y thật sự không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể nhờ Phó tổng quản trước kia có giao tình tốt với phụ thân hỗ trợ, tự nàng đến phòng thu chi, tìm chọn quan tài, dựng lều, những việc gì cần cho tang lễ đều làm. Cũng may Kim Phong Hoa không nghèo nàn vô năng như vẻ bề ngoài, nếu không Hàn di nương có thể được thuận lợi đưa tang hay không là cả một vấn đề, thậm chí có thể nói, một di nương như Hàn di nương còn không bằng tang lễ long trọng của Trần ma ma.
Kết quả, những lời Tằng ma ma nói như một cơn gió thoảng qua, Tiên Y nghe tai này lọt tai kia, căn bản không để trong lòng. Muốn nàng không chế Kim Phong Hoa sao? Đừng nói giỡn vậy, hiện giờ toàn bộ thân gia của nàng đều nằm trong tay Kim Phong Hoa. Có thể nói, trận đối chiến của Kim Phong Hoa và lão thái giám tối hôm đó đã khắc thật sâu vào não nàng, đối với nàng, Đại lão gia và Đại phu nhân căn bản không đánh lại nửa móng tay của hắn. Mặc dù Kim Phong Hoa có bệnh tâm thần thích tìm ngược nhưng cũng không thể bỏ qua cảnh hắn giết chết Long Hành vệ Đô đốc một cách dễ dàng được. Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa có người nào phát hiện ra mà tìm tới cửa. Lão thái giám một thân hiển hách nhất thời, ngay cả Hoàng đế cũng phải sợ mà lại bị Kim Phong Hoa giết chết, Kim gia chỉ là cái rắm.
Nhưng Tiên Y không để trong lòng không có nghĩa Tằng ma ma sẽ không nói cho người khác biết, cho nên rất nhanh Kim Phong Hoa đã biết dụng ý của Đại phu nhân và chuyện Tằng ma ma tìm Tiên Y. Nhưng ngoài dự đoán, hắn không những không có sinh khoảng cách với Tiên Y mà ngược lại còn cung cấp cho Tiên Y vài cách khống chế hắn, thậm chí nói cho Tiên Y cách truyền tin tức ở kinh thành, dường như cái người đang tính kế người khác kia không phải là hắn vậy, cấu tạo bộ não của hắn như khác với người khác. Lúc đầu Tiên Y cũng hơi sợ hãi, nhưng sau này vứt cảm xúc đó ra sau đầu, kệ cho thằng nhãi này hoạt động não tự chơi đi.
Thời gian mệt mỏi trôi qua rất nhanh, tang sự của Hàn di nương mới tính hạ màn, đến nỗi còn không mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở Kim phủ. Cũng may Kim Phong Hoa không để bụng, chỉ chờ Đại lão gia định ra một ngày nữa là các nàng có thể rời Kim phủ, đến Lâm Thanh trước.
Cũng không biết có phải vì sắp rời khỏi Kim phủ nên tâm thần không yên hay không, hay bởi vì khoảng thời gian trước đó quá mệt mỏi, hay bởi vì ngủ quá nhiều, Tiên Y cứ ngủ đến nửa đêm là lại không ngủ được, chỉ có thể từ từ bò dậy. Từ khi nàng được định làm thê tử của Kim Phong Hoa, tiểu viện nơi nàng và mẫu thân từng ở đã bị thu về, sân của Hàn di nương không phải vì bà ấy mất mà được tạm thời phong bế. Hiện giờ Tiên Y đang ở một gian phòng đơn, điều kiện kém hơn trước kia rất nhiều, thậm chí còn không bằng đám người Vân Song. Nhưng nơi này đối với Tiên Y mà nói chỉ là nơi ở tạm thời nên ngay cả hành lý nàng cũng chưa mở ra.
Đứng dậy rót chén nước, không ngoài ý muốn thấy Kim Phong Hoa đang đứng bên cửa sổ phòng nàng, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, làm khuôn mặt như trắng bệch. Tiên Y không biết có phải vì dạo gần đây sân Hàn di nương đóng kín, Hàn di nương không còn nữa, buổi tối Kim Phong Hoa không biết đi đâu nên những đêm gần đây hắn luôn đứng bên cửa sổ phòng nàng một lúc lâu. Đôi khi nàng thức dậy nửa đêm có thể phát hiện, đôi khi nàng ngủ đến hừng đông cũng không biết hắn có từng đến không.
Rót xong chén nước, Tiên Y bưng qua cho hắn, những lời an ủi nàng có thể nói đều đã nói hết mấy đêm nay, giờ nàng không còn lời nào để nói cả.
Kim Phong Hoa nhận chén trà, nhìn từng đợt khói nóng trên mặt ly trà, phá lệ nói: “Khi ta còn nhỏ, nương ta cũng nửa đêm dậy rót nước cho ta, khi đó dù là buổi tối cũng không cảm thấy lạnh.”
Tiên Y biết hắn chỉ đang hoài niệm, không hề có ý giận dữ gì, tâm địa hắn quá mạnh mẽ, luôn không để lộ miệng vết thương ra bên ngoài.
Hắn như không cần Tiên Y tiếp lời, lại độc thoại tiếp: “Bà đi rồi cũng tốt, ít nhất không cần đau khổ như vậy nữa.”
Tiên Y có thể lý giải được tâm tình này của hắn, người còn sống luôn đau khổ hơn người đã khuất. Nàng nhất thời mềm lòng, liền nói: “Hàn di nương cũng hy vọng ngươi sẽ sống tốt, hơn nữa chúng ta cũng sắp rời khỏi nơi này, bà ấy luôn muốn trở lại Lâm Thanh.”
“Bà ấy đã sớm muốn trở về, nếu không phải bà vẫn không bỏ được người kia, ta đã sớm đưa bà đi rồi.” Kim Phong Hoa nói xong lời này, con ngươi mang theo tầng cảm xúc lẫn lộn. Hắn không thể hiểu tại sao mẫu thân lại chịu được sau khi Đại lão gia đối xử tồi tệ với bà như vậy, lại còn nguyện ý ở lại cái viện lạnh băng này chờ đợi, cũng chỉ khi bà ấy chết mới đồng ý trở lại quê nhà Lâm Thanh. Dường như chỉ khi đã chết, loại chấp nhất này mới có thể biến mất.
Không thể nói rõ ràng tình yêu và sự ghét bỏ của một nữ nhân đã mất, mặc dù Tiên Y không thể hiểu được sao lúc Hàn di nương bị hưu mà vẫn lấy thân phận thiếp thất hồi phủ, nhưng không ai có thể phủ nhận bà làm một mẫu thân, không sợ cả đời uất ức, ở điểm cuối của sinh mạng đã vì nhi tử mà ra một quyết định tốt nhất.
“Tiên Tiên……” Kim Phong Hoa đột nhiên gọi.
Tiên Y đáp lời, khó hiểu nhìn hắn.
“Tuy nương ta đã đi, nhưng ta đã đáp ứng với bà, ta sẽ hoàn thành những gì bà nói.” Kim Phong Hoa nhìn bóng trăng đang dần nhô lên cao, nhớ tới lúc mẫu thân từng cầm tay mình, cười ôn nhu, tim hắn không thể lý giải được sự ấm áp đó. Nhưng khi hắn trọng sinh đến giờ, thứ muốn hoàn thành nhất chính là từng nguyện vọng trong lòng bà, đó là kiếp trước hắn thiếu nợ bà.
Tiên Y lùi lại một bước, đôi mắt trừng lớn, cười miễn cưỡng nói: “Tam thiếu gia, ngươi đừng nói giỡn chứ.”
Kim Phong Hoa bỗng nhiên quay đầu, nhìn người đối diện đã run thành một con chim cút, một nha đầu có dáng vẻ như cả bầu trời sắp sụp xuống, vốn tâm lý khó chịu lại tốt hơn như kỳ tích. Có lẽ nghe theo ý của mẫu thân, cột chặt nàng vào người cũng không phải là việc không thể chịu đựng.
“Ta không nói giỡn, chờ hiếu kỳ qua đi, ta sẽ thú ngươi làm tức phụ của ta.” Kim Phong Hoa nheo con mắt lại, ý xấu nhìn Tiên Y có biểu tình muốn hoá đá.